Thấy Truân ca không đọc lại được nội dung trong sách, sắc mặt Từ Lệnh Nghi có chút khó coi, nhưng cũng không có nói thêm cái gì, đỡ Thái phu nhân đi thứ gian phía Đông.
Truân ca có phần chán nản cúi đầu đứng ở nơi đó.
Thập Nhất Nương tiến lên nửa ngồi hỏi hắn: “Có phải trong lòng có chút sợ hay không?”
Truân ca gật đầu, trong đôi mắt đã có hơi nước: “Ta sẽ đọc.”
Thập Nhất Nương ôn nhu nói: “Vậy chúng ta tìm thời gian đọc cho phụ thân nghe, có được hay không?”
Truân ca gật đầu.
Thập Nhất Nương dắt liễu tay của hắn: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi!”
Truân ca cũng không động: “Nếu là ta, ta sẽ còn đọc được không đây?” Lập tức cảm thấy thấp thỏm lại mờ mịt.
“Chúng ta không làm trước nhiều người như vậy, lén lút đọc cho phụ thân nghe, Truân ca sẽ quên sao?” Thập Nhất Nương nhỏ giọng hỏi hắn.
Truân ca cúi đầu thấp hơn: “Tiên sinh hỏi ta, ta, ta cũng đọc không ra!”
Thập Nhất Nương âm thầm kinh hãi.
Nếu là như vậy, tình huống này chỉ sợ có phần không ổn.
Bất quá lúc này, càng không thể đả kích hài tử.
“Vậy ngươi đọc cho ta nghe, có được hay không?” Thập Nhất Nương thử hỏi hắn.
Truân ca suy tính chốc lát, mới miễn cưỡng nói một tiếng”Vâng”.
Thập Nhất Nương nhớ tới thời điểm lễ mừng năm mới, hắn ngay trước mặt mọi người đọc 《 ấu học 》......
“Chúng ta đi ăn cơm trước.” Nàng cười ôm lấy Truân ca, “Hiện tại không nghĩ những thứ này. Hảo hảo mà ăn cơm. Bằng không, cha ngươi nhìn thấy ngươi cầm lấy chiếc đũa chọn gạo ăn, lại tức giận thêm. Dù sao sách đã đọc không ra rồi, chúng ta trước hết đem cơm ăn xong đi!”
“Dạ!” Truân ca nhỏ giọng đáp lời, thuận theo lời Thập Nhất Nương nhắm hướng Đông thứ gian mà đi.
Đi ở phía trước, Nhị phu nhân hướng về sau nhìn sang.
Có thể là nghe Thập Nhất Nương khuyên, Truân ca lần này quy củ liền đi ăn cơm, cử chỉ lộ ra mấy phần thế gia công tử ung dung không vội vã, đối lập với Từ Tự Giới lang thôn hổ yết, nha hoàn nhắc nhở hắn, hắn lại không chịu nghe, mình ăn cơm rơi ở trên bàn, còn nhặt lên nhét vào trong miệng, nhìn qua rất là chật vật.
Thái phu nhân trong mắt hiện lên một tia thương tiếc.
Ngũ phu nhân thế nhưng nghiêng mặt đi, coi như không có nhìn thấy bộ dạng này.
Từ Lệnh Nghi muốn nói lại thôi. Trên đường trở về nhỏ giọng theo sát Thập Nhất Nương nói: “Ta nghĩ dời đến Lệ Cảnh Hiên, tìm lấy cớ để cho Giới ca không lên bàn ăn cơm. Trước hết để cho quản sự cùng nương nương dạy dỗ rồi hãy nói.”
Hài tử cũng có lòng tự ái. Mặc dù bọn họ tạm thời còn không hiểu, nhưng làm cha mẹ hẳn là phải ủng hộ bọn họ mới phải.
Thập Nhất Nương cũng đồng ý, cùng Từ Lệnh Nghi nói đến chuyện Truân ca: “...... Ta đã lén hỏi hắn. Hắn nói có chút sợ, cho nên đọc không ra......”
“Sợ, sợ!” Từ lệnh nghi nghe hai đầu lông mày lộ ra mấy phân không nhịn được, “Không phải sợ, thì chính là lo lắng, nếu không thì cũng khẩn trương. Hắn năm nay đã mấy tuổi? Chẳng lẽ vẫn có thể tiếp tục như vậy?”
Nói lên vấn đề mà không thể giải quyết, thì tốt nhất là đừng nhắc lại vấn đề này.
Thập Nhất Nương cười cười dời đi đề tài: “Nói về, tháng sắp tới này là sinh nhật Giới ca?”
Từ Lệnh Nghi nào nhớ được, “Nha” một tiếng: “Vậy thì thừa cơ hội này làm cho hắn một lần.” Lại nói, “Ngươi tính xem mất bao nhiêu bạc, ta để cho Bạch tổng quản đem tới đây.”
Thập Nhất Nương nghĩ đến thái độ hôm nay của Ngũ Gia cùng Ngũ phu nhân… Từ Tự Giới muốn không phải là khoe khoan, là ẩn nhẫn.
Nàng lấy lời của Nhị phu nhân làm cớ: “Hài tử còn nhỏ, Đại thao Đại bạn, dễ dàng giảm phúc. Ta xem, đến lúc đó nấu chén mì trường thọ là được!”
“Ngươi quyết định là được!” Từ Lệnh Nghi nhìn về Trinh tỷ Nhi đang nắm tay Từ Tự Giới đi ở phía trước, “Nếu đi theo chúng ta, cũng không thể để cho hắn chịu khổ.”
Thập Nhất Nương cười gật đầu, trở lại trong nhà liền cùng Tần di nương và Văn di nương nói chuyện dọn nhà, lại phân phó Lục Vân đi đến chỗ Kiều Liên Phòng nói một tiếng.
Văn di nương không có dị nghị gì, Tần di nương thì do dự nói: “Ta, ta có thể xem trước một chút haykhông?”
Thập Nhất Nương lấy làm khó hiểu.
Văn di nương cười ở một bên giải thích: ” Ở trong phòng Tần di nương có thờ Bồ tát.”
Thập Nhất Nương mặc dù không tin những thứ này, nhưng cũng không bài xích người khác tin.
“Tần di nương nên sớm quyết định. Tránh chuyện đến lúc đó trì hoãn ngày động thổ.”
Tần di nương lên tiếng rời đi. Nửa đêm ở trong sân đốt giấy vàng khấn cầu.
Văn di nương trở