Nhạn Dung đứng thẳng người, nụ cười trên mặt, tỏ ra hơi mất tự nhiên. Tú Duyên đang nói với Nhạn Dung cái gì đó, tươi cười che miệng lại, mang theo mấy phần nịnh hót.
Hổ Phách nhíu mày:” Nàng muốn làm gì?”
Thập Nhất Nương liền nháy mắt với nàng: “Thuyết phục, Tú Duyên cũng thật vất vả. Chúng ta làm sao cũng nên đi chào hỏi mới phải!” Sau đó thản nhiên đi tới.
Đoạn đối thoại của hai người loáng thoáng truyền đến.
“…… Nhạn dung muội muội không cần khách khí với ta. Bên di nương có hai ma ma thái phu nhân đưa tới, ta cũng nhàn rỗi.”
“Thật không dám giấu giếm. Thu Vũ bên cạnh Hổ Phách tỷ tỷ đã giúp ta làm sáu đôi tất mùa nóng. Nhiều nữa, ta cũng không đi hết. Hơn nữa sang năm lại có kiểu dáng mới.”
“Ta đây chọn vải may váy giúp muội muội đi?” Tú Duyên vẫn chưa từ bỏ ý định,”Di nương vừa mới thưởng ta một tấm lụa xanh nhạt…… ”
Nhạn Dung ngắt lời Tú Duyên: “Nếu là di nương thưởng, Tú Duyên tỷ giữ lại cho mình dùng đi! Hai ngày trước phu nhân vừa thưởng cho ta một tấm lụa Hàng Châu một tấm vải bố……” Đang nói, thấy Thập Nhất Nương cùng Hổ Phách đã đi tới. Vội cười hô một tiếng “Phu nhân”, bỏ lại Tú Duyên tiến lên đón.
Tú Duyên không dám bất cẩn, theo sát sau Nhạn Dung khom gối hành lễ với Thập Nhất Nương.
“Là Tú Duyên!” Thập Nhất Nương sắc mặt lạnh nhạt.
Tú Duyên vội cười giải thích: “Nô tì cố ý lại đây thỉnh giáo mấy vị tỷ tỷ chuyện châm tuyến.”
“Làm châm tuyến?” Thập Nhất Nương nghe trên mặt liền lộ ra mấy phân ý cười, đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Quần áo màu xanh lá cây, áo lụa trắng, tóc đen nhánh búi hình xoắn ốc, lộ ra khuôn mặt chát lớp phấn mỏng, cũng thật kiều diễm động lòng người.
Tú Duyên không khỏi có chút câu nệ: “Phu nhân……”
Đôi mắt Thập Nhất Nương không rời khỏi nàng: “Bình thường không chú ý, hôm nay nhìn kỹ. Tú Duyên cũng là đại cô nương rồi. Là nên quan tâm chuyện châm tuyến.” Nói xong, cười cười, xoay người đi vào trong phòng: “Cũng không biết tiểu tử nhà ai có phúc khí này!”
Mấy người Hổ Phách, Nhạn Dung vội vàng đi theo.
Sắc mặt Tú Duyên lại đại biến.
Nàng đã đi theo Kiều Liên Phòng đến Từ gia, vậy nàng chính là đầy tớ của Từ gia rồi. Thập Nhất Nương là chủ mẫu, tự nhiên có quyền đem nàng cho bất kỳ một cái gã sai vặt nào.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi kinh hãi run sợ, vội vàng đi về đông giác môn.
Thập Nhất Nương nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng, hỏi Nhạn Dung: “Hầu gia đã trở về chưa?”
Nhạn Dung thấp giọng nói: “Trở về được nửa nén hương thời gian rồi. Vừa vào cửa liền hỏi phu nhân. Biết ngài bị Tam phu nhân gọi đi, thì gọi Hạ Y hầu hạ thay quần áo rửa mặt. Lúc này hẳn là ngủ rồi.” Lại nói, “Tú Duyên năm lần bảy lượt hỏi thăm Hầu gia đã trở về chưa, ta vẫn thoái thác……” Nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu đã mang ý hỏi.
Thập Nhất Nương dừng bước.
Gió đêm lay động lá cây, tạo nên tiếng xào xạc, đối mặt đã không còn lạnh lẽo.
“Nàng lại đến hỏi, ngươi thẳng thừng ngăn lại.” Giọng nói của nàng hơi trầm thấp, hòa vào trong gió, lúc ẩn lúc hiện, “Nếu là Kiều di nương……thì các ngươi không cần ngăn cản! ”
Nhạn Dung liền giật mình.
Thập Nhất Nương đã xoay người vào phòng khách.
Nhạn Dung bước nhanh đuổi kịp.
Hổ Phách đã vén rèm nội thất lên cho Thập Nhất Nương.
“Tam tẩu gọi ngươi đi làm cái gì?” Từ Lệnh Nghi đang ngồi trên lâm song đại kháng đọc sách, nghe được tiếng động ngẩng đầu, giữa lông mày đã có ý cười.
“Có chút việc thương lượng.” Thập Nhất Nương hàm hàm hồ hồ đích đáp, “Hầu gia trở về từ lúc nào?”
” Vừa trở về……”
Hai vợ chồng chạm mặt, Thập Nhất Nương đi phòng tắm rửa mặt, khi đi ra Từ Lệnh Nghi đã lên giường, tựa vào đầu giường đọc sách, thấy nàng thu thập xong rồi, một mặt để sách trong tay xuống, chuẩn bị ngủ, một mặt thuận miệng nói: “đối chiếu sổ sách ra sao? Hôm nay Tam ca thương lượng với ta, chuẩn bị ngày mười sáu tháng hai lên đường.”
“Nhanh như vậy!” Thập Nhất Nương lên giường, “sổ sách sinh hoạt đều đã giao nộp rõ ràng, chỉ là sổ sách khố phòng, ba mươi sáu quyển, còn mười hai bản.”
“Có sai?” Từ Lệnh Nghi hỏi nằm xuống, “Trừ bỏ những đồ gia truyền, ngự tứ (vua ban), những cái khác, ngươi xem rồi làm là được. Sơn Dương là một nơi nghèo nàn. Về sau sẽ trở về kinh, mọi người dựng môn hộ … cuộc sống sau này của họ còn dài.”
“Ý Hầu gia thϊế͙p͙ thân hiểu được.” Thập Nhất Nương điều chỉnh gối một chút, cũng nằm xuống: “sổ sách khố phòng chậm chạp, cũng không vì chuyện này. ” Nàng nói cho Từ Lệnh Nhi chuyện Từ Tự Cần lén đi gặp Viện tỷ nhi bị đại phu nhân cam gia phát hiện, quăng cho Tam phu nhân, lượt bớt cuộc đối chất của mình và Tam phu nhân, nói ra cách xử trí của mình với Từ Tự Dụ.
Từ Lệnh Nghi nghe gật đầu: “chuyện này ngươi làm đúng. Để hắn đóng cửa tư quá, vừa có thể để hắn thoát ra, còn có thể để hắn yên tĩnh kiểm điểm lại.” Nói xong, nhíu mày lại: “Ta thấy hắn làm việc luôn luôn ổn thỏa, ai biết cũng làm ra chuyện không biết nặng nhẹ như vậy!”
“Dụ ca nhi có trầm ổn nữa, chũng chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi.” Thập Nhất Nương khuyên nhủ: “Có chút đạo lý còn cần dạy dỗ tỉ mỉ.” Lại nói, “Dụ ca thông minh nhanh trí. Ngài gặp hắn cũng đừng tức giận, có gì từ từ nói. Hắn không phải là đứa nhỏ không nghe vào.”
Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nói đến Viện tỷ nhi: “……qua một hồi ầm ĩ, chỉ sợ cuộc sống không có ngày lành nữa. Ta thấy, nếu thật sự không được, ngươi liền đi gặp Cam phu nhân. Bọn nhỏ dù sao còn nhỏ, thương lượng với nàng ta xem có cách gì che giấu đi. Chuyện này dù sao cũng là bọn Dụ ca không đúng.”
“Vẫn là để xem bên Tam tẩu có động tĩnh gì rồi nói sau.” Thập Nhất Nương nói: “Ngộ nhỡ nàng và Cam gia đại phu nhân nói chuyện không thoải mái. Chúng ta lại đến làm chuyện này cũng không muộn.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu, nói đến chuyện Tam gia mời sư gia: “…… Mã Tả Văn đề cử. Ta cũng thấy. Nhân tình lão luyện, chuyện tiền nong cũng thông thạo. Chỉ là ta còn có chút lo lắng. Muốn đưa môi giới chỗ Tống môi giới tới làm tổng quản bên cạnh Tam ca. Bằng không, Tam tẩu làm ầm ĩ, ta chỉ sợ Tam ca không áp chế được.”
“Có đại tổng quản nhà nào mà không phải là người tâm phúc của mình.” Thập Nhất Nương uyển chuyển nói, “chuyện này ngài vẫn là nên thương lượng kỹ càng với Tam gia, tránh cho trong lòng Tam gia có khúc mắc.”
“Ngươi nói có đạo lý……”
Hai người nói chuyện phiếm hồi lâu, lúc này mới ngủ.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tần di nương đã tới rồi, dâng trà hầu nước cho Thập Nhất Nương, mặc dù khuôn mặt thì có biểu cảm, nhưng im lặng như gỗ. Mắt thấy Thập Nhất muốn đi vấn an Thái phu nhân, mới ấp a ấp úng nói: “Phu nhân, ta, ta làm cho ngài đôi giày nhé!”
Trước mặt Từ Lệnh Nghi, Thập Nhất Nương cũng không tiện từ chối, chỉ cười nói: “Tần di nương đừng quá mệt nhọc.”
Tần di nương giống như đứa trẻ được phong bì đỏ lớn trong lễ mừng năm mới, hưng phấn kêu lên: “Không mệt nhọc, không mệt nhọc.”
Thập Nhất Nương cười cùng Từ Lệnh Nghi đi đến chỗ Thái phu nhân.
Vừa vặn gặp Tam phu nhân dẫn theo Cam ma ma đến chỗ Thái phu nhân xin phép, nói là sắp theo Tam gia ngoại phóng, muốn đến chỗ nhà thân thích một phen. Giao chuyện đối chiếu sổ sách lại cho Thu Lăng.
Thái phu nhân tự nhiên đồng ý.
Chính mình đi sớm về muộn, trở về liền hiểu người hiểu ý.
Từ Tự Cần nhớ tới chuyện Cam đại phu nhân muốn gả Viện tỷ nhi cho hắn, lần nào hắn cũng vui vẻ như ăn đường lắng nghe. Từ Tự Kiệm ở bên cạnh cười trộm.
Thập Nhất Nương khó hiểu hỏi hai lần, Tam phu nhân đều nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ta đang nói chuyện này với đại tẩu.”
Nàng cũng không nên hỏi nhiều.
Như vậy lại qua hai ngày, rốt cuộc đối chiếu xong sổ sách khố phòng, dù là thỉnh thoảng mỗi cuốn sổ có hai ba chỗ không giống, nhìn chung là đầy đủ.
Thập Nhất Nương nghe, khóe mắt, đuôi lông mày đều không tiếng động hạ xuống, chẳng qua là bảo Hổ Phách lấy sổ sách mang đến chỗ Thái phu nhân.
Thái phu nhân nhìn cũng không nhìn, chỉ hỏi nàng: “Những đồ lớn có bị hao tổn không?”
“Không có.” Biết trong lòng Thái phu nhân tựa như gương sáng, Thập Nhất Nương không khỏi cười lên: “Chỉ hao tổn vài món đồ nhỏ.”
“Vậy thì tốt!” Thái phu nhân cười nói, “Mặc dù nói nước trong thì không có cá, nhưng cũng không thể để cá ăn sạch cỏ.”
Nói xong tất cả mọi người cười lên.
Cam ma ma vây quanh Tam phu nhân đi đến.
Nàng vẻ mặt tươi cười, sắc mặt sáng láng, thay cho bộ dáng phiền não lo âu thường ngày, vào cửa liền cười khanh khách reo lên: “Ta đã quăng được gánh nặng này cho Tứ đệ muội.” Tâm tình hết sức vui vẻ.
Trong lòng Thập Nhất Nương âm thầm thấy lạ. Đợi qua lại với nàng mấy câu xong, lập tức sai Hổ Phách đi hỏi thăm tin tức: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Hổ Phách báo lại: “Viện tỷ nhi của Cam gia đính thân — đích viện tỷ nhân đính thân– công công (cha chồng) giữ chức Vệ Thiên Hộ ở Du Lâm, là thế tập (cha truyền con nối).”
Thập Nhất Nương vội đi lật ‘Đại Chu cửu vực chí.’
Du Lâm ở phía tây có con sông, phía bắc có hồ lớn, phía nam có núi cao, ba nhánh giao nhau, tạo thành đồng bằng……
Nhưng nàng chú ý tới dòng cuối cùng “cách Bố chính ti một ngày một trăm hai mươi dặm”.
Trái tim Thập Nhất Nương nửa nguội lạnh.
Nghĩ ngợi hồi lâu, sao chép lại nội dung về Du Lâm trong ‘Địa lý chí’.
“Ngươi đưa cho Nhị thiếu gia đi!”
Ánh mắt Hổ Phách rối rắm, tiếp nhận tờ giấy thấp giọng đáp lại “Dạ”, đi Lệ Cảnh Hiên.
Tin tức truyền ra, trên mặt ba đứa nhỏ không còn nụ cười. Thay đổi lớn nhất là Từ Tự Cần. Trước kia hắn chỉ là ít nói, nhưng bây giờ là im lặng. Khuôn mặt còn mang ít vẻ non nớt, lại lộ ra mấy đau buồn chán nản, khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Từ Tự Dụ cũng thoáng cái trở nên trầm tĩnh.
Hắn không bước chân ra khỏi nhà, ngày ngày ở nhà luyện chữ.
Mà người khởi xướng Tam phu nhân, không biết là vui sướng vì sắp đi xa khiến nàng xem nhẹ, hay là việc đã đến nước này không có lựa chọn khác, với việc con trai thay đổi, nàng không tỏ ra khác thường, trước mặt Thập Nhất Nương, thái độ nàng vẫn rất cường ngạnh: “Bắt trộm phải bắt tận tay chứ? Cũng không thể để đại tẩu nói thế nào là thế đó, làm hỏng danh dự đứa nhỏ nhà chúng ta!”
Thập Nhất Nương không muốn nhiều lời với nàng, hỏi nàng đã chuẩn bị hành lý thế nào rồi.
Tam phu nhân lập tức lên tinh thần: “Chuẩn bị xong cả rồi, chỉ chờ kiệu quan đã đặt chế đến.”
Hai người nói chuyện, có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm: “Phu nhân, La đại phu nhân ngõ Cung Huyền đến.”
Sau khi La đại phu nhân và Tam phu nhân gặp mặt hàn huyên một phen, Tam phu nhân đứng dậy cáo từ. La đại phu nhân liền cười hỏi Thập Nhất Nương: “Tư vị làm chủ nhà như thế nào?”
“Rất thuận lợi!” Thập Nhất Nương thỉnh La đại phu nhân đến ngồi trên đại kháng. “Lúc đầu Thái phu nhân còn sợ ta không quen, cho nhóm ma ma quản sự ở đông gian về nhà, lão nhân gia nàng an vị ở đông gia nghe xem. Nghe hai ngày, bảo ta đi hoa thính chỉ thị. Nói tránh cho làm nàng nhức đầu.”
” Thế này thì tốt, thế là tốt.” La đại phu nhân nghe xong vui mừng thay nàng: “Dù sao ở nhà chưa từng tiếp xúc. Ta vẫn lo lắng cho ngươi đây!”
“Trước đó ta đã theo Tam phu nhân học vài ngày.” Thập Nhất Nương hàm hồ suy đoán, cười tiếp nhận trà tiểu nha hoàn dâng lên đặt ở trước mặt La đại phu nhân: ” Đại tẩu tìm ta có chuyện gì?”
“Tứ cô bị bệnh một hồi.” La đại phu nhân thấp giọng nói: “hôm qua ta mới nhận được thư, muốn hẹn ngươi cùng đi thăm.”
Thập Nhất Nương nghe giật mình: “Là bệnh gì? Tháng giêng thấy vẫn khỏe mạnh.”
“Bệnh thô cổ.” La đại phu nhân nói: “nghe nói người gầy đến gió lớn có thể thổi đi rồi.”
Thập Nhất Nương vội phân phó Hổ Phách chuẩn bị lễ vật, xe ngựa, sau đó cùng La đại phu nhân đi cấp thỉnh an Thái phu nhân, lại cho người báo tin cho Từ Lệnh Nghi, đi chỗ Tứ Nương.
Buổi tối Từ Lệnh Nghi trở về từ ngoại viện, đi thỉnh an Thái phu nhân, khi về nhà mình, chỉ thấy cả phòng im ắng vắng lặng, không khỏi ngạc nhiên nói: “Phu nhân còn chưa trở về sao?”
” Phu nhân còn chưa trở về!”
Lục Vân tiến lên hầu hạ hắn thay quần áo, lại pha trà nóng hầu hạ hắn đến ngồi trên lâm song đại kháng ở nội thất.
Từ Lệnh Nghi mới vừa nâng chén trà lên nhấp một ngụm, chợt nghe đến bên ngoài một trận ồn ào.
Hắn khẽ nhíu mày, rèm nội thất đã được nhẹ vén lên, một bóng áo màu xanh nhạt vọt vào.
” Hầu gia……”