Yến hội của hoàng gia, hương sắc ngập trường, pháo hoa đầy trời, rực rỡ tươi đẹp chói mắt. Nhưng là người tham dự, Thập Nhất Nương chỉ ngóng trông hết thảy chuyện này sớm chấm dứt một chút — nàng vừa không thể giống hoàng thượng, hoàng hậu trở thành trung tâm cho mọi người hầu hạ, cũng không thể giống thái phu nhân như vậy được hưởng ân đãi đặc thù, đứng ở gió lạnh ác liệt bị đói bụng xem pháo hoa, liền thành một chuyện khó khăn, huống chi trong lòng còn nhớ ba huynh đệ Từ Tự Cần ở nhà.
Thật vất vả chịu đựng đến giờ tuất sơ, hoàng thượng, hoàng hậu về nội đình đi nghỉ, mọi người mới có thể giải tán. Trên đường đèn hoa rực rỡ, người người tấp nập, đi đường vòng nửa canh giờ mới về đến nhà. Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương mệt mỏi rã rời khó chịu, chỉ có Từ Lệnh Nghi, thần thái vẫn hưng phấn như trước, tinh thần phấn chấn.
Hổ Phách đi theo sau tam gia cùng tam phu nhân nghênh đón Thập Nhất Nương, thấy thế lập tức nghênh đón, một mặt đỡ nàng, một mặt thấp giọng nói: “Phu nhân yên tâm, ba vị thiếu gia đều ở trong phòng thái phu nhân nghỉ.”
Thập Nhất Nương thở một hơi thật dài, nâng cao tinh thần vây quanh thái phu nhân trở về phòng, chính mắt nhìn ba người, lúc này mới yên lòng cùng Từ Lệnh Nghi trở về phòng.
Nàng lập tức đem chuyện hoàng quý phi bị giáo huấn cùng gặp Nhâm Côn phu nhân Giang Cẩm Quỳ nói cho hắn.
Đối với chuyện Giang Cẩm Quỳ, Từ Lệnh Nghi cười nói: “Chuyện này cũng không có biện pháp. Mọi người có mối quan hệ rắc rối khó gỡ, sẽ có lúc gặp mặt. Không kiêu ngạo không siểm nịnh là được.” Về phần chuyện hoàng quý phi bị giáo huấn, hắn cười nói: “Chuyện này ta cũng nghe nói. Xem ra, hoàng thượng ám chỉ Ngự Sử. Nhưng mà, mười bảy tháng giêng mới thu đèn. Lúc này hoàng thượng hẳn là sẽ không bày tỏ thái độ. Nếu có việc, cũng là chuyện của ba ngày về sau.”
Thập Nhất Nương gật đầu, trải giường cùng Từ Lệnh Nghi đi nghỉ.
Ngày hôm sau sáng sớm đi đến chỗ của thái phu nhân, gặp được Từ Tự Cần cùng Từ Tự Dụ đến thỉnh an thái phu nhân, liền cười đem chuyện bọn họ muốn giả gã sai vặt đi ra ngoài xem đăng nói ra: “…… Còn sợ bọn ngươi không nghe lời. Không nghĩ tới thế nhưng là quân tử giữ lời. Ngày hôm qua quả thực đợi ở nhà.” Không nói đây là chủ ý Từ Tự Dụ.
Thái phu nhân nghe ngẩn ra. Từ Tự Cần vẻ mặt đỏ bừng: “Nguyên là chúng ta không đúng. Tứ thẩm thẩm nói làm ta xấu hổ.” Từ Tự Dụ chỉ cười nhạt.
Lại có tam phu nhân mang theo Từ Tự Kiệm đến vấn an với thái phu nhân, thái phu nhân nhịn bụng đầy nghi hoặc, đợi tam phu nhân đi rồi, nàng đuổi mấy đứa nhỏ đi tới phòng của Truân ca chơi, lúc này mới hỏi Thập Nhất Nương: “Chuyện lớn như vậy, như thế nào không đến thương lượng với ta?”
Thập Nhất Nương liền đem tiền nhân hậu quả nói: “Vì đáp đồng ý với tụi nhỏ, nếu lật lọng, thì không thành ý. Nếu không đáp ứng, lại hơi quá nghiêm khắc.” Sau đó đem chuyện an bài lúc ấy nói cho thái phu nhân.
Nàng lựa chọn lúc này nói là có ý.
Tết nguyên tiêu tới mười bảy tháng giêng mới hạ đèn, tết nguyên tiêu còn có hai ngày mới hết. Nếu bọn Từ Tự Cần thật sự buông tha cho kế hoạch này, vậy nàng nói lời này coi như là nói cho thái phu nhân nghe, chọc lão nhân gia nàng cười. Mà nếu quả thật bọn Từ Tự Cần không có buông tha cho kế hoạch này, hai ngày cuối cùng mới là cơ hội tốt nhất – người nhìn chằm chằm bọn họ thấy bọn họ vẫn thành thật, không khỏi lơi lỏng; hai là mọi người ước định thời gian giới hạn là tết nguyên tiêu, cũng không có ước định ngày cụ thể, bọn họ nếu đi ra ngoài, cũng không tính là vi phạm lời hứa. Ngược lại, Thập Nhất Nương cũng lợi dụng điểm này. Nghĩ biện pháp bảo vệ cho một ngày mười lăm tháng giêng, sau đó đem sự tình nói ra. Thứ nhất không có vi phạm hứa hẹn của nàng đối với tụi nhỏ, thứ hai thái phu nhân nghe xong cảm thấy mình không có đi theo giúp đứa nhỏ làm ẩu; ba là nói cho thái phu nhân, có bại lộ mình có thể trốn thoát.
Thái phu nhân nghe xong hơi gật đầu.
Thập Nhất Nương dù sao mới vào cửa, có một số việc không thể làm quá mức. Như vậy vừa lúc. Bảo cố toàn mặt mũi cho tụi nhỏ, lại không phóng túng bọn họ. Thập Nhất Nương lo lắng cẩn thận như vậy, thái phu nhân yên lòng.
“Biết sai có thể sửa, thì sẽ hoàn thiện.” Nàng suy nghĩ, quyết định cất nhắc Thập Nhất Nương một chút: “Nếu bọn họ muốn đi ra ngoài chơi như vậy……
“Nàng phân phó Đỗ ma ma: “Đi kêu Bạch tổng quản tiến vào, cho hắn phái người hầu hạ ba vị thiếu gia đi ra ngoài dạo chơi ngắm đèn.”
Kết quả này làm cho Thập Nhất Nương rất là ngoài ý muốn, vội phân phó Hổ Phách đi nói cho bọn Từ Tự Cần tin tức này.
Được tin tức đứa nhỏ đều chạy đi ra, chắp tay nói cám ơn, vui cười nhảy lên, Truân ca lăn đến trong lòng thái phu nhân: “Ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi!”
Từ Tự Giới liền kéo quần áo Thập Nhất Nương đứng ở một bên cười khanh khách.
Ai đều có thể đi, chỉ có Truân ca, tám chín phần mười thái phu nhân sẽ không đáp ứng.
Thập Nhất Nương suy nghĩ ôm Từ Tự Giới, bên tai liền truyền đến giọng kiên định thái phu nhân: “Ngươi ở lại trong nhà, cùng mẫu thân và Ngũ đệ ngươi.”
Truân ca thất vọng cong miệng, ánh mắt dò xét về phía Thập Nhất Nương, cũng không dám phản bác.
Thập Nhất Nương chỉ giả như không có thấy.
Từ Tự Dụ cúi đầu quét mắt nhìn thấy khóe miệng lộ ra trào phúng.
Biết thái phu nhân quyết định Từ Lệnh Nghi cũng không có phản đối, suy nghĩ sau một lúc lâu, chỉ cho Bạch tổng quản phái thêm người bảo vệ, cẩn thận làm việc. Tam gia cũng hơi gật đầu: “Nam đứa nhỏ, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, là nên đi nhiều một chút.”
Tam phu nhân cũng rất là lo lắng, mặt mũi trắng bệch: “Bên ngoài lộn xộn, nếu va chạm thì làm sao bây giờ? Ta xem, vẫn là ở nhà tốt hơn. Cho Ngũ thúc mua pháo hoa ở nhà bắn, cũng giống nhau.”
Từ Lệnh Khoan nghe xong xung phong đi cùng bọn họ: “Có ta ở đây, yên tâm đi!”
Cứ như vậy, lời nói của tam phu nhân tự nhiên bị vô hiệu, Từ Lệnh Khoan cùng Từ Tự Cần, Từ Tự Dụ, Từ Tự Kiệm lên đường xem đăng, Truân ca cùng Từ Tự Giới đi theo Thập Nhất Nương ở nhà làm trôi nước.
Từ Tự Giới thực vui vẻ, tạo đủ loại hình dạng trôi nước, làm một cái lại một cái, không ngừng được.
Truân ca lại vẫn bĩu môi không vui vẻ.
Thập Nhất Nương nói cho bé:” Kiệm ca nói, hắn lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên lên đường nhìn pháo hoa. Lúc lớn giống như con vậy, nghĩ muốn đều không dám nghĩ– bởi vì trước không có làm qua như vậy. Con sẽ không giống. Đại ca, nhị ca cùng tam ca đều đi ra ngoài dạo qua, có tiền lệ, chờ con lớn bằng bọn họ bây giờ, cũng có thể đi ra ngoài chơi.”
Truân ca nghe ánh mắt sáng lên: “Đúng a, đúng a!” Sau đó cao hứng cùng Từ Tự Giới làm trôi nước.
“Ngươi làm sai. Trôi nước là hình tròn!” Hắn cố gắng uốn nắn Từ Tự Giới.
Từ Tự Giới lại không thèm để ý hắn, nghĩ muốn làm như thế nào liền làm như thế.
Đứa nhỏ hẳn là tính phát triển tư duy, nếu nói lời này là Từ Tự Dụ, Thập Nhất Nương có thể hỏi “Ai nói trôi nước liền nhất định là hình tròn”, nhưng nói lời này là Truân ca, hắn về sau sẽ thừa kế tước vị thà rằng hắn không qúa quỷ quái.
Thập Nhất Nương liền cười sờ sờ đầu Từ Tự Giới: “Hắn không hiểu chuyện, chậm rãi dạy dỗ.”
Truân ca thấy nàng vì mình nói, khóe miệng cong lên, mạnh dạn gật đầu.
Buổi chiều bọn họ ở trong phòng bếp nhỏ của Thập Nhất Nương nấu trôi nước ăn, ba vị di nương Thập Nhất Nương không có miễn cưỡng. Nhưng mỗi người trong phòng đều có phần.
Vẫn là Văn di nương thông minh, nghe thấy có hương mà đến, mang theo nha hoàn phòng mình đến xin trôi nước ăn. Còn nói: “Nếu đại tiểu thư ở trong này thì náo nhiệt biết bao nhiêu.”
Thập Nhất Nương lập tức nói: “Thái phu nhân đã dặn dò Bạch tổng quản, sáng mai liền phái người đi đón Trinh tỷ nhi trở về.
Truân ca nghe xong đứng lên hoan hô.
Tần di nương dẫn nha hoàn lại đây:” Nghe nói có trôi nước để ăn.”
Thập Nhất Nương không sao cả, cho Lục Vân mang ghế con cho Tần di nương, mời chè trôi nước.
Mọi người cười nói vui vẻ, Kiều Liên Phòng thủy chung không có động tĩnh.
Buổi tối Từ Lệnh Nghi từ chỗ Thuận vương trở về, bưng chung trà sứ trắng từ Thiết Quan Âm, mỏi mệt dựa trên gối dựa miễn cưỡng thở dài một hơi: “Rốt cục xong tết.”
Thập Nhất Nương che miệng mà cười, hầu hạ hắn đi nghỉ.
Kết quả buổi chiều ngày hôm sau chợt nghe tin tức hoàng thượng miễn Từ Lệnh Nghi chức đại đề đốc ngũ quân đề đốc phủ.
Lúc ấy tam phu nhân đang cùng thái phu nhân tính toán lễ hết tết, Thập Nhất Nương ngồi ở một bên nghe, ngũ phu nhân thì gặm táo.
“Tứ ca đang giao tiếp cùng Tưởng Phi Khứ.” Từ Lệnh Khoan báo lại tin thần sắc có chút uể oải.
Thái phu nhân không có trả lời, mang chung trà lên yên lặng uống một ngụm.
“Nhanh như vậy.” Ngũ phu nhân thần sắc khϊế͙p͙ sợ, miệng còn chứa một nửa miếng táo: “Cấm vệ quân có đi theo bên người hay không?”
“Không có đến.” Từ Lệnh Khoan bất mãn nói.
“Là tội danh gì?” Tam phu nhân thật cẩn thận hỏi.
Từ Lệnh Khoan không có trả lời.
Ngũ phu nhân vội nuốt miếng táo: “Tự nhiên là ‘phẩm hạnh không đủ’, nếu không, ‘trước trận dung túng địch’, cấm vệ quân đã sớm ở một bên chờ bắt người hạ ngục.” Nói xong, nhìn Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương trầm ngâm nói: “Chỉ nói miễn đi chức Ngũ quân đề đốc phủ đại đề đốc, chức thái tử thiếu sư đâu? Có bị miễn?”
Từ Lệnh Khoan giật mình hiểu ra, tinh thần rung lên, nói: “Không có, không có. Chỉ miễn chức Ngũ quân đề đốc phủ đại đề đốc. Cái khác, đều không có động.”
Thập Nhất Nương nghĩ đến tết nguyên tiêu vào cung xem pháo hoa, hoàng quý phi Khu thị không được mời……
Nàng cảm giác sách lược Từ Lệnh Nghi có hiệu quả làm cho tâm của hoàng thượng thiên về Từ gia.
Nhưng dù sao cũng chỉ là đoán, cuối cùng vẫn là muốn gặp Từ Lệnh Nghi hỏi rõ ràng mới dám khẳng định.
Trong lòng nghĩ như vậy, ý cười cũng không kiềm được hiện ở đáy mắt: “Hầu Gia vốn là chuẩn bị từ chức Ngũ quân đề đốc phủ đại đề đốc. Hiện giờ coi như là tính thầm rằng chuyện đã thành. Ngũ gia không cần lo lắng cho Hầu Gia.”
Thái phu nhân nghe hơi nắm tay.
Đời người lên lên xuống xuống, Thập Nhất Nương có thể nghĩ như vậy thì tốt.
Ngũ phu nhân cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Như thế là tốt, như thế là tốt.” Hầu Gia còn trẻ, hoàng thượng không có vơ đũa cả nắm, về sau còn có cơ hội.” Vừa lúc thừa dịp này ở nhà nghỉ ngơi một chút cho tốt.” Nàng nhu thuận nói.
Tam phu nhân nhìn thấy mọi người, muốn nói lại thôi. Sau đó thừa dịp buổi chiều tam gia vào nhà thay quần áo nói với trượng phu:” Chuyện của chúng ta có thể lặp lại hay không a?”
“Yên tâm đi!” Tam gia an ủi Tam phu nhân: “Hoàng Thượng không nhớ Hầu Gia, cũng phải nhớ kỹ hoàng hậu nương nương đi.”
“Chỉ mong như thế!” Tam phu nhân nói thầm, Thu Lăng tiến vào bẩm: “Phu nhân, đại tiểu thư đã hồi phủ.”
“Nhanh lên!” Tam gia thúc giục Tam phu nhân: “Chúng ta nhiều nhất là ở nhà thêm hai ba tháng, miễn cho trước khi đi chọc thái phu nhân mất hứng.”
Tam phu nhân vội tháo dải lụa cho tam gia, hai người đi tới chỗ của thái phu nhân.
Tiến vào thính đường bọn họ chợt nghe thấy từ nội thất truyền đến một trận cười vui vẻ. Đợi vào nhà, liền thấy trên Lâm Song đại kháng đầy các loại tráp to nhỏ, Từ Lệnh Khoan, Thập Nhất Nương, Ngũ phu nhân còn có mấy huynh đệ Từ Tự Cần đều ngồi ở trước kháng của thái phu nhân, đều cười nhìn Trinh tỷ nhi rúc vào người thái phu nhân — nàng mặc kiện ảo nhỏ màu xanh hồ, tươi cười đầy mặt nói cái gì đó.
Thấy bọn họ tiến vào, Trinh tỷ nhi vội chào hỏi: “Tam bá phụ, tam bá mẫu.”
Tam gia cười ha ha, tiến lên hành lễ với thái phu nhân, còn không có tới mở miệng nói chuyện, có gã sai vặt chạy vào nói: “Hầu Gia đã trở lại.”
Mọi người ngẩn ra.
Bức rèm đã “roạt” một tiếng bị vén lên, Từ Lệnh Nghi bước vào.
Mọi người thấy mặt hắn trầm như nước, trong lòng đều “lộp bộp” một chút. Thái phu nhân vội vã tiến đến cạnh kháng, một mặt nói: “Lão Tứ, xảy ra chuyện gì?”
Từ Lệnh Nghi ánh mắt đảo qua, dừng ở trên mặt Thập Nhất Nương.
“Thập Nhất Nương.” Hắn thanh âm trầm, mơ hồ lộ ra mấy phân lo lắng: “Vương Lang chết rồi.”