Trò chuyện ngọt ngào nhưng từ trong miệng Thập Nhất Nương lại thoát ra sự lý trí và trầm tĩnh, làm cho Từ Lệnh Nghi dù nghe thế nào cũng cảm thấy có chút hương vị của sự lãnh tình.
Hắn ta không khỏi cẩn thận đánh giá người trước mắt.
Dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, đầu tóc đen mượt sáng bóng, gương mặt trắng như tuyết, một đôi mắt sáng ngời lấp lánh, như sao trên trời, thần bí khó lường, ẩn chứa phức tạp nói không rõ, làm cho người ta nhìn phải khẽ giật mình.
Đây là nữ tử mềm mại như nước buổi tối ngày hôm qua ở trong lòng ngực mình sao……
Hắn nhất thời không dám xác định.
Mà Thập Nhất Nương thấy hắn chăm chú nhìn mình nhưng không trả lời câu hỏi, nghĩ rằng hắn không muốn trả lời, tự nhiên cũng không làm khó hắn, cười nhận trà nha hoàn bưng lên rồi đưa qua: “Hầu Gia uống chén trà nóng.”
Từ Lệnh Nghi” Ừ” một tiếng, phục hồi tinh thần lại, tiếp nhận chung trà rồi uống một ngụm.
Có tiểu nha hoàn dọn cái bàn thường dùng xuống, nhóm thô sử bà tử bưng bàn đã dọn sẵn đồ ăn sáng đến.
Tất cả đều là dựa theo khẩu vị của Từ Lệnh Nghi mà làm.
Thập Nhất Nương đưa chén sứ trắng nhỏ chứa súp chua cay, nhẹ nhàng đưa đặt bên tay phải của Từ Lệnh Nghi, cười nói:” Hầu Gia mời dùng!”
Từ Lệnh Nghi nhìn nàng ôn hòa lại mang theo tươi cười có chút khách khí, thì hoài niệm tiếng cười như chuông bạc buổi tối ngày hôm qua.
Hắn cúi đầu uống súp chua cay, Thập Nhất Nương gắp hai cái bánh bao nhân thịt nấm hương bỏ vào đĩa kim loại nhỏ trước mặt Từ Lệnh Nghi.
” Đem cái màn trướng kia đổi đi!” Hắn đột nhiên ngẩng đầu phân phó nàng,” Vốn đã đốt địa long, lại ngủ giường lim khảm, bên ngoài còn treo trướng đa la, thì cảm thấy hơi ngột ngạt.”
Thập Nhất Nương theo ánh mắt hắn nhìn qua, thấy trên giường là la trướng đỏ thẫm.
Trong phòng đồ dùng bốn mùa đều có định chế. Bất quá, Từ Lệnh Nghi là đương gia trong nhà, mọi việc do hắn định đoạt. Dù có người cảm thấy không ổn, cũng có thể trả lời đúng lý hợp tình.
Thập Nhất Nương đáp ”Vâng”, thương lượng với hắn:” Hầu Gia xem treo la trướng gì thì tốt?”
Từ Lệnh Nghi nhất thời cũng không có ý kiến hay gì, suy nghĩ một lát rồi nói:” Liền treo tế sa trướng đi!”
Thập Nhất Nương thì không sao cả, tiếp tục hầu hạ hắn ăn điểm tâm, rồi lập tức đi khố phòng tìm tế sa trướng màu xanh nhạt, đỉnh đầu bố trướng đỏ thẫm, viền chỉ bạc.
” Hầu Gia xem cái này được không?”
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy dường như không quá vừa lòng. Vừa lúc ba vị di nương đến thỉnh an, thấy tình cảnh này đều ngẩn ra.
Thập Nhất Nương cười giải thích:” Hầu Gia nói trong phòng rất nóng, muốn đổi đỉnh trướng.” Tần di nương gật đầu:” Hầu Gia luôn luôn sợ nóng.”
Văn di nương nói:” Muốn cho phòng thêu thùa may vá làm đỉnh tế cát bố trướng hay không? So với cẩm sa, tiêu bố, ngân điều sa nhìn thấy ngăn nắp hơn chút!” Thập Nhất Nương là tháng chín gả vào đây, của hồi môn chỉ có đồ dùng mùa thu nên cẩm sa cũng chỉ có tiêu bố trướng. Cát sa, tiêu sa linh tinh chỉ dùng để đến mùa hạ sẽ làm trướng, phải đến tiết đoan ngọ sang năm La gia mới có mang lại đây. Khố phòng nàng thật sự không có tế cát sa trướng. Trong lòng Văn di nương tự nhiên hiểu được, cười khanh khách nói:” Vừa lúc nơi ta còn có đỉnh tế cát sa trướng, nếu tỷ tỷ thấy hợp nhãn, ta cho Thu Hồng lấy lại đây cho ngài nhìn xem.”
Trên giường của mình mà treo trướng của Văn di nương…… Thập Nhất Nương không chút suy nghĩ liền muốn cự tuyệt. Chẳng qua còn không đợi nàng mở miệng, Kiều Liên Phòng vẫn một mực yên lặng đứng ở một bên đột nhiên nói:” Tế cát bên ngoài vừa nặng lại không thoáng khí, làm sao tốt bằng cống phẩm nội vụ phủ. Nếu Hầu Gia cảm thấy buồn, không bằng đi nội vụ phủ lấy mấy thất tế cát làm đỉnh trướng.” Nói xong, thì dừng một chút, cười nói với Thập Nhất Nương:” Phu nhân, tế cát bố kia là màu vàng nhạt, vừa hợp với đồ đạc sơn đen trong phòng ngài. Ta xem, vẫn là dùng tế cát sa trướng thì tốt!”
Cho mình đến nội vụ phủ lấy cống phẩm, thực là cũng mệt nàng nghĩ ra được — thật đúng là xem mình như đứa nhỏ để thu thập sao? Nhưng mà, nàng không có ý muốn so chiêu cùng Kiều Liên Phòng, dù sao thân phận hai người hiện tại, mình đã thắng mà không cần vũ lực!
Thập Nhất Nương tỉnh bơ, nhìn Kiều di nương hơi cười.
Bị Kiều Liên Phòng chen miệng vào Văn di nương vẫn như lúc trước cười hì hì đứng ở nơi đó, sa