Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân Truyện Full

Chương 6

Leo rung thân vẩy bọt nước trên người đi, đem cá lớn vừa mới bắt được đặt ở bên cạnh Lục Sướng, còn y mang theo con khác đi về hướng xa xa.

“Này ——” Lục Sướng ra sức đè lại cái con cá to đến thái quá kia, liều mạng gọi Leo. Thế giới này thật quá đáng, ngay cả cá cũng mạnh hơn hắn.

Sư tử thấy Lục Sướng bị đuôi cá đánh cho trở  mình, cái đuôi to càng không ngừng đập ngực hắn, phát ra tiếng “bụp” “bụp”, vội vàng chạy lại nhấc con cá lên, cứu Lục Sướng dưới cái đuôi ra.

Lục Sướng đứng lên, đầy người mùi cá, vừa rồi tắm xem như uổng công.

“Ngại quá, ta quên ngươi…” Thần sắc Leo rõ ràng có chút hối hận mình chỉ lo hờn dỗi, quên mất Lục Sướng là “giống cái” mảnh mai cỡ nào, sao có lực khí khống chế con cá lớn như vậy chứ.

Lục Sướng che ngực, cảm giác nơi đó có chút khó chịu, chắc không phải là bị đập nội thương rồi chứ? Thấy Leo vẻ mặt hối hận đứng ở trước mặt mình, cười gượng một chút rồi nói: “Ta không sao. Hay là ngươi xử lý hai con cá này, còn ta đến nướng đi.” Nói đến nướng đồ hắn có tay nghề cao nha, trước kia khi ăn BBQ, bình thường đều là hắn phụ trách đồ nướng. Hiện tại trong túi còn có giá nướng, vừa vặn phát huy công dụng, chỉ là cá hơi bị lớn, cắt ra cũng phải phí sức. Hắn đưa mã tấu cho Leo, để y xử lý cá sạch sẽ.

Leo trợn to mắt nhìn Lục Sướng, kinh ngạc nói: “Ngươi biết nướng thịt?”


“Đúng vậy.” Lục Sướng nhún nhún vai, thế đã là gì, là người thì ai cũng đều có thể nướng, nhiều nhất chỉ là vấn đề tay nghề thôi. Bất quá, Leo trước khi gặp hắn có vẻ vẫn đều là thú hình, chắc không phải vẫn toàn ăn đồ sống đó chứ?

Nghi vấn thốt ra, Leo lại lắc đầu không lên tiếng, yên lặng cạo vảy cá. Y nhớ trước kia cha đã từng làm thịt nướng, hương vị phi thường ngon. Cha thường nói cho y, chỉ có thợ săn giỏi nhất mới cơ thể nướng thức ăn ra vị ngon nhất. Bởi vì lửa là thiên địch của bọn họ, chỉ có thợ săn mạnh mẽ nhất mới có thể khống chế lửa. Trong bộ lạc người sợ lửa rất nhiều, y cũng là vài năm gần đây mới dần dần dám tiếp cận mồi lửa.

Y mơ hồ nhớ rõ tối hôm qua hình như có người châm một đống lửa thật ấm áp lại vô cùng nguy hiểm, nhưng không chút nào sợ hãi lửa ở bên trông coi chăm sóc y, người này…

Leo quay phắt lại, nhìn về phía Lục Sướng, Lục Sướng đang thu thập nhánh cây khô nhóm lửa, nơi này nhánh cây có chút ẩm ướt, đốt lên sẽ sinh ra khói đặc, như vậy đồ ăn nướng ra cũng sẽ ám mùi khói. Đồng tử vàng kim của Leo hơi co lại, cảm thấy“giống cái”  mình gặp này thật sự là quá thần bí.

Rốt cục cũng nhóm được lửa, Lục Sướng nâng giá nướng, lấy mấy miếng cá Leo xử lý xong xuống, từng miếng từng miếng đặt trên giá. Nhưng nướng như vậy thật sự quá chậm, nếu muốn nướng hết con cá phỏng chừng phải lãng phí cả buổi trưa, huống bên chỗ Leo còn một con.

Lục Sướng đang phát sầu, Leo cầm cá sống lên cắn, để chỗ cá nướng lại hết cho Lục Sướng, mình chỉ thử một miếng nhỏ. Lục Sướng cảm thấy biểu cảm y lúc đó rất không tệ, cũng không giống như không thích ăn chín, liền khuyên y ăn nhiều thêm, lại bị cự tuyệt, Leo chỉ quay lưng lại, không tiếng động ăn cá sống.

Lục Sướng có chút hối hận, sớm biết thế đã không nướng từng miếng, trực tiếp nướng toàn bộ con cá là được rồi, cũng đỡ Leo phải tự ủy khuất chăm sóc người khác như vậy, khiến trong lòng hắn rất không thoải mái. Hơn nữa vừa nãy hắn còn rống giận với Leo, cự tuyệt tất cả đụng chạm của y, nhưng Leo không nói gì cả, vẫn như trước giữ thứ tốt nhất cho hắn.

Dùng xong bữa trưa hẳn là bắt đầu chạy đi, nhưng Lục Sướng trước đó có nói qua không muốn Leo chạm vào hắn, điều này làm cho sư tử thật khó xử, nhìn thấy hắn không biết nên xuống tay làm sao. Lục Sướng thấy y bộ dáng vô thố, không khỏi bĩu môi, tự động khoác lên vai y, để Leo cõng mình đi. Như vậy tốt hơn so với bế công chúa, Lục Sướng âm thầm  thôi miên mình.


Leo sửng sốt một lát sau, nhoẻn môi cười, đồng thời vươn bàn tay to bấu mạnh vào mông Lục Sướng, lúc này mới chạy nhanh về phía bộ lạc. Lục Sướng bị niết đến toàn thân run lên, cũng chỉ biết cắn răng nhịn, được rồi, đang ở chỗ của người ta mà, dù sao cũng phải hy sinh cái gì đó mới có thể đổi được an bình tạm thời. Không phải là động tay động chân thôi sao? Trước kia cũng không phải chưa thấy, hắn nhịn đó!

Một buổi chiều trôi qua trong sự vui vẻ chạy của Leo, khi màn đêm buông xuống, Lục Sướng cũng bị xốc đến choáng váng đầu.

Ban đêm không thích hợp để chạy, huống hồ còn cách bộ lạc không xa nữa, không vội ở lại đây một đêm. Leo tìm một nơi trống trải, buông Lục Sướng xuống, theo chỉ dẫn của hắn, tìm đến một ít nhánh cây cùng lá khô. Trong rừng tuyệt đối không khiếm khuyết nguyên liệu nhóm lửa, Lục Sướng chỉ cần chú ý phòng cháy, đừng gây hoả hoạn là được. Leo thấy Lục Sướng nhóm lửa, biết có ánh lửa bảo vệ, mãnh thú không dám đến, liền yên tâm đi tìm thức ăn.

Khi Leo đem hai con thỏ lớn như sơn dương về tới trước mặt hắn, Lục Sướng không thể không cảm khái thế giới này thật lớn, cho dù ngày nào đó có người nói cho hắn, kiến nơi này cũng cắn chết người, hắn cũng sẽ không chút nghi ngờ mà tin tưởng.

Lần này hắn không nướng từng miếng nữa, mà dùng gậy gỗ  để lên hai cái giá, xuyên sơn dương… à không, xuyên con thỏ vào một gậy gỗ để lên nướng. Lần này Leo ăn được đồ nướng chính hiệu, giác ngộ rất cao, gặm sạch sẽ nguyên con thỏ. Lục Sướng thấy y thích, liền đem phần mình cho Leo, hắn chỉ ăn một cái chân là no rồi, huống hồ không có gia vị, tương cùng muối ăn, hương vị cũng không phải ngon lắm.

Dùng xong bữa chiều Leo học theo Lục Sướng tối hôm qua, dùng cỏ lá khô chất thành giường. Lục Sướng trừng mắt liếc y một cái, dời đống lửa đi, chất cỏ khô lên lại, lúc này mới nằm xuống. Hắn phát hiện Leo tuy rằng có thể tới gần lửa, nhưng vẫn không dám đụng chạm. Tật xấu này về sau phải giúp y sửa sửa, lửa là khởi nguyên của văn minh nhân loại, sao lại có thể sợ hãi thứ hữu dụng như vậy chứ?

Buồn ngủ đánh úp, Lục Sướng nặng nề ngủ. Mấy ngày gần đây hắn vẫn luôn ở trong trạng thái thật mỏi mệt, hiện tại có Leo ở bên cạnh bảo vệ, làm hắn an tâm hơn không ít, thật dễ dàng tiến nhập mộng đẹp.

Đêm nay vẫn như trước có cánh tay kéo hắn qua, Lục Sướng ngủ say còn yên lặng hơn ban ngày rất nhiều, cũng càng phối hợp hơn, sẽ không giãy dụa lung tung, có vẻ càng mê người, Leo lao tâm lao lúc này mới đè nén xúc động nội tâm, không ra tay với Lục Sướng.

Một đêm vô mộng, Lục Sướng cảm thấy mình đã lâu không có ngủ ngon như vậy, nhưng mở mắt ra, lại là một đại sư tử xuất hiện ở trước mắt. Hắn nói bản thân phải bình tĩnh, biết đâu chính là có một loại sinh vật ban ngày là người ban tối là sư tử như vậy, hơn nữa chỉ cần quen dần, sư tử cũng rất đáng yêu. Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, muốn đi vệ sinh một chút, bàn tay lại ngoài ý muốn đụng phải một cái gì đó rất lớn rất cứng…


Thân mình Lục Sướng có chút cứng ngắc, hắn biết sáng sớm hiện tượng này là vô cùng bình thường, cũng không phải sư tử muốn mưu đồ gây rối, nhưng loạt động tác liên tiếp kế tiếp đó thì không thể xem như hiện tượng bình thường chứ?

Sự tình là thế này, hắn vừa mới đứng dậy, Leo liền tỉnh, vốn nghĩ muốn chờ hắn đứng lên rồi y mới dậy, cũng không ngờ Lục Sướng lơ đãng đụng phải chỗ không nên đụng, khiến tâm hoả y đã cưỡng chế lại hôi hổi bốc cháy.

Leo cũng không đứng dậy, mà là vô cùng gian trá hơi hơi trở mình, nhân cơ hội này đặt chân sau ở trên tay Lục Sướng, không để hắn rời đi.

Lục Sướng dùng bên tay tự do hung hăng kéo lông bờm sư tử, nhưng năng lực của chịu đau Leo quá mạnh, dám giả bộ ngủ không dậy, chết sống không chịu buông tha Lục Sướng.

“Ê! Đừng có giả vờ, ta biết ngươi tỉnh rồi…”

“Bỏ móng vuốt của ngươi ra mau!”

“Này! Móng vuốt của ngươi đừng có lộn xộn! Ngươi ——” Rống giận của Lục Sướng bị một chóp mũi nóng bỏng ngăn lại, bởi vì vừa mới hô to, hắn còn không cẩn thận liếm phải cái mũi bởi vì toàn thân nóng lên mà khô đi kia một chút.

Đầu lưỡi ướt sũng dán trên chóp mũi, làm cho Leo cảm thấy một trận mát mẻ, nhưng ngay sau đó bụng lại nảy lên một cỗ khô nóng. Dù y khổ sở nhưng vẫn không muốn xúc phạm tới Lục Sướng, chỉ biết giảo hoạt vươn cái đuôi dài hơn 1m, dùng nó cột tay Lục Sướng thủ cùng cái thứ khô nóng kia vào cùng nhau, kéo bàn tay nhẹ nhàng bắt đầu chuyển động.


Toàn thân Lục Sướng đều cứng ngắc, sợ mình lộn xộn một cái làm cho vị thú kia nhiệt huyết sôi trào, lúc đó có thể không phải chỉ có vấn đề ở tay đâu. Vì không dẫn phát chuyện gì lớn hơn nữa, hắn chỉ còn biết mạnh mẽ khắc chế xúc động đánh người, tùy ý cho cái đuôi chết tiệt kia muốn làm gì thì làm.

Xúc cảm non mềm làm cho Leo có chút phát cuồng, y dù sao cũng chỉ là một sư nhân vừa mới trưởng thành, cái này với y cũng là một loại trải nghiệm hoàn toàn mới. Lúc ban đầu chỉ không muốn bàn tay nhỏ bé kia rời khỏi mình, hiện tại đã có chút muốn ngừng mà không được, càng khắc chế không được, rất nhanh liền phát tiết ra, vô lực nằm ở đống cỏ khô trên, cảm thụ được Lục Sướng tối hôm qua độ ấm.

Cái đuôi rốt cục cũng buông ra, Lục Sướng được tự do, chuyện đầu tiên làm là hung hăng đạp mấy cái trên bụng Leo, tuy rằng biết không có hiệu quả gì, nhưng không làm gì đó, hắn sợ mình sẽ bị tức chết. Trên tay hắn bây giờ còn dính một ít chất lỏng, sao mà không làm cho hắn phát cuồng được.

Lung tung chùi tay lên thân cây, lại lấy ra ấm nước quân dụng, dùng nước chứa bên trong rửa sạch tay, Lục Sướng lúc này mới phóng đao mắt bắn về phía Leo đã biến thành hình người, đang ngây ngô cười với hắn.

“Ngươi đã nói sẽ không làm gì ta!” Lửa giận đốt cháy chín tầng trời, chỉ đốt không nổi tầng da mặt của Leo kia.

“Ta làm cái gì?” Leo vẻ mặt vô tội, “Vừa mới rồi ta còn là thú hình mà, ngươi có biết thú hình không làm được gì gì đó không.”

Thế này mà còn gọi không làm được cái gì? Thế ý tên kia là làm được cái gì nữa! Y còn muốn làm cái gì nữa!

Leo nhìn thấy Lục Sướng hổn hển, bộ dáng không biết nói cái gì mới ổn, trong lòng vui vẻ, không khỏi ôm hắn vào lòng, thành khẩn nói: “Ta đã rất khắc chế. Tối hôm qua ta nhìn bộ dáng ngươi, trên người rất khó chịu, lại không muốn thương tổn đến ngươi, đành phải biến thành thú hình. Cũng không ngờ sáng nay lại không nhịn được. Chờ trở lại bộ lạc ta giúp ngươi dựng chỗ ở bên cạnh chỗ của ta, đến lúc đó có thể bảo vệ ngươi an toàn, lại không cần sợ ta thương tổn đến ngươi, như vậy được không?”

Luôn như vậy! Leo luôn có thể làm cho hắn lửa giận không có chỗ phát tiết, cuối cùng hóa thành hư vô. Rõ ràng vừa nãy còn nghĩ nhất định không thể ở cùng phần tử nguy hiểm kia, nhưng nghe y nói xong, Lục Sướng lại thấy trong lòng như nhũn ra, rốt cuộc không thể kiên trì phẫn nộ. Tức giận vừa hết, liền cảm thấy đề nghị của Leo không tồi, cuối cùng còn quyết định đi cùng y.


Sư tử thấy Lục Sướng không có phản đối đề nghị của mình, mừng rỡ đưa khiêng hắn cao lên, tay kia thì xách túi du lịch của hắn chạy tới hướng bộ lạc, ngay cả bữa sáng cũng không thèm ăn, thầm muốn nhanh đưa “giống cái” này đến nơi mình sinh ra và lớn lên.

Lục Sướng nằm ở trên vai Leo, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, hối hận mình không nên đáp ứng đề nghị của y. Tên khốn này, móng vuốt đặt trên mông hắn đang sờ sờ, quả thật chính là muốn mạng người!