Thời điểm Lục Sướng đi vào giấc ngủ là khoảng buổi chiều ba giờ, thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau, hắn mới bị đói khát làm tỉnh lại. Mở mắt ra, Leo cũng không còn canh bên cạnh nữa, hắn lại cảm thấy có chút không quen.
Bên cạnh đặt mấy trái cây cỡ nắm tay (nắm tay của Leo) cùng một ít cái đĩa đá đựng nước trong, trái cây có điểm giống quả kiwi. Hắn tùy tay cầm lấy một quả bẻ ra, phát hiện bên trong là một lớp hạt giống gạo kê màu trắng, thử cầm lấy một hai hạt bỏ vào trong miệng, phát hiện hương vị gạo này lại gần như vị bánh chưng, nhớ ra đây là quả gạo theo như lời Leo. Lục Sướng không khỏi có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó liền bình thường trở lại. Cùng là thực vật, nếu có thể mọc ra gạo tiểu mạch, vì sao không thể có quả gạo có thể trực tiếp dùng ăn như bánh chưng cơ chứ? Không phải là đồ sống cùng đồ chín khác nhau hả? Nơi này nóng bức như thế, gạo trực tiếp chín ở trong xác quả chẳng lẽ không thể sao?
Ăn uống còn tốt hơn so với mình tưởng tượng, một hơi ăn luôn một quả gạo rưỡi, rốt cục nuốt không nổi nữa. Lục Sướng đem nửa quả còn lại dùng vỏ bao lại, lưu trữ đến giữa trưa ăn tiếp. Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định đi ra ngoài thăm thú hoàn cảnh nơi này. Cứ cự tuyệt tiếp nhận, sẽ chỉ càng làm mình trở nên bất lực. Hắn hiện tại phải sống cho tốt, không lý gì phải tìm cái chết. Mặc kệ ông trời có phải muốn trêu cợt hắn hay không, cũng không thể để người ta chế giễu.
Nhưng hắn không thể che chắn thân thể nữa, bộ quần áo cuối cùng ngày hôm qua bị người ta hủy hoàn toàn rồi, hắn không định lõa thể giống Leo, phải tìm được thứ gì đó có thể thay thế quần áo. Nhìn quanh bốn phía, chỉ có một ít da thú, còn có một lớp da rắn dài gần hai mươi thước, rộng một thước màu bạc.
Xà da đã hong gió, không còn dính bết như hôm qua, sờ trên tay cảm giác lạnh lạnh trơn bóng, nếu làm thành quần áo nhất định là đông ấm hạ mát. Lục Sướng lấy mã tấu ra, thử ở chỗ đuôi rắn cắt mấy nhát, mã tấu sắc bén chỉ lưu lại hai vết trên da rắn, không cắt đứt. Hắn có chút vui mừng, nếu có thể sử dụng da rắn này làm thành quần áo, phỏng chừng là người bình thường không có cách nào tùy tiện xé rách. Chính là hắn không có năng khiếu may mặc, hơn nữa da rắn quá mức rắn chắc, mã tấu thật ra chỉ có thể miễn cưỡng cắt đứt nó, nhưng dùng cái gì khâu nó lịa cũng là vấn đề khó khăn không nhỏ. Hắn cũng không lợi hại đến mức là lữ hành còn phải mang theo kim, cho dù có mang theo hắn cũng sẽ không biết dùng a!
Thu lại da rắn, Lục Sướng cảm thấy chủ ý này thật sự không tồi, khối da rắn lớn như vậy, đủ để làm mấy bộ quần áo tốt nhất. Chỉ là bây giờ còn có một vài cửa ải khó khăn cần phá, lắc lắc đầu, quyết định nghĩ vấn đề này sau, tin tưởng nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.
Tìm được một khối da thú lớn vừa phải, Lục Sướng dùng một chuỗi kim băng trong túi tùy thân mang theo gắn kín hai đầu, đồng thời ở bên hông thêm mấy lớp, khiến nó bó vừa đúng ở trên lưng, sẽ không vì chạy hoặc bị kéo mà rớt xuống. Đương nhiên, không tính cái kiểu cố sức kéo lại còn mạnh như Leo kia.
Đi ra khỏi nhà cây, hít thở mùi cây cối trong không khí sáng sớm, Lục Sướng cảm thấy mình giống một lần nữa sống lại vậy. Cái màn khóc rống hôm qua như thể chưa từng xảy ra, có lẽ bởi vì kia tuy rằng bị dọa thật, nhưng cũng phát tiết nước mắt từ cảm xúc phản đối mà hắn đã tích lũy mấy ngày nay, mới khiến hắn hôm nay có tâm tình tốt như vậy.
Thực vật nơi này không có chút gì giống với những gì hắn biết, nhưng hắn bất ngờ phát hiện một loại thực vật hình mũi nhọn có lông, lông không quá mềm không quá cứng, vừa vặn có thể dùng để đánh răng, Lục Sướng bứt xuống một cọng, định đi hỏi Leo xem có độc hay không, nếu không, đó là may mắn của hắn.
Đi tới, hắn bị một tiếng thét chói tai thu hút ——
“A —— người ta chịu không nổi ——” giọng có chút trong trong, nhưng cũng không khó nghe, trong đầu Lục Sướng bất giác hiện ra bóng dáng Bạch Nương Tử, trong lòng có chút không thoải mái. Nhưng ngẫm lại mình ngay cả da người ta cũng đã tính dùng, nếu đối mặt lại không được tự nhiên, vậy da rắn kia sẽ rất khó mặc đi ra ngoài, mà hắn lại cần cái đó.
Nhớ tới Leo lần đầu tiên đối mình làm những chuyện đó, Lục Sướng đã gần đến như xác định, loại chuyện nhân thú “vị thành niên” làm cùng giống hẳn là rất rất bình thường, cho nên… Khẽ cắn môi, người ta cũng đâu có ác ý, chẳng qua làm một việc người ta cho rằng thật bình thường, mình cứ mãi so đo, có phải hay không có vẻ rất nhỏ nhen? Hơn nữa… Kỳ thật tên kia cũng không có làm cái gì, chỉ làm giống Leo thôi không phải sao? Leo mà hắn cũng có thể ở chung nhiều ngày như vậy được, một tên Bạch Nương Tử, tính cái gì!
Lục Sướng trái nghĩ phải nghĩ, cuối cùng kiên trì đi về hướng vừa mới phát ra tiếng vang. Mới vừa đẩy ra một tùng lá cây, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ ——
Thấy một người vói đầu vào trong hốc cây, không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, mà khiến hắn kêu thành tiếng, là một cái chân cực lớn.
Leo hung hăng dẫm trên lưng White, White “xịt” một tiếng, phun ra một ngụm chất lỏng màu đen, bắn lên cây, làm một phần thân cây tan chảy. Tiếp theo là một nam nhân tóc dài màu xanh biếc đi lên trước, cũng giống Leo đạp một cước, kế tiếp là một con dã thú. Chờ tất cả mọi người đạp xong rồi, lại là Leo tiến lên, vừa đạp vừa ác thanh ác khí nói: “Gào cái gì mà gào! Một lần mới phun ra có chút xíu như vậy, hôm nay làm phòng ở xong được không? Chờ ngươi hòa tan gần hết thân cây, chúng ta còn phải bào nhẵn mặt trong, để Lục Sướng đêm nay vào ở luôn đó, nhanh làm việc đi!”
Chậc… Lục Sướng trầm mặc nhìn Leo giương nanh múa vuốt chỉ huy mọi người cùng thú, hoàn toàn không có vẻ hàm hậu cùng thành thật khi ở trước mặt mình, hắn dụi dụi mắt, hoài nghi mình nhìn nhầm người.
“Lục Sướng!” Leo giật giật cái mũi, phát hiện Lục Sướng đang đứng ở sau một đám cây cối nhìn y, cười ngây ngô chạy tới, dừng lại chỗ cách hắn một thước rưỡi, không đi tới.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Tuy rằng hơi kinh ngạc đối với việc Leo an phận, nhưng Lục Sướng vẫn cảm thấy không ai chạm vào hắn là tốt nhất, vì thế cũng không hỏi y vì sao hôm nay khác thường như thế.
“Hắc hắc…” Sư tử gãi gãi đầu, “Đang dựng phòng ở cho ngươi đó, rất nhanh sẽ xong, đêm nay là có thể vào ở rồi. Cách chỗ của ta không xa lắm, có việc ngươi chỉ cần lớn tiếng kêu lên là được, ta sẽ lập tức đến.”
“Dựng… Phòng ở? Vậy bọn họ đang làm cái gì kia?” Lục Sướng chỉ vào nhóm đằng trước, cảm thấy bọn họ có chút giống đang bắt nạt người khác ấy, không giống như đang làm nhà.
“Tha ta đi, ta sắp bị ép khô rồi, nào có nhiều nọc độc như vậy a!” White nâng mắt lên khẩn cầu nhìn Rick, vẻ mặt đáng thương.
“Ép khô?” Rick híp mắt.
“Đúng vậy đúng vậy! Ta sắp chết rồi.” White thấy Rick có chút buông lỏng, vội vàng thuận gió đẩy buồm.
Rick nhe răng, cười khan, nói: “Vậy ngươi cứ phun nọc đến chết luôn đi!” Nói xong vươn chân to đạp liên hồi lên lưng White, khiến rắn trắng lớn phát ra kêu thê lương thảm thiết.
“A —— a —— a ——”
Tạp âm làm cho Lục Sướng không khỏi che tai, mặt lộ vẻ thống khổ vẻ.
Leo thấy thế, lập tức bước đi đến trước người White, nắm tóc dựng đầu hắn lên ở bên tai hô to: “Đừng gào, không muốn chịu khổ thì nghẹn hết vào cho ta!”
Uy hiếp rất có hiệu quả, White lập tức ngậm khuôn miệng không lúc nào là không oán giận kia.
Lục Sướng yên lặng nhìn trời, sáng sớm ánh mặt trời hơi chói mắt. Kỳ thật… Hắn cảm thấy mình nên tha thứ cho White, thật lòng. Xác thực mà nói, hắn hẳn là thông cảm với White, đây cũng là thật lòng.
Đang nghĩ ngợi xem có nên tiến lên làm người hòa giải hay không, nam nhân tóc dài màu lục nhạt buông rắn trắng ra đi tới phía hắn, Lục Sướng mơ hồ cảm thấy tư thế tiêu sái người kia lộ ra có chút quen mắt. Bất quá hắn tin tưởng mình chưa từng gặp người này, người diện mạo xuất sắc như vậy, tuyệt đối sẽ không thể khiến người ta quên.
“Ta tên là Rick.” Người nọ đi lên trước, đôi mắt xếch hẹp dài híp lại, làm cho người ta thấy không rõ ánh mắt.
“Lục Sướng.” Lục Sướng vươn tay định bắt tay với người lần đầu tiên gặp, nhưng giơ được một nửa tay liền cứng lại.
“Rick?” Lục Sướng hỏi lại, tên này có chút quen tai.
“Đúng.” khuôn mặt màu mật ong lộ vẻ tươi cười, Rick thật vừa lòng biểu cảm cứng đờ của Lục Sướng hiện tại, đi đến bên cạnh hắn, ở bên tai Lục Sướng nhẹ nhàng nói: “Ngươi lần trước rất được, hy vọng có cơ hội lại làm một lần. Lần này, ta nghĩ hẳn là có thể động thật.”
Tai Leo cực thính, vừa nghe lời này lập tức phẫn nộ chạy tới, vung nắm tay muốn làm cho Rick biết ai mới là lão Đại. Nhưng Rick nhanh chóng né ra, lộ ra một nụ cười mang theo tà khí: “Leo, hảo hảo mà canh cho kỹ đi, đại ngu ngốc chỉ thích động thủ nhà ngươi.”
Nói xong liền lập tức chui vào bụi cây, chạy rất xa. Nói tới nói lui, hắn vẫn không đánh lại nắm tay lớn của Leo, vẫn thức thời thì hơn. Dù sao Leo cũng sẽ không để Lục Sướng một mình lại cùng đàn dã thú kia, tất nhiên không theo kịp. Bất quá…
Rick quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Sướng thật sâu, âm thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó, hắn sẽ cướp được đến tay giống cái đã làm cho hắn trưởng thành này, cho dù khi đó “nàng” có thể đã là bạn lữ của Leo. Hắn vĩnh viễn quên không được ngày đó sau khi hắn bị Leo ném đi, tự hồi tưởng đến giống cái mình chưa bao giờ gặp kia, chỉ dựa vào mùi hương mỏng manh “nàng” lưu lại không lâu trước đấy liền thành niên, nghĩ đó là mùi Leo làm cho “nàng” phát ra, chuyện này làm cho hắn thật ghen tị. Giống cái này, Rick hắn muốn định rồi! Cho dù cần phải không từ thủ đoạn!
Bên này Leo quả nhiên không dám đuổi theo, sợ bỏ lại Lục Sướng một mình, y rầu rĩ gầm nhẹ, xoay người lại đi tra tấn White. White đáng thương phải chịu đựng sự tra tấn chà đạp của cả đám người, bất quá, ngay cả như vậy, hắn cũng không hối hận chuyện mình ngày hôm qua gây nên. Hồi tưởng đến xúc cảm tốt đẹp kia, hắn lại có chút hưng phấn.
Phần đông dã thú thấy Lục Sướng, cũng đều ngừng làm việc (bắt nạt White), xoát xoát nhìn Lục Sướng, trong ánh mắt cả đám đều phát ánh xanh. Leo vội vàng giữ chặt hắn, nói: “Như vậy đi, ngươi về nhà cây trước, chờ xong việc ở đây, ta mang ngươi đi gặp tộc trưởng cùng nhóm đại nhân. Rồi mang ngươi đến chỗ giống cái, ở với những người cùng giống, ngươi hẳn là sẽ cảm thấy an toàn hơn chứ?”
Lục Sướng cứng ngắc gật gật đầu, biểu cảm có chút không thích hợp.
Dẫn hắn đến chỗ giống cái? Ở với những người cùng giống sẽ cảm thấy an toàn?
Ê! Đưa một đại nam nhân là hắn đến chỗ một đám nữ nhân, là gửi sói vào bầy dê đó nha? Lục Sướng đau khổ mà khoái hoạt nghĩ.
Đương nhiên, không lâu sau đó, hắn liền vì ý tưởng ngây thơ kia của mình cảm thấy mất mặt cùng hối hận sâu sắc.