“Ngọc… Đường!” Cửa phòng bị đẩy ra. Triển Chiêu đứng bên ngoài cửa, một bộ lam y, tao nhã thanh khiết.
“Mèo con… a…” Bạch Ngọc Đường quên mình bị thương. Đứng lên muốn đi đón y. Đổi lại chẳng qua là một tiếng hô đau đớn.
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu vội vã, đang muốn chạy tới đỡ hắn, dưới chân lại yếu đuối vô lực lảo đảo người, thiếu chút nữa để mình té lăn xuống đất. Cũng may có Lô Phương với Đinh Nguyệt Hoa nhanh tay lẹ mắt đỡ y, mới không để y nằm lên đất.
Nhìn con mèo ngu này lại chỉ biết lo cho người khác, không để ý bản thân. Bạch Ngọc Đường hung hăng nhìn y: “Mèo ngốc!…” Những câu còn lại đều không thể nói ra. Chỉ có thể như vầy nhìn chăm chăn y.
——– Quả nhiên lại gầy đi thật nhiều. Một thân lam y mặc trên người cũng có chút trống rỗng. Bên cạnh lam y hắn yêu thướng nhất còn có một vàng tơ chói mắt. Đó là Đinh Nguyệt Hoa. Mắt sáng như nước, da thịt như tuyết. Không phải hắn không thừa nhận Tam tiểu thư của Đinh gia đẹp hơn truyền thuyết nhiều.
Thấy ánh mắt của Bạch Ngọc Đường dời từ trên người Triển Chiêu đến người mình, Đinh Nguyệt Hoa cũng có chút ngượng: “Ngũ ca.”
Bạch Ngọc Đường không thèm để ý ừ một tiếng, ánh mắt giết người lại phóng về phía Lô Phương, nhất định Đinh Nguyệt Hoa ở lại phủ Khai Phong đã lâu rồi, nhưng không ai nói với hắn, càng không cho hắn biết, cô ta ở suốt bên người Mèo con. Lô Phương đưa Triển Chiêu tới là được. Tại sao còn mang Đinh Nguyệt Hoa đi theo, rõ là cố ý không cho hắn được thoải mái.
Lô Phương bị Bạch Ngọc Đường liếc có chút không tự nhiên, ho khan nói: “Nhị đệ, huynh với đệ ra ngoài nấu chén thuốc. Đinh cô nương, phiền cô chăm sóc hai người bọn chúng đi.” Vừa ra trước cửa, Lô Phương như vô tình liếc Triển Chiêu một cái.
Sau khi Lô Phương cùng Hàn Chương ra ngoài rồi, trong phòng lại trở nên yên tĩnh. Bạch Ngọc Đường có rất nhiều lời muốn nói với Triển Chiêu, nhưng Đinh Nguyệt Hoa ở chỗ này, làm hắn không cách nào mở miệng. Hắn có thể mặc kệ cảm xúc của Đinh Nguyệt Hoa. Nhưng con mèo kia, cái con mèo ngu kia, cái con mèo ngu tới bây giờ vẫn luôn nhất nhất suy nghĩ cho người khác lại có thể không quan tâm sao.
Triển Chiêu cũng không mở miệng, y ngồi trên cái ghế đặt sát giường Bạch Ngọc Đường nhất. Mi nửa rũ. Ngả bóng lên khóe mắt, giống như đêm, đêm mưa, đêm mưa mê hoặc lạnh lẽo khiến lòng người say.
Đinh Nguyệt Hoa cảm nhận được giữa hai người có thiên ngôn vạn ngữ, lại chậm chạp không mở lời, có thể là do cô đang ở đây, khi bọn họ cùng nhau trải qua chuyện, cô chẳng qua cũng chỉ là người ngoài.
Đặt một chén trà nóng bên cạnh tay Triển Chiêu. Đinh Nguyệt Hoa bước ra ngoài, giúp Lô Phương nấu thuốc.
“Mèo con.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng gọi. Lại bao hàm vô vạn nhớ nhung cùng lo lắng: “Xin lỗi, ta không nên tùy tiện xông vào Trùng Tiêu Lâu, hại ngươi bị thương…”
“Đừng nói vậy. Nếu không có ta, làm sao người lại xông vào Trùng Tiêu Lâu chứ. May mắn ông trời có mắt, cuối cùng cũng cho ngươi lây được Minh thư. Tương Dương Vương sẽ sớm nhận được quả báo đáng có của hắn. Chẳng qua Ngọc Đường… nghe Lô đại ca nói, ngươi lại nổi tính trẻ con, không chịu uống thuốc.”
Bạch Ngọc Đường giận dữ nói: “Không phải ta nổi tính trẻ con, mà do đại ca lo lắng quá mức, lại muốn đưa ta về Hãm Không Đảo. Mèo con, ta không đi, ta không bỏ được phủ Khai Phong, không bỏ được ngươi.”
“Ngươi ở lại Khai Phong đã lâu, tự nhiên sẽ cảm thấy vạn phần không nỡ, đợi đến lúc ngươi về Hãm Không Đảo rồi, từ từ lại quen.”
“Ngươi có ý gì, mèo chết.” Bạch Ngọc Đường nhất thời bừng lên lửa giận, hai mắt trừng to, trên trán dường như cũng nổi lên gân xanh rồi.
Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường giận. Dời ánh mắt, không nhìn hắn,:”Ở Hãm Không Đảo mỗi ngày đều tự do tự tại, tới nay vẫn tốt hơn chốn quan trường thị thị phi phi, ngươi thích hợp sống ở Hãm Không Đảo hơn nhiều.”
“Là đại ca ta phái ngươi đến làm thuyết khách? Huynh ấy đã nói với ngươi cái gì?”
“Không phải đại ca ngươi gọi ta tới, đây chính là ý của ta.”
“Mèo chết, mèo thối, mèo ngu, ngươi tự nhìn mình một chút, nối dối cũng không biết, mắt lại không dám nhìn người. Có bản lĩnh, nhìn vào mắt Ngũ gia ngươi rồi lặp lại những lời này một lần nữa.” Thử đứng lên, kéo cổ tay Triển Chiêu một phát. Đang định nổi giận. Lại bị những chỗ lồi lòm trong lòng bàn tay chuyển hướng. Băng vải còn chưa tháo, dường như còn có vệt máu dính vào.
Hắn thở dài một tiếng, hạ giọng: “Mèo con, đến khi nào, ngươi mới có thể chân chính sống vì bản thân. Nhiều lần liều mình tương hộ bên trong lâu, tâm của ngươi, Ngũ gia sao còn chưa rõ. Mà lòng của Ngũ gia ngươi rốt cuộc có hiểu hay không. Những lời hôm đó ta nói trong Trùng Tiêu Lâu, ngươi cho rằng Ngũ gia nói giỡn?”
“Ngươi sống, Bạch Ngọc Đường ta sẽ dùng cả đời này tới chăm sóc ngươi, quyết không để ngươi chịu khổ sở dẫu chỉ một chút, nếu ngươi dám chết, xuống âm tào địa phủ, ta cũng bám theo ngươi, chăm sóc ngươi.” Lời thề chăm sóc cả đời, trong Trùng Tiêu Lâu cũng phải sinh tử tương theo, lại một lần nữa nặng nề đánh vào lòng Triển Chiêu. Ngày đó hắn cũng nắm chặt cổ tay y như vậy. Trong bóng tối, âm thanh của hắn vẫn kiệt ngạo bất tuần như vậy, khiến cho thần chết cũng không dám đến gần: “Ta- tuyệt – đối – sẽ – không – rời – xa – ngươi!!”
Triển Chiêu thở dài thật sâu, trời mới biết, thì ra y đã quyến luyến ánh mắt, hơi thở, giận cũng vui, bi cùng hỉ của người này sâu như vậy… Ngại ngần trong suy nghĩ một lát sau cũng sụp đổ. Thì ra y muốn lấy lý do thành hôn với Đinh Nguyệt Hoa để rời xa hắn, nhưng một câu cũng nói không ra. Nếu không phải người trước mắt, y chẳng những không thể yêu thêm bất cứ người ào, mà cũng không có cách nào đón nhận tình yêu của người nào nữa.
—- Lô đại ca, xin lỗi, ta không làm được.
“Ta nhớ, ngươi muốn dùng cả đời chăm sóc, cũng phải dùng mạng tới chăm nha. Ngươi cứ như vậy không chịu uống thuốc, không qua mấy ngày, chỉ sợ…”
Bạch Ngọc Đường cắt lời của y, chỉ sợ y nói trúng lời khó nghe, “Ta biết, ta biết, chỉ cần đại ca đừng bắt ta trở về Hãm Không Đảo nữa, ta nhất định sẽ uống thuốc.”
Triển Chiêu hiểu rõ tính khí Bạch Ngọc Đường, nói được, làm được. Lô Phương nếu không nhượng bộ, chỉ sợ hắn sẽ kiên trì như vậy suốt. Y mỉm cười nói: “Ngọc Đường, ngươi không uống thuốc, ta cũng không khuyên được người. Thôi thì vầy đi, ta với ngươi đồng cam cộng khổ, ngươi không uống thuốc, ta cũng không ăn, khi nào ngươi chịu uống thuốc thì sai người nói với ta một tiếng, ta lại ăn tiếp.”
“Ngươi…” Bạch Ngọc Đường nhất thời tức giận. Hung hăng nhìn chằm chằm Triển Chiêu, mà Triển Chiêu lại chỉ mỉm cười, nụ cười như gió xuân, sát khí cũng được, tức giận cũng được, tàn ác cũng được, tất cả đều như băng tuyết tan chảy trong gió xuân.
“Ngũ gia ta sợ ngươi rồi, ta uống thuốc còn không được sao.” Đưa tay ra, Bạch Ngọc Đường xoa nhẹ sợi gió xuân ấy. Hơi ấm nơi tay chạm vào, nhanh chóng làm nơi dưới ngón tay lạnh lẽo nóng lên, nổi lên một vầng ửng đỏ.
Y trong lúc vô tình luôn toát ra thanh dật cao ngạo, rộng lại như cốc U Lan, bạch mai nơi đất tuyết, khiến Bạch Ngọc Đường như đắm chìm trong mật ngọt, cự tuyệt tất thảy thế giới hồng phấn ồn ào huyên náo kia, cả đời chăm sóc, sinh tử tương theo.
“Choang” một tiếng, âm thanh này là tiếng gần đây Bạch Ngọc Đường quen thuộc nhất, là âm thanh chén vỡ trên đất.
Ở cửa phòng, Đinh Nguyệt Hoa ngơ ngẩn, sắc mặt trắng bệch, không biết làm thế nào