Tên khất cái y phục lam lũ, bên tay còn cầm gậy trúc nát, một cái chén bể miệng, trong chén còn mấy bản được người hảo tâm bố thí, co rúc trong góc phủ Khai Phong tránh gió. Nếu như Bạch Ngọc Đường không đột ngột lao khỏi Khai Phong, thì hắn cũng chính là một tên khất cái không có gì đặc biệt, Bạch Ngọc Đường không chắc sẽ buồn liếc hắn một cái.
Con người đều có một loại bản năng, là bản năng phản ứng với tình huống phát sinh đột ngột, tên khất cái theo bản năng cầm lấy gậy trúc, đứng dậy, rất nhanh thấy rõ Bạch Ngọc Đường không phải hướng về phía hắn, mà đang đùa giỡn với Triển Chiêu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống. Hắn không biết, động tác khi hắn nắm chặt gậy trúc, đứng bật lên, đã vô tình tiết lộ hắn không phải chỉ là một tên khất cái bình thường.
Giữa hoàng hôn Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu đưa mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ mỉm cười: “Mèo đần tới bắt ta đi. Bắt được Ngũ gia liền mời ngươi uống rượu.”
Đang đùa giỡn, Bạch Ngọc Đường bất chợt gây khó dễ, đưa tay bổ về phía tên khất cái kia. Tên khất cái cả kinh, sợ hãi liền lăn một vòng, chân hạ phi cước, đá cái chén bể về phía Bạch Ngọc Đường, chén bể mấy đồng bản cũng bắn khắp nơi, lại thêm một cỗ kình lực, bay tứ tán về phía đám người.
“Vây Ngụy cứu Triệu” Đây là biện pháp tốt nhất cũng là duy nhất để trốn chạy khỏi tay của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường quả nhiên bỏ qua cho tên khất cái, cùng Triển Chiêu bay về hướng khác, chặn lại mấy đồng bản đó.
Tên khất cái vật vã chạy trốn qua một bên, mắt thấy Triển Chiêu tiến gần, vội nói: “Triển đại nhân, bọn tôi là phụng mệnh làm việc, cũng không có lòng hãm hại. Triển đại nhân, thủ hạ lưu tình.”
“Ngươi phụng mệnh của người nào, đến làm cái gì. Tại sao đến giám sát phủ Khai Phong?”
“Về chuyện này thật khó tương cáo.”
Tên khất cái kia ngược lại cũng tự biết, mình nhất định không phải đối thủ Triển Chiêu. Thân ảnh loáng một cái, phi thân bay lên, tránh khỏi kiếm của Triển Chiêu, tháo đèn lồng trước phủ Khai Phong. Ném về phía Triển Chiêu.
Lồng đèn rơi xuống đất, nến ngã ngang, cháy.
Tên khất cái không chờ chiêu thứ hai của Triển Chiêu đánh tới, đã nhảy vào đám người, thuận tay ôm lên hai tiểu hài tử, ném cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường. Tranh thủ lúc hai người Triển Bạch cứu tiểu hài tử, lập tức biến mất trong dòng người xem đèn.
Hai tiểu hài tử oa oa khóc, cũng may chỉ bị hù dọa, không bị thương. Rõ ràng người nọ muốn chạy trốn chứ không có tâm tổn thương người.
Bao Chửng được Vương thừa tướng mời đến biệt viện Tây Sơn thưởng mai xem đèn, ngày mai mới có thể trở về. Người này dĩ nhiên không phải tới vì Bao Chửng, Triển Chiêu ánh mắt như đuốc, chuyển qua 4 phía phủ Khai Phong, đầu đường, một sạp bán lồng đèn nho nhỏ vẫn còn đó, mà chủ sạp đã chẳng biết đi đâu. Trong trí nhớ, cái sạp đó sáng sớm đã ở.
Lúc Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cùng người động thủ, Vương Triều Mã Hán đã từ trong phủ Khai Phong chạy đuổi theo, hỏi thăm người gần đó, nói cho Triển Chiêu: Tên khất cái đó vốn có hai người đi cùng, sau khi Đinh Nguyệt Hoa ra khỏi phủ Khai Phong, một người trong đó cũng không thấy.
Triển Chiêu nhất thời toát ra một thân mồ hôi lạnh, rốt cuộc đối phương có bao nhiêu nhãn tuyến nằm vùng bốn phía phủ Khai Phong, y vội vàng phân phó: “Vương Triều Mã Hán, hai huynh dẫn người bảo vệ phủ Khai Phong, trước khi chúng ta trở lại không được tùy ý rời đi. Đinh nhị ca, Ngọc Đường, chúng ta tìm Đinh cô nương.”
Đêm nguyên tiêu của thành Biện Kinh, đèn như dệt, người như triều. Đập vào trong đoàn người phần lớn là tiếng nói cười ồn ã, không thấy được bóng lưng duyên dáng của Đinh Nguyệt Hoa, trước mỗi lồng đèn phát ra ánh sáng lộng lẫy đều có người đến người đi, mà dưới một ngọn đèn kia mới có tiếng cười tươi dịu dàng Đinh Nguyệt Hoa. Triển Chiêu đưa mắt nhìn, chỉ thấy khắp nơi trên đường cái treo đầy hỏa thụ diêu hồng, lục nhai tiêu cổ (tiêu trống 6 đường phố), thiên môn bích nguyệt (tường trăng ngàn cửa), vạn hộ hương phong (hương gió đến vạn cửa). Tìm một Đinh Nguyệt Hoa không khác nào tìm kim đáy biển.
Nhớ lời tên khất cái nói, Triển Chiêu dặn: “Tên khất cái kia từng bảo, “Bọn tôi phụng mệnh làm việc”. nói cách khác, người theo dõi Đinh cô nương không chỉ có mình hắn, người nọ võ không không kém, tự nhiên đồng bọn cũng không kém, chúng ta chia nhau đi tìm. Nhớ lưu ý cao thủ võ lâm đến xem hoa đèn. Đặc biệt những kẻ phân tán khắp nơi có khả năng chiếu ứng cho những kẻ kia.”
Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Điềm Huệ đáp một tiếng, chia nhau đi.
Sau nửa canh giờ, trong bầu trời đầy yên hỏa lại nổi lên một đóa có hình dáng con chuột. Ở giữa bầu trời đêm náo nhiệt ngược lại cũng không tính là nổi bật.
Triển Chiêu tâm thần lĩnh hội, tâm tính nặng nề cũng nhờ con chuột sống động kia mà thả lỏng mấy phần, xoay người đi về hướng phóng pháo ở Đông Môn thành lâu mà đi.
Đông Môn thành lâu là nơi cao nhất toàn thành. Bầu trời trăng sáng treo cao, trên đất hoa đèn đẹp đẽ, người đang ở giữa không trung, thiên thượng nhân gian lẫn thành một thể, giống như tiên cảnh. Lúc Triển Chiêu chạy tới Đông Môn thành lâu, Đinh Điềm Huệ chân trước chân sau cũng đến.
Bạch Ngọc Đường nói: “Đinh cô nương đang ở trên, nhưng cao thủ quá nhiều, ta sợ đả thảo kinh xà.”
Ba người nhờ một lần yên hỏa phóng lên, lúc tất cả ngẩng đầu nhìn, phi thân lên cây đại thụ kế bên. Trốn giữa nhánh cây.
Bên trong tòa tháp chính giữa thành lâu, có hai người đang ngồi, một trong đó là Đinh Nguyệt Hoa, đèn lồng chiếu vào người cô, người còn lại ở trong bóng tối, chỉ có thể loáng thoáng biết người nọ là nam, lại không thấy rõ dung mạo.
Đinh Nguyệt Hoa dường như rất cao hứng. Nhìn yên hỏa nở rộ đàng xa, Đinh Nguyệt Hoa vỗ tay cười, còn nói gì đó cùng người bên cạnh, bộ dàng kiều tiếu thân mật.
Triển Chiêu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, người kia ít nhất không phải địch rồi.
Bạch Ngọc Đường tự tiếu phi tiếu liếc Đinh Điềm Huệ mấy phát, hạ giọng nói: “Đinh lão nhị, bây giờ đáp ứng từ hôn hay không cũng không phải là ngươi rồi.”
Đinh Điềm Huệ chợt cảm thấy lúng túng. Muội muội định cưới, lại ước hẹn cùng nam nhân khác ngắm hoa đèn, còn bị Triển Chiêu phát hiện, chuyện này thật sự làm ngục môn phong Đinh gia.
Bây giờ còn bị Bạch Ngọc Đường khích như vậy, Đinh Điềm Huệ cắn răng, cái gì cũng không kịp nhớ, rút bảo kiểm, mượn lực nhánh cây, bay về phía thành lâu.
“Người nào?”
“Bắt lại.”
“Có thích khách”
Trên thành lâu rốt rít gọi. Bóng người bay qua, có người vây quanh Đinh Điềm Huệ, có vài người che trước người nam nhân kia cùng Đinh Nguyệt Hoa, vừa đúng chặn lại tầm mắt của Đinh Nguyệt Hoa.
Đinh Điềm Huệ một chân chạm đất, liền lọt trong vòng vây của đối phương.
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cũng đành hiện thân, bay lên Thành lâu cứu Đinh Điềm Huệ.
Binh khí giao nhau, trong lòng Triển Chiêu thầm giật mình, đối phương không chỉ nhiều người, mà còn có thân thủ không tệ, Nguyệt Hoa này từ khi nào biết được những cao thủ như thế?
Nếu muốn khống chế cục diện, đầu tiên phải không chế nam nhân đang ở cùng chỗ với Đinh Nguyệt Hoa. Tránh đêm dài lắm mộng, thua thiệt Đinh Điềm Huệ.
Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường tâm ý tương thông, Cự Khuyết Họa Ảnh song song xẹt qua trời đêm, yên khói lần nữa bay lên, chiếu sáng nửa bầu trời, hai cây kiếm khúc xạ ra ánh sáng bảy màu rực rỡ.
Cự Khuyết linh động như giao long, Họa Ảnh nhẹ nhàng như thải phụng, hô ứng lẫn nhau, châu liên hợp bích, như vào chỗ không người, nháy mắt xông qua bức tường người, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường là do người ở bên cạnh Đinh Nguyệt Hoa, phần lớn có thể là bằng hữu, chẳng qua chỉ lui địch, không có đả thương người.
“Triển đại ca. Ngũ ca.”
Đinh Nguyệt Hoa gấp gáp kêu một tiếng. Nam nhân bên cạnh cô nghe vậy cũng giật mình không nhỏ, kéo lại tay của Đinh Nguyệt Hoa, lấm lét nhìn về hướng này, gió thổi qua thành lâu, đèn lồng lung lay vài cái rồi dừng lại, chiếu vào mặt của nam nhân kia.