Bạch Ngọc Đường cười, bước lên đá cái túi rách trên đất của tên tiểu khất cái ~~ xếp lại quạt gấp trên tay, chỉ, “Hai túi?”
Tên khất cái thắt bím chợt đổi sắc mắt, mấy tên ăn mày xung quanh cũng ngưng bắt rận nhìn sang ~
“Bạc này là gia gia thưởng ngươi ~ bất quá ngươi phải chạy việc, về hỏi Ngô chín ngón ~~ Hắn thiếu ta 200 lượng bạc định nợ đến khi nào?”
Cái gã Bạch Ngọc Đường này, cười qua cười lại, nói tới nói lui ~~ đơn giản là con hổ đang cười ~ Triển Chiêu thầm nói trong lòng, thấy mấy tên khất cái kia đang tụ về một chỗ ~ lo ngại nhìn sang ~~ xem ra đã bị Bạch Ngọc Đường hù dọa!
Ngô chín ngón là Cái Bang chín túi ~ Gần đây có xuất hiện ở nơi này ~ trình độ đủ cao ~ bởi vì thích đánh cược thành tánh nên ngay cả trưởng lão cũng không lên được ~~ lời Bạch Ngọc Đường nói có lẽ có 8 thành là thật!
Mấy tên khất cái trao đổi ánh mắt, một người trong đó giơ gậy trúc lên tiến tới ôm quyền, “Hai vị tìm đệ tử bổn bang trợ giúp, phải chăng có chuyện gì khẩn cấp?”
Triển Chiêu sợ Bạch Ngọc Đường chọc họ nữa sẽ hư chuyện ~ trước tiến một bước ~ “Tại hạ Triển Chiêu, vị này Bạch Ngọc Đường, quả thật có chuyện cần hỏi thăm các vị.”
Bạch Ngọc Đường thấy y vội vã, sờ quạt không có chen mồm ~~
Mấy người kia cũng rất thức thời ~~ Vừa nghe Triển Chiêu xưng danh lại lễ độ thì có phần cung kích ~ một đường dẫn hai người tới phân đà ~
Trên đường chỉ có mấy chục tên khất cái rải rác các góc đường, Triển Chiêu vừa đi vừa có cảm giác là lạ ~~ Dường như có ánh mắt vẫn đang nhìn mình chăm chú ~~
Y im lặng quét ánh mắt qua một lần ~ phần lớn đều là đệ tử cấp bậc tương đối thấp của Cái Bang ~ không phát hiện người quen a!?
Nhưng cảm giác quái dị vẫn bám theo y ~ theo bản năng cúi đầu ~ bụng mình không lộ rõ vậy chứ!? Nhìn qua không thấy gì bất thường mà, kéo kéo áo khoác, vẫn cảm thấy có ánh mắt vòng tới vòng lui trên người ~~
Cuối cùng Bạch Ngọc Đường xem như hợp tác ~~
Hai người ngồi lại phân đà Cái Bang chưa tới một canh giờ đã hỏi ra chuyện muốn hỏi ~
Nhưng người ta chỉ cung cấp đầu mối ~ không để người giúp một tay ~ đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, bọn họ với Hắc Phong trại không có gì xích mích, không thể tùy tiện xuất thủ ~
Có thể nói cho bọn họ biết phân bố lực lượng ở đây cùng hoạt động mới nhất của Hắc Phong trại đã là rất nể mặt rồi!
Hai người đều hiểu đạo lý, nghe xong liền nói cảm tạ, cáo từ.
Hai người vừa trở lại cửa nha môn ~ đã cảm thấy chuyện không ổn ~
Cửa té ngã, đao thương gậy gộc đầy đất, còn có đám người hò hét ồn ào.
~ Quả nhiên ~ chưa kịp vào cửa, Huyện lệnh đã vừa khóc vừa nghiêm mặt chạy tới.
“Triển đại nhân, các ngài trở lại rồi!”
“Xảy ra chuyện gì!?” Triển Chiêu kinh hãi.
“Sát.. sát thủ kia bị người Hắc Phong trại cứu đi!”
“….”
Bạch Ngọc Đường trầm mặt xuống, “Bọn chúng tới mấy người?”
“Mấy…. chừng 6, 7 người, hình như là…”
“Cái gì!? Trong nha môn các ông có bao nhiêu người? Chẳng lẽ đều chết hết!?” Bạch Ngọc Đường giận dữ!
“Bạch huynh…”
Triển Chiêu ngăn hắn lại ~ xoay người hỏi, “Bọn chúng đi bao lâu rồi?”
“Mới thôi…” Huyện lệnh lau mồ hôi, “Bổn huyện đã phái người đuổi theo!”
“Đi về hướng nào?”
“Hướng Nam.”
Bạch Ngọc Đường liếc mắt, “Triển đại nhân, nghe người nói mới đem người tới nha môn ~ bây giờ ngươi hài lòng rồi chứ!?”
Triển Chiêu á khẩu không đáp được, trong lòng cũng tức, “Chuyện cần thiết lúc này chính là bắt người!”
“Phải không? Mèo con, lần này ta nói cho người biết, bắt được người rồi gia gia ta xử trí thế nào, cũng không cho phép ngươi chen miệng!”
“Ngươi!” Là nha môn thất chức, mình cũng không thể nói gì!
“Đi!”
Hai người nhờ vào vận khí đuổi theo ~ đều là cao thủ khinh công tuyệt đỉnh, rất nhanh đã phát hiện nhóm người đang ở rừng cây bên sườn núi đánh nhau ~
Đám nha dịch căn bản không phải là đối thủ tặc nhân hung hãn ~ đã sớm nằm xuống mấy người ~~
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng loạt xông tới ~ đã phát hiện cái gì không đúng ~~ người Hắc Phong trại nhiều gấp mấy lần ~~ rõ ràng là bẫy!
Kẻ cầm đầu hề hề cười lạnh, “Bạch Ngọc Đường, ngươi giết Tam đệ của ta ~ hôm nay phải bắt ngươi đền mạng! Triển đại nhân, ngại quá, để ngươi thấy được vậy ngươi cũng phải chết!”
Bạch Ngọc Đường cũng cười lạnh. “Ai chết còn chưa xác định đâu.”
Triển Chiêu tính toán địa hình, lặng lẽ nói, “Rừng cây ở đây có dày dặc, chỉ sợ có mai phục ~ chúng ta từ sườn núi phía Nam xông ra ngoài đi.”
Quách Tam liếc mắt, “Đại đương gia, bọn chúng rất giảo hoạt! Đừng nói nhiều với chúng!” Kẻ cầm đầu ra một chiêu ~ đám người hô hào xông tới!
Nếu bàn về võ công, những người này tuyệt đối không phải đối thủ ~~ Nhưng nếu bàn đề cậy đông hiếp ít ~~ bọn họ không thể đấu lại nhiều người!
Lại nói, hai quả đấm còn bị một sợi dây giữ chặt ~ cho dù hai người có thể đánh ~ thân kiếm cũng vừa đủ chỉa xuống đất mà thôi ~
Theo lời Triển Chiêu nói, hai người đang muốn xông từ sườn núi phía Nam ~
“Triển đại nhân cứu tôi!”
Sau lưng vang lên một tiếng hét thê thảm, Triển Chiêu quay đầu nhin lại, tiểu nha dịch đang bị Quách Tam quơ đại đao đuổi chạy vòng vòng, sợ hãi té đập mặt xuống đất ~ mắt thấy đại đao sắp sửa rơi trúng đầu!
Kiếm trong tay phất ra, cách quá xa nên chỉ đập tê tay của Quách Tam ~~ Quách Tam té xuống đất lại nhanh chóng đứng dậy nhặt đao ~
Tiểu nha dịch bị dọa sợ tới mức tiếp tục chạy tán loạn ~~
Bạch Ngọc Đường dùng một tay đánh trả, còn phải xem chừng Triển Chiêu không có vũ khí, mấy đao chém tới không thể làm gì hơn là cố gắng cản lại ~ Hắn quên mất tay kia bị gãy mới liền lại chưa tới mấy ngày ~ dùng sức một chút lập tức đau tới toát mồ hôi ~ kiếm thiếu điều rơi trên đất!
Hắn lùi về sau mấy bước, tới khi Triển Chiêu đang vội cứu tiểu nha dịch vội vã quay đầu lại, “Bạch huynh!”
Bạch Ngọc Đường đứng vững khoát khoát tay, “Không sao!”
Mồ hôi lớn như hạt đậu đã chảy xuống cổ ~~
Thừa dịp hai người đang nói chuyện ~ một thanh đao đã lấp lóe rơi xuống, dưới tình thế cấp bách, hai người đành kéo dây lên đỡ, cư nhiên bật ngược đao về! |||||
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhìn nhau một cái, đổ hết mồ hôi lạnh ~~
Mẹ/Bà bà a~ dây của ngài thật là bền chắc! Không phục không được ~
Tiểu nha dịch bên kia gặp nản ~ vội lăn một vòng tránh né vậy mà không bị chém tới ~ thoát khỏi đám người ~ chạy ra ngoài thật xa ~ Quách Tam cả giận, giơ đao lên đuổi theo!
Bạch Ngọc Đường đâm chết một, Triển Chiêu đá văng một ~ hai người cùng lúc phi thân xông ra!
Chạy chừng năm dặm ~ mới hổn hển thả chậm bước chân!
Triển Chiêu vừa đỡ chân nghỉ một chút, đột nhiên liếc về hai người bên vách núi!
Tiểu nha dịch đang quay lưng lại, Quách Tam đang ha hả cười to!
“Đáng chết!” Hai người chạy ngược lại cũng lẹ ~ Bạch Ngọc Đường đầu đầy hắc tuyến ~~ Triển Chiêu bước tới, Quách Tam đã gác đao lên cổ tiểu nha dịch!
“Không muốn chết thì để người lại!” Bạch Ngọc Đường hung tợn nói. Vừa nháy mắt ra dấu với Triển Chiêu ~
Triển Chiêu tranh thủ lúc Quách Tam đang tập trung tinh lực lên người Bạch Ngọc Đường, đánh lén thành công, Bạch Ngọc Đương giơ tay kéo tiểu nha dịch lại ~~
Không ngờ Quách Tam lật người ra sau, lại kéo tay áo Triển Chiêu, Triển Chiêu phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt rơi xuống vách liền dùng mũi chân đá vào huyệt tê của Quách Tam, đá văng hắn ra, lại không khống chế được thăng bằng rơi xuống vách núi!!
“Triển Chiêu!!”
Bạch Ngọc Đường điên cuồng gào lên một tiếng, vội lao tới bắt Triển Chiêu, không ngờ tiểu nha dịch đang gắt gao lôi kéo hắn ~~
Vung tay ném tiểu nha dịch ra ~ Tung người bắt lại Triển Chiêu!
Hai người từ trên vách núi rớt xuống ~~ sợi Khốn Long Tác kia lại một lần nữa cứu mạng hai người ~~ treo lở lửng trên một nhánh tiểu tùng chìa ra ~ @[email protected]
Bên cạch gió thổi vù vù, trên không thấy trời, dưới không thấy đất ~~
Hai người ngẩng đầu nhìn một chút, vách đá bên cạnh lại nhiều hơn tầm tay với, lại với không tới ~
Tiếng khóc hu hu của tiểu nha dịch, “Triển đại nhân” cũng chỉ ghé qua một hồi, sau đó thanh âm càng lúc càng xa, chắc chắn là do tưởng hai người té chết, chạy về báo cáo rồi!
Bạch Ngọc Đường mặt cũng bực bội, trong lòng đã chửi cha mắng mẹ ~~
Tiếng cọt kẹt vang vang, không chịu nổi sức nặng của hai người nữa rồi!
“Bạch huynh, là ta làm khổ ngươi!”
Bạch Ngọc Đường treo tương đối cao, Triển Chiêu ở phía dưới hắn, đang cố gắng đạp lên miếng đá nhô ra để giảm bớt sức nặng ~~
Y biết Bạch Ngọc Đường đang oán hận trong lòng, mình cũng đau ~~
Bạch Ngọc Đường không đáp ~ hắn đưa mắt nhìn chiều dài sợi dây, cùng với khoảng cách từ chỗ mình lên trên ~ Giơ chân đạp một cước lên tảng đá, dùng sức siết chặt sợi dây ~ hướng Triển Chiêu giơ cằm ~~
“Nhanh nhẹn lên chút, đạp lên chân của ta, dùng khinh công của ngươi mượn lực chắc phải bay tới chứ!”
“…” Triển Chiêu tới giờ đều không phải là người hay do dự, lần này sống chết trước mắt lại chậm nửa nhịp ~ Vì trong lòng y chợt nảy ra xung động, y muốn hỏi Bạch Ngọc Đường ~~
Bạch Ngọc Đườg lại không kịp đợi, nổi giận gào lên với y, “Nói nhiều gì nữa!? Ngươi bây giờ là hai cái mạng đấy!”
Triển Chiêu đột nhiên tỉnh lại, dụng khí điểm mũi chân mà lên ~ lúc chân chạm tới vách đá thì trở mình ~ tay dùng sức lôi ~ Bạch Ngọc Đường đã sớm đạp lên tảng đá một cước bay ra, mượn lực kéo của y nhảy lên!!!
Hai người té xuống đất thở hổn hển ~ cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh ~
Gió thổi qua làm Triển Chiêu cả người lạnh lẽo ~ vừa định đứng dậy, Bạch Ngọc Đường đã nhảy phắt lên, cắn răng nghiến lợi, “Khốn nạn! Tiểu nha dịch chạy đâu rồi!”
“Đừng kêu nữa, chắc chắn là quay lại nha môn báo tin rồi.”
Triển Chiêu cũng chậm rãi đứng lên ~ vừa này lúc đánh nhau thần kinh khẩn trương ~ cái gì cũng không cảm nhận được ~ mới nghỉ ngơi một chút, cảm giác khó chịu lại xộc tới ~ có chút váng đầu, chân cũng như nhũn ra ~~
Trong lòng y cảm thấy khó chịu ~ trước kia chạy đông chạy tây mấy ngày đêm không ngủ cũng có thể bắt được tội phạm xử lý ~ bây giờ lại vầy, hơn nữa cảm thấy ngày sau còn không bằng ngày trước ~ mới thở hổn hển vậy thôi, cũng cảm nhận được rõ ràng trong bụng có vật đang sôi trào ~ làm mình cái gì cũng phải cẩn thận ~
Vừa nghĩ, càng về sau, hành động mình càng bị hạn chế ~ sắc mặt của trở nên khó nhìn. Chẳng lẽ về sau cả vận công cũng không làm được!?
Mặt trắng bệch, rùng mình.
“Nè, không sao chứ?”
Bạch Ngọc Đường kỳ quái quan sát y ~ Trong lòng Triển Chiêu thật khó chịu, chẳng qua chỉ lắc đầu một cái liền bước về trước ~
Không hề nhận ra bước chân mình hư phù, nhìn qua thất tha thất thiểu ~ giống như bệnh nặng mới khỏi. Bạch Ngọc Đường nhặt lên áo khoác đỏ, theo sát ~
Triển Chiêu không nói lời nào ~ Bạch Ngọc Đường cũng không mở miệng. Bình thường không chừng nói nói vớ vẩn mấy câu, xem bộ dáng buồn cười của mèo con lúc chọc giận lộ ra móng vuốt ~~
Ai bảo mình lúc nào cũng không ưa một bộ tư văn quân tử buồn chán của y chứ. Nhưng bây giờ thấy bộ dáng Triển Chiêu đang đi bộ, hắn lại trầm mặc.
Bạch Ngọc Đường cố ý theo sau y, suy nghĩ ~~
Mèo này chắc chắn không tự mình để ý, tư thế đi đứng của y không giống trước kia.
Không nói ra được, tóm lại nhìn kỹ sẽ thấy lạ, dường như có hơi ễnh ra sau? Không phải ~ là chân mở hơi to ~
“Về trước nha môn đi.”
Đi một hồi, Triển Chiêu chợt xoay người.
“Ừm, cũng được.”
Bạch Ngọc Đường thức tỉnh khỏi suy nghĩ quái đản của mình ~ Triển Chiêu nhìn qua có vẻ rất mệt ~ xem ra y đúng là yếu rồi ~ thường ngày đánh với mình mấy ngày cũng không thành vấn đề, bây giờ mình đã sớm khỏe, chân y giờ còn lắc lư ~~
“Tìm miếng nước uống rồi lại đi.”
Bạch Ngọc Đường thấy ở khúc quanh chỗ rừng cây phía trước có một hộ nhà nông, mới đề nghị. Triển Chiêu gật đầu, dù không muốn thừa nhận ~~ nhưng quả thực lúc này mình cần nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn.
Đến gần, thì ra là một nhà bỏ hoang, lớn cũng rất lớn, phải được mấy gian ~~ nát tươm nhưng vẫn đủ để trú thân ~
Cuối cùng bên trong phòng còn có chút đồ còn dùng được ~~
Bạch Ngọc Đường ra ngoài múc nước, bẩn chịu không nổi. “Phỉ” một tiếng đổ hết đi ~~
Đi vào trong nhà, dùng kiếm chọt chọt đống rơm, không tính là bẩn ~~ còn rất mềm.
Hắn chưa lên tiếng ~ Triển Chiêu liền ngồi xuống ~ khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần ~
Bạch Ngọc Đường nghĩ là y đang vận công điều lý, để ý một hồi mới biết mèo này chẳng qua là lim dim ~
Thầm cười ~ thật đúng là không chịu nổi ~
Đây còn là đi chung đường với Bạch gia gia đấy nhé, nếu tự ngươi ra ngoài, xem ngươi còn dám như vậy không?
Triển Chiêu lúc này vô cùng mệt mỏi ~ căn bản không để ý tới động tĩnh của Bạch Ngọc Đường ~ gần đây mình đặc biệt dễ mệt, vừa dựa trúng nơi nào mềm liền cảm thấy buồn ngủ ~~
Người bên người tuy có lúc rất xấu xa ~ nhưng tới nay y vẫn luôn vô cùng tin cậy ~~
Nghĩ tối đây, y đột nhiên nhớ tới một chuyện ~
Chính là lúc bị trên dưới vách núi, Bạch Ngọc Đường vội vã để y nhảy lên trước ~
Đang lúc mạng sống bị nguy hiểm rồi, quỷ thần xui khiến làm đầu mình nhảy ra một câu “Ngươi muốn cứu ta hay còn là cứu hài tử?”
Cũng may ~ lúc ấy không nói, nếu không không biết hắn còn nhìn mình ra sao ||||= =
Đầu mình điên rồi à?
Mặc dù tính khí của Bạch Ngọc Đường rất kém ~ nhưng hắn cũng là một người biết nghĩa khí ~ cũng là hiệp khách giống mình ~
Gặp nguy không chỉ biết lo thân.
Cho nên hắn làm vậy là rất bình thường.
Mình lại ngại cái gì chứ?!
Triển Chiêu ơi Triển Chiêu ~ mày từ khi nào lại hay giận dỗi như vậy!?
Thật giống như đã có đầu mối rất rõ, nhưng càng nghĩ lại càng thêm váng đầu ~~
Y nghĩ, nghỉ ngơi một chút đi, có lẽ do gần đây quá phiền quá mệt, cho nên mới có thể nghĩ bậy nghĩ bạ ~~
Dịch dịch chân, dựa vào đống cỏ, cảm giác ấm hơn một chút ~~
Nhắm mắt lại, rõ ràng là ngủ thiếp đi rồi ~ nhưng chuyện bên ngoài vẫn biết ~~
Giống như chưa tới bao lâu, một món đồ đã nhẹ nhàng khoác lên cơ thể…
Là… hắn? Bạch Ngọc Đường ư?
Trong lòng có chút hiểu ~ vẫn duy trì giấc ngủ như cũ không mở mắt ~~
….
Bạch Ngọc Đường tựa vào cánh tay đàng sau, một tay buồn chán cầm cọng rơm chọt qua chọt lại ~~
BỘ dáng mèo kia rúc chân vùi vào cỏ trông rất buồn cười ~ đáng tiếc tự y không thấy được ~
Đắp áo khoác lên cũng thành ra một cục ~ chỉ lộ đầu với chân ~
Hê, mèo này sợ lạnh như thế từ khi nào vậy!? Trời bây giờ cũng không quá tệ ~~ Có lẽ là do khi nãy đổ mồ hôi hơi nhiều, xiêm áo ướt hết đi ~~
Ồ, vùi trong rơm như thế cũng tương đối ấm ~~
Bất quá, sưởi ấm bằng cách đó có hơi ngốc ~~
Bạch Ngọc Đường nheo mắt lại ~
Nhàm chán nghĩ ~ nếu là nữ nhân ~ những lúc như vầy mình sẽ không ngại dịch tới đưa bả vai cho nàng mượn dựa mấy canh giờ ~ cả đêm cũng được ~
Đến khi nàng tỉnh, chợt tỉnh ra rồi sẽ thẹn thùng nhìn mình ~
Kế tiếp, mình sẽ nói, “Ai da, vai tê hết cả.”
Nàng nhất định sẽ đỏ mặt xoa mấy cái cho mình ~ lúc này lôi kéo bàn tay nhỏ bé của nàng kéo vào lòng ngực, nàng cũng sẽ không nói gì ~
Mỹ nữ trong lòng chợt biến thành mặt Triển Chiêu ~~
Bạch Ngọc Đường như đưa đám, nếu là mèo này ~~ không biết định làm sao đây ~~
Đợi đã, mình, mình, mình đang nghĩ gì!?
Sao đột nhiên lại đổi thành mèo kia? –_–||||||
Bạch Ngọc Đường len lén đưa mắt nhìn Triển Chiêu một cái, ót chảy xuống một giọt mồ hôi thật lớn.
Triển Chiêu đang nhắm mắt, không thể thấy sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Bạch Ngọc Đường ~
Bạch Ngọc Đường đang ngu ra vì suy nghĩ của bản thân ~ thấy lông mi Triển Chiêu giựt giựt, trong lòng không hiểu sao chợt căng thẳng ~~
Đáng chết! Mày sợ cái quỷ gì!? Y cũng ngủ rồi mà?
Mới nãy chẳng qua là Bạch gia gia trả lại áo khoác cho y mà thôi, có gì phải chột dạ ~~
Hắn không biết trong lòng Triển Chiêu cũng đang khổ chiến ~~
Hắn… đây là ý gì?
Nhớ lại trước kia ~~ Bạch Ngọc Đường với mình là miêu thử bất lưỡng lập ~ người thì độc mồm độc miệng, cũng rât cay nghiệt ~ nhưng hắn đối với người khác không phải vậy, thậm chí kết giao bằng hữu cũng vô cùng giỏi ~~
Chẳng qua thứ hành động tỉ mỉ này là lần đầu tiên mình được hưởng ~~
Làm mình cơ hồ có một loại ảo giác ~
Suốt con đường này, là hắn đang chăm sóc mình?
Triển Chiêu chợt cảm thấy có chút bất khả tư nghị ~~~
Không phải chưa từng thấy qua Bạch Ngọc Đường chăm sóc người ~ lần trước lúc nghỉ chân ở miếu sơn thần, đã thấy hắn dịu dàng cởi áo khoác của mình cho hai nữ nhân đồng hành đắp lên người ~~
Bây giờ cũng xuất hiện thoáng qua trong đầu ~ ánh mắt ái mộ của hai nử nhân kia ~~ khoan ~ Không đúng ~hành động đó vô cùng thích hợp ~
Nhưng —
Đối tượng hắn chăm sóc là nữ nhân! = =
Chẳng lẽ, Triển mỗ đã yếu ớt giống nữ nhân rồi!? /////|||||||\
Hay còn là, dáng vẻ của mình rất đáng để hắn cảm thông!?
Lông mi Triển Chiêu giật giật ~~ trong lòng cảm thấy chua xót…
Bên ngoài nhà có một làn khói thổi qua, dường như có người nấu cơm ~~
Trong nhà hai người đang theo đuổi tâm tư của mình, ngoài mặt là nghỉ ngơi nhưng thật ra đều tỉnh ~~
Triển Chiêu bỗng cảm thấy có gì không đúng, bên ngoài có động tĩnh—
Y mở mắt ra, đúng lúc thấy Bạch Ngọc Đường vểnh tai nghe ngóng ~~ hướng về phía y ra dấu ~~
Hai người lặng lẽ bước tới cửa nhà ~~ chợt kéo một cái ~
Hô ~~~