[Thử Miêu] Miêu Đại Nhân Sinh Tử Ký

Chương 4

Triển Chiêu giơ chân đá bay hắn, không đề phòng bên cạnh lại đánh tới một gậy, bị cánh tay Bạch Ngọc Đường ngăn trở, nhất thời không có cách phản kích, đầu ông lên một tiếng ~~ gậy này khí lực cũng không quá mạnh, đánh trúng tay nhiều lắm chỉ gãy xương không mất mạng ~~ nếu đánh trúng bụng thì…

Lập tức giơ cánh tay lên che trước bụng ~~

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thấy, dưới tình thế cấp bách cũng không quản trước mặt, phi thân chính là một cước, đá văng địch thủ trước mặt ra xa hai mét, tay mạnh mẽ kéo sợi dây, ôm thân thể Triển Chiêu lăn mấy cái ~~

Lúc té xuống đất kiếm cũng bay ra, nhất thời xử lý hết đám nhào tới!

Những kẻ khác nhìn tình hình không ổn, đánh lén bất thành, cũng không cách nào giết được cả hai, dứt khoát 36 sáu kế chạy là thượng sách ~~ biến mất như một làn khói ~~

“Đừng hòng chạy! Khốn kiếp!” Bạch Ngọc Đường lửa giận ngút trời, một phát bật dậy từ dưới đất, phịch một cái lại té xuống ~~

Ai da ~~

Quên mất, tay còn đang nằm dưới người của Triển Chiêu!

Thầm gào thật xui xẻo ~~ hất tay, khoanh chân ngồi dậy, hậm hực suy nghĩ mình lại bị con mèo nhìn thấy hình tượng xấu hổ!

Triển Chiêu lúc này sao còn thời gian quản hắn, vừa nãy Bạch Ngọc Đường ôm lấy y lăn một vòng, sức nặng toàn thân cũng là đè lên người y lăn hai vòng, thiếu chút đè lệch nội tạng ~~~

Chật vật ngồi lên, mệt mỏi hô hấp, trong lòng nghĩ một gậy kia mà đánh xuống, không chừng đã giải quyết được chuyện khiến mình nhức đầu rồi, ghét quá ~~ mới rồi không hiểu sao lại ngăn cản đây!?

Đang chán nản, quay đầu đi, máu tươi bắn lên người đã làm ướt y phục, mùi máu tanh xộc lên lỗ mũi ~~ dạ dày một trận sôi trào ~ ~ Ối ~ Tay ôm lấy bụng đã bắt đầu muốn ói ~~ Vội vàng quay đầu lại, dùng tay áo chặn lại khóe môi ~ đừng ói ra đó ~

Khó chịu che miệng, vừa kiên cường chịu đựng không phát ra âm thanh ~~ trong lòng oán hận trước đó có một khoảng thời gian ăn rất tốt, nhưng cứ thích buồn nôn ~~ giờ nghĩ tới lúc đó thì ra là vì nguyên nhân này…

Nhưng mà khi đó cũng không có bị gánh nặng tâm lý, chỉ cho là mình quá mệt mỏi, không thể ăn những thứ mặn quá ~ không giống hiện tại, đã biết cần có cách ứng phó, nhưng phản ứng lại càng trầm trọng thêm ~~ đầu óc nặng nề, nghỉ một hồi lâu vẫn không hề tỉnh táo ~~

Giả vờ lau mồ hôi che đi tình trạng bối rối của mình, vừa quay đầu lại, đã đối diện với ánh mắt hoài nghi của Bạch Ngọc Đường ~~

“Khụ” ~ vừa… vừa nãy… đa tạ Bạch huynh xuất thủ tương trợ~~

Bạch Ngọc Đường không nói tiếng nào, dời mắt khỏi mặt y, rồi lại chăm chăm nhìn vào bụng y ~~

Trận đánh lần này, vừa nãy nhất thời né đi cũng là do tình huống cấp bách, chưa kịp xoa, nhưng lúc đè lên người y, đúng là có cảm giác kỳ quái ~ Nhưng chắc chắn bụng y có nhô lên, còn hơi bị tròn tròn nữa nhé.

Nhưng mà lúc nãy y ngồi dậy, lại nhìn không rõ ràng nữa rồi, vậy nhìn từ mặt bên, bất quá chỉ là mập bụng thôi đúng không?

Cơ mà…


Nhìn một chút, cau mày, liếm môi, “Mèo con ~~”

“Ừm?”

“Ngươi cởi y phục ra cho ta xem một cái.”

Triển Chiêu kinh hãi, mặt lập tức đỏ hồng! Bạch Ngọc Đường chỉ là thuận mồm nói, mắt cũng chỉ đờ đẫn nhìn chăm chăm vào bụng ý, ánh mắt lom lom, biểu tình si ngốc ~~~

Triển Chiêu phắt một cái đứng lên, “Lên đường!”

“Nè! Ngươi —-“

Bạch Ngọc Đường bị Triển tiểu miêu đang nổi giận kéo mạnh một cái, bây giờ mới kịp phản ứng theo ~~ thấy bước chân Triển Chiêu hùng hổ, mồ hôi lạnh trên trán cũng toát ra ~~ Phỉ phỉ phỉ! Mới nãy mình nói cái gì vậy!? Thật đúng là nhàm chán ~~~

“Ai! Ngươi đừng đi nhanh như vậy có được không! Ai—“

….”

Lôi lôi kéo kéo, một trước một sau bước đi trên đường lớn ~~ Trăng cũng lộ ra, chiếu dài cái bóng của hai người ~~

Rầm rầm rầm!

“Mở cửa!” Bạch Ngọc Đường không nhịn được gõ cửa nhà trọ ~~ sao lâu như thế rồi còn chưa mở? Mãi mới thấy nhà này còn treo đèn lồng sáng ~~

Cửa tiệm cạch một tiếng mở ra ~~ tiểu nhị xoa xoa con mắt, nhìn ngoài cửa một chút ~ ‘Má ơi” sau khi hét lên một tiếng liền đóng cửa lại luôn!

Khách tới cửa còn không muốn đón!?

~~~ Hơn nửa đêm, mới mở cửa ra đã thấy hai người toàn thân đầy máu ~ đủ dọa người rồi ~~ Đáng tiếc, Bạch Ngọc Đường ta đã có tiền đưa cho ngươi thì nhất định phải lưu ~~ đây là quy củ lúc mở tiệm!

Trong lòng chợt giận, nhấc chân tính xông vào trong!

Triển Chiêu vội chặn hắn lại, “Bỏ đi, không thể trách bọn họ, nhìn bộ dáng chúng ta thế này chỉ sợ người nào nhìn thấy cũng không dám mời vào trong.”

Liếc con mèo hiền lành tốt bụng ~~ hít hơi, “Ta ngủ một đêm ở nơi đồng không mông quạnh cũng không sao, còn ngươi…” Cố ý quét qua quét lại cái bụng hơi phình lên của y. “….”

“….” Triển Chiêu nghiêng mặt qua chỗ khác, không nhìn hắn ~~

Bạch Ngọc Đường bật cười trong lòng, kéo dây thừng, bước về phía trước, “Yên tâm ~ có ta ở đây làm sao có thể không tìm ra chỗ ngủ được!?”

… Triển Chiêu hết sức vô ngữ, người này lúc nào cũng phách lối, lại tự cao tự đại, chưa kể còn thích dùng áp lực mọi mặt để kích thích mình ~~ dù sao cũng không phải lần một lần hai ~~ nhịn …. —

Chờ đến khi y đứng trước nơi có thể trọ do Bạch Ngọc Đường tìm được, trợn tròn mắt. |||

Đèn đuốc sáng choang, người cũng không ít, phía trên tấm vải màn màu hồng trước cửa có treo một tấm bảng hiệu lòe loẹt thơm nức mũi: Tầm Phương Lâu.

Mặc dù trên đầu Triển Chiêu treo đầy hắc tuyến, nhưng cân nhắc đến nhu cầu của cơ thể ~~ còn có ~~ tỉnh lược vô số các vấn đề phiền toái lặt vặt, vung tay quá trán, nói lời cay nghiệt blah blah xung quanh con chuột trắng này, vẫn là nhắm mắt đi vào cùng hắn thôi ~~

…..

Hiếm khi có dịp không bị phản đối, xem ra tình cờ lựa chọn mới là chính xác ~ Bạch Ngọc Đường có chút đắc ý.


Vì thế ~ đại sảnh náo nhiệt lại càng thêm náo nhiệt ~

Ở trong một đống khách nhân hoặc óc đầy bụng phệ hoặc tuổi quá thất tuần mặt mày hung ác hoặc tiểu bạch kiểm mặt mày dầu mỡ… đủ loại hình dáng, đột nhiên có hai vị tiểu ca đẹp trai trẻ tuổi bước vào ~ các vị nữ nhân hai mắt lóe sáng, lập tức quyết định bỏ qua xiêm áo đầy máu của hai người ~~ vội vội vàng vàng kéo thành một nhóm lớn chạy qua ~~

“Đi đi đi ~! Chưa từng thấy nam nhân bao giờ sao, sao lại không biết ngượng ngùng như thế, làm ta mất hết mặt mũi!” Gừng càng già càng cay, tú bà chạy tới tách hết những đóa hoa đang chen chúc về phía trước ~~

“Ui ~~~~”

Thanh âm giả vờ làm duyên mềm nhũn khiến da đầu Triển Chiêu tê dại, cả người nổi hết da gà.

Tú bà đang quơ tay múa khăn đến gần, vừa mới hí hửng cười trong họng, đột nhiên thắng phắt lại ~~ híp mắt ~~ trên nhìn dưới nhịn, rồi đem khăn tay bịt kín miệng, nét mặt già nua cũng nhăn nhúm, “Ai da da ~~ Hai vị gia, xem một thân của các người đây này ~~ chỗ chúng ta là một khu nhỏ, làm ăn đứng đắn, không mời nổi đại bồ tát đâu ~~ hai vị gia hay là tới chỗ khác đi!”

“Ma ma…” mấy cô nương len lén kéo áo tú bà, “Đi! Đi! Chỉ biết thèm trai đẹp, không biết sống chết. Không thấy một thân đầy máu kia sao ~~”

Lời chưa nói hết, con mắt đã trợn to ~~ Một đại nguyên bảo bằng vàng sáng chói đang đi qua đi lại trước mắt!

“Ai da! Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi! Ngài đã chi bạc như thế, cái gì cũng được ~ chỗ này a, tùy người dạo chơi!” Khuôn mặt tú bà cười tươi rói, đưa tay cầm chắc vàng, “Các cô nương, mau tới đây, hầu hạ hai vị gia thật tốt!”

“….” Đang vui mừng khấp khởi, định xoay eo chạy đi, lại bị Bạch Ngọc Đường níu lại —

“Cái này… vị gia đây” Tay bị nam nhân đè lại trên bàn, tú bà vừa nãy mém chút nữa ngã lật đầu bỗng nhiên đỏ mặt, liếc Bạch Ngọc Đường, bắt đầu lắp bắp, “Vẫn là nên đổi các cô nương hầu hạ đi! Xương cốt thiếp già rồi ~~ thế này… làm sao mà được nha …”

Phụt! Một ngụm trà Triển Chiêu vừa uống thiếu chút nữa phụt hết ra ngoài, vội vàng dùng tay áo nhịn lại ~~ +___+

Bạch Ngọc Đường xanh hết cả mặt, bị động tác tay của Triển Chiêu kéo một cái, lại càng thêm đỏ ~~ Con bà nó chứ ~~

Ho khan hai tiếng, “Thỏi bạc này không phải đưa ngươi ~~ Tìm người đi tìm mua cho chúng ta hai bộ xiêm áo tới đây, không phải loại tốt thì không cần nói nữa. Ta ở đây đợi!”

“A? Cái này ~~”

“Yên tâm, nếu Bạch gia ta hài lòng, tất sẽ khen thưởng —“ (Tôi cứ thắc mắc bình thường cha này nhét bạc ở đâu mà móc hoài không hết =)]] cứ như túi Doraemon)

Búng tay một cái, mấy khối bạc lộc cộc rớt lên mặt bàn ~~ mặt tú bà cũng phát sáng, không dời được ánh mắt, “Hảo, hảo! Lão Phương, nhanh đi lấy xiêm áo cho hai vị gia!”

“Vậy các ngài bây giờ…?”

Tú bà sờ sờ cổ tay mới được thả ra, uốn tới ẹo lui, tiện thể còn đẩy vai Bạch Ngọc Đường một cái, dựa lên người hắn, nháy mắt, “Cô nương ở chỗ thiếp nha, còn nhiều lắm, dạng gì cũng có, gia ngài tùy ý lựa chọn!”

Bạch Ngọc Đường đẩy bả ra, hơi mất tự nhiên phất tay áo, đưa mắt nhìn chung quanh một hồi, tùy tiện chỉ một người ăn bận thanh tú, “Chọn cô ta đi, mấy người còn lại làm gì cứ làm tiếp.”

“Ai da ~~ Sao được, làm sao chỉ lưu lại một người.”

Nói thật nhìn một đống đào hồng liễu xanh khiến mắt Bạch Ngọc Đường cũng choáng váng, chỉ tùy ý chỉ một người ~ để lại cô nương nhìn qua biết hầu hạ người khác ~~ Trước tiên cũng phải nghỉ ngơi một chút! Vừa quay đầu lại, đã thấy Triển Chiêu mím môi, hơi thấp đầu uống trà, mặt cũng bực.

Có mấy người chưa chịu đi, cứ đem mắt bắn về phía y, hận cái vị công tử tuấn tú trầm mặt ít nói này vì sao không chỉ một, nhưng người ta, ngẩng đầu cũng không muốn.

Bạch Ngọc Đường xích xích qua, che lại sợi dây trên tay Triển Chiêu. “Miêu đại nhân, lần này bạc là do ta chi, ngươi cứ chỉ đại ~~ mắt nhìn không tốt ta cũng không có cười ngươi!” Tới nơi như này rồi, ngươi còn giả bộ cái gì ~~ mặt mũi một đống ~~

Triển Chiêu cái này vội a ~~ Một đám nữ nhân ăn mặc hoa hoa điệp điệp đi tới đi lui ~~ khắp người toàn là hương phấn ~ nhìn lại Bạch Ngọc Đường đang làm bộ dạng bất mãn kiểu “muốn tốt cho ngươi ngươi còn không chịu”, y cũng hối hận muốn chết! Còn không bằng ngủ chỗ đồng hoang, còn không tiếp tục đi cũng tốt hơn cái này nhiều lắm ~~ Căn bản đâu phải nghỉ ngơi gì, rõ ràng đầu cũng muốn ngất luôn! == ==

“Gia, tới đây, thiếp rót đầy ly cho ngài!”


Lại nói, người Bạch Ngọc Đường lưu lại còn thiện giải nhân ý, thấy biểu lộ giữa hai vị gia quá không hợp nhau, vội vàng làm mặt cười giống như chào đón, chen vào giữa hai người, rót trà cho Triển Chiêu ~

Triển Chiêu nhận lấy, chưa kịp uống, Bạch Ngọc Đường đã kéo nữ tử kia lại, cười nói, “Ta còn chưa ngã đây, cô ngược lại cũng biết nhìn sắc mặt ~~”

Tay hắn vòng một cái, tay Triển Chiêu liền bị kéo một cái, tay bị dây kéo không cách nào cầm ly trà ~ trong lòng bực bội ~~ đúng lúc nữ tử kia thuận thế tựa lên người Bạch Ngọc Đường, làm mấy câu mắng chửi hắn cũng không buồn nói ra luôn! — —

“Ngài cũng đừng gây khó dễ với thiếp ~~ Là ngài chọn Hương Hương hầu hạ, thiếp làm sao dám chậm trễ đây?” Nử tử vừa nghe Bạch Ngọc Đường nói, tim cũng hồi hộp, vội xoay người, cầm theo bình trà duyên dáng bước qua ~

“…”

“….”

Hương Hương đang tâm hoa phơi phới, cố ý quẹt bên này một cái, dìu bên kia một cái ~~ Bạch Ngọc Đường không có tâm trạng nhây với cô, nhưng con mèo ngồi bên đang làm bộ mặt buồn bực không lên tiếng cũng rất hảo ngoạn, tay đẩy một hồi liền đẩy người đến bên phía Triển Chiêu ~~ cố ý muốn xem y xấu mặt ~

Hương Hương cũng không phải không để ý, thấy dáng vẻ Triển Chiêu không nói nhiều lại rất lễ độ ~~ mới đem hết tâm tư đặt lên người vị Bạch gia cười tươi như hoa nở này!

Hai người lôi lôi kéo kéo, Triển Chiêu dứt khoát quay hẳn đầu qua một bên ~~ mắt không thấy tâm không phiền! Nhưng ~ không còn cách nào khác, tay kia lại phải ở chung một chỗ với tay con chuột trắng, bị kéo qua kéo lại, thỉnh thoảng còn phải dùng tay áo giả vờ che ~ tránh để người ta nhìn thấy!

Vốn dĩ đã ngồi không yên ~ bây giờ không khác nào đang ngồi trên bàn chông ~ = =

“Hai vị đại gia, xiêm áo của ngài đã mua xong rồi, xem một chút có hợp hay không?”

Một người hán tự chạy phắt tới đây cúi thấp đầu, mặt cười tươi rói.

“Được rồi, để xuống đi” Chỉ chỉ mặt bàn, Bạch Ngọc Đường liếc một cái ~~ mấy kiện màu lam cùng màu trắng, nhìn qua mới toanh, chỉnh tề ~~ Lòng thầm nói cuối cùng cũng có thể đổi, Bạch gia gia khi nào ngồi uống rượu mà dơ bẩn thế này!?

Nghỉ một hồi cũng đỡ mệt ~ tâm tình vui vẻ, cười hi hi nhìn Hương Hương một cái, duỗi người, “Trời cũng không còn sớm —“

Hương Hương vội ôm lấy mấy kiện y phục, chớp mắt, “Vâng ạ, giờ này cũng không sớm nữa ~ Bạch gia, phòng thiếp rất sạch sẽ, đến chỗ thiếp nghỉ ngơi đi.”

Triển Chiêu nhướn lông mày, liếc Bạch Ngọc Đường ~~ lòng nói, lần này xem ngươi làm sao! Ngươi đừng nói làm thật với ta đó nha!!!

Bạch Ngọc Đường chưa kịp mở miệng, Hương Hương đã chu đáo hỏi, “Bạch gia ~~ Hương Hương kêu một tỷ muội nữa hầu hạ vị gia này ~~” Vừa nói vừa nhìn Triển Chiêu một chút, quay qua bên cạnh vẫy –

“A – không cần!” Bạch Ngọc Đường vội ngăn cô lại, “Chúng ta đi chung với nhau!” Chỉ sợ cô không hiểu, lại thêm một câu, “Cùng tới chỗ cô là được!”

“A!?”

Khuôn mặt tươi cười của Hương Hương trong thoáng chốc từ kinh ngạc chuyển sang đỏ hồng, rồi lại trở thành mừng rỡ, nhanh chóng dùng tay áo che lại cái miệng đang há to, “Cái này… cái này không được tốt lắm đi?”

Thật ra tim đã đập thình thịch rồi ~~ đưa mắt len lén nhìn vóc dáng thon dài hoàn mĩ của Bạch Ngọc Đường, rồi lại len lén nhìn khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu ~ trong lòng kích động nha …

“Không có gì không tốt! Đi thôi!”

“Vậy… vậy được. Mời hai vị —“

Hương Hương vội vàng vui vẻ, yểu điệu tiến lên trước dẫn đường ~~

Triển Chiêu nghe thấy cách nói khiến người ta hiểu lầm này của Bạch Ngọc Đường xong, đơn giản gân xanh cũng nổi hết ~~ tay dùng sức níu hắn lại, “Ngươi làm gì!?”

Bạch Ngọc Đường kéo sợi dây về, ở lỗ tai y thấp giọng, “Ngươi tưởng Bạch gia muốn ở cùng với ngươi sao, nếu không thì mau thu móng mèo lại!?”


“Ngươi! Vấn đề ta muốn nói không phải chuyện đó!”

“Không phải vấn đề gì!? Dù sao Bạch gia cũng muốn đi nghỉ rồi, ngươi muốn tới hay không…”

Miệng hắn nói xong, nghênh ngang đi lên trước, trên tay lại thầm vận khí lực, Triển Chiêu bị hắn kéo, lại không thể ở chỗ này đánh nhau, giật hai ba cái liền bị lôi tới ~~~

Bên tai chợt vang lên tiếng hít hơi của các nữ nhân xung quanh đó, chăm chăm nhìn cảnh hai người châu đầu ghé tai ~~ Rồi một trận nghị luận vo ve như tiếng muỗi ~~ Bạch Ngọc Đường dường như không nghe thấy, nhưng loại ánh mắt kinh dị như đang nhìn quái vật kia làm Triển Chiêu đã sớm đen mặt ~~

Vừa vào trong phòng, Bạch Ngọc Đường lại gợi chuyện, “Hương Hương, cô đi hâm nóng vò rượu ngon đến đây ~~”

“A? Ô ~~ Bạch gia ngài chờ.” Trong lòng thầm nói đã trễ vậy rồi, còn muốn uống rượu trước ~ hai khách nhân này đúng là đặc biệt. Một người soái muốn chết lúc nào cũng cười ha ha cũng rất khó chiều ~ Một tuấn tú muốn chết không nói lời nào nhưng nhìn qua tính tình có vẻ rất tốt ~ Ai, hay là trước cứ đi lấy rượu đi.

Ngồi ở cạnh bàn, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường đang gác chân thoải mái duỗi ra ở một chỗ, một bộ chẳng có chuyện gì xảy ra ~~ trong lòng cả giận, rốt cuộc không nhịn nổi!

“Bạch Ngọc Đường, không phải ngươi có bệnh đấy chứ!? Ngươi muốn tìm hoan cũng không phải kéo theo ta!”

Bạch Ngọc Đường không để ý tới y, ngã phịch xuống giường, “Ừm. ~~ giường này đủ mềm ~~”

Triển Chiêu thở hổn hển kéo sơi dậy kéo hắn dậy, “Ngươi đủ chưa!?”

“Ai! Ngũ gia ta tới đây dĩ nhiên là muốn nghỉ chân rồi, tự ngươi hiểu nhầm là chuyện của ngươi chứ!”

“Được được, vậy ngươi muốn nhiều y phục như thế làm gì?”

“Làm gì? Dĩ nhiên là để thay rồi, ngươi không sợ bẩn thì ta chê, cả ngày cũng phải cột chung với một con mèo bẩn ngươi, đã đủ muốn chết rồi!”

“….” Cười lạnh, “Được thôi, mời Bạch huynh thay y phục.”

Tay cũng cột dính chùm với nhau rồi, ta xem ngươi làm sao thay nha!

“Ngươi không thay!?”

“Triển mỗ không thay!”

“Thật không thay!?”

“Muốn thay tự ngươi thay!”

“…”

“….”

Bạch Ngọc Đường thật sự bắt đầu cởi đai lưng, “Ngươi nhìn ta chăm chăm làm gì!? Miêu đại nhân, ngươi có thú vui nhìn người khác cởi y phục sao!?”

Triển Chiêu nói không nên lời, tức giận hừ một tiếng, xoay người đi, nghe tiếng vỡ, lại nghe thấy âm thanh xé áo, một lúc sau ~~

“Ngươi xong chưa?” Triển Chiêu cảm thấy mệt mỏi, xoay người lại, Bạch Ngọc Đường vẫn ung dung ngồi kia, bên dưới đang thay một đôi giày mới trắng tinh ~~

Ngoại y nửa thân trên vốn không dài, nửa bên y phục bị hắn dùng kiếm rạch một đường từ nách ra tay áo, rồi khoác lên người, một bó đai lưng nhìn cũng không ra thể thống gì ~~

Triển Chiêu giật mình ~~ sợ hãi hắn có thể làm thật ~~ một y phục đang tốt lại bị hắn xé ra để mặc!


“Bạch Ngũ Hiệp quả thật cao minh! Triển mỗ bội phục!” Không nhịn được cười, nghiêm túc khen hắn!

“…” Bạch Ngọc Đường cười híp mắt, “Ta thay xong rồi! Ngươi muốn tự thay hay còn chờ Hương Hương cô nương thay cho ngươi? Ngũ gia ta cũng sẽ không phục vụ!”

“…”

Cạch một tiếng, cửa mở, Hương Hương nâng rượu bước vào, “Rượu tới… Úi, ngài đây à..?”

Nhìn Bạch Ngọc Đường ăn mặc chỉnh tế, nửa bên xiêm y lại bị xé rách, hai người mặt mũi kỳ quái ngồi cạnh bàn ~~~

“Ồ ~ vị Triển huynh đây đánh cược với ta, nói nữ công của Hương Hương cô nương nhất định không tệ, sau đó kéo rách y phục mới của ta!”

Nói rồi đưa tay ra lắc hai cái ~~~