[Thử Miêu] Miêu Đại Nhân Sinh Tử Ký

Chương 11

“Cơ thể ngươi đã dưỡng tốt ~~ bây giờ làm chuyện phòng the, cũng, cũng không tệ ~~ tới, tới ta tắt đèn nghỉ ngơi.”

Trương Lão Thực ỷ mạnh giống như một con bò ~~ vừa nói câu không mạch lạc ~ vừa vùi mình vào lồng ngực y, không ngừng liếm tới táp lui ~~~ = =

“Cơ thể ngươi đã dưỡng tốt ~~ bây giờ làm chuyện phòng the, cũng, cũng không tệ ~~ tới, tới ta tắt đèn nghỉ ngơi.”

Trương Lão Thực ỷ mạnh giống như một con bò ~~ vừa nói câu không mạch lạc ~ vừa vùi mình vào lồng ngực y, không ngừng liếm tới táp lui ~~~ = =

Triển Chiêu tức giận, cong tay cho gã một chưởng ~~ Trương Lão Thực ngã từ trên người y xuống dưới giường lộn mấy vòng ~~ vừa bò dậy lại sáp tới đây ~~ kéo chân Triển Chiêu không cho y xuống giường ~ giơ tay tính vạch y phục mà sờ mó ~~ “Ngươi, đừng ~ ngượng ngùng…”

Triển Chiêu giận đến hai mắt nổ mao, đang chuẩn bị hạ thủ ~~ bỗng cửa phòng rầm một tiếng bị người đá văng!

Một bóng trắng bay vào như gió cuốn, vừa chạm mặt là một quyền ~~ lại một quyền ~~ một quyền đấm gã ôm đầu ngồi xổm xuống đất. “Ngươi, ngươi, ngươi dám xâm nhập nhà dân!” Người tới tức quá, đá một cước để gã té lộn đầu ~~

“Đừng đánh, đừng đánh.”

Trương Lão Thực không bò dậy nổi, lau máu trên mũi xoay đầu lại nhìn một chút, lại ôm đầu, giả làm đà điểu ~ – –

Triển Chiêu từ trong nhà đi ra, nhìn bộ dáng thê thảm của Trương Lão Thực, “Bạch Ngọc Đường, đừng đánh nữa.”

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại trợn mắt nhìn y, “Triển tiểu miêu, ngươi dở sống dở chết a!? Lại để cái thứ này bò lên đầu lên cổ! Đâu ra cái lý đó!”

Sắc mặt hắn xanh mét, xem ra giận không nhẹ ~~ nghe lời hắn nói, sắc mặt Triển Chiêu cũng rất khó nhìn, xoay người vào phòng.

Bạch Ngọc Đường tức phì phì theo sát Triển Chiêu đi từ trong sân vào nhà ~~ Triển Chiêu mặc kệ hắn, đi tới mép giường gom một bọc đồ nhỏ, xoay người lại ra cửa ~

“Này, ngươi làm gì đó?!”

Bạch Ngọc Đường lập tức ngăn trước mặt, vỗ đầu hỏi.

Triển Chiêu nhìn hắn, “Thân thể Triển mỗ đã không còn gì đáng ngại, dĩ nhiên là muốn đi a.”

“Lúc ta chưa tới, các ngươi sống rõ tốt. Bạch gia gia mới tới ngươi liền đi? Triển Chiêu, ngươi có ý gì?”

Bạch Ngọc Đường híp mắt cười lạnh ~~

Nhớ lại Bạch Ngọc Đường hắn chỉ sợ chưa vì ai mà chạy chân nhiều như thế đâu ~! Mấy ngày qua lòng cũng như lửa đốt là vì sao!? Thật)(!*(@)*!( nó!

Ngày đó trong căn nhà hoang thấy Triển Chiêu bị Trương Lão Thực vác đi, lòng vội a ~~ Gấp gáp vận công thiếu chút nữa là nghịch chuyển chân khí ~~ Mãi mới tống được hết khí độc ra ngoài, còn tốn thêm nửa canh giờ so mọi khi ~

Thầm nghĩ Trương Lão Thực không biết võ công, mình cũng có chút hi vọng đuổi ~~ dọc đường lưu lại dấu vết, bằng bản lĩnh của Bạch Ngũ gia cũng có thể đoán ra lộ trình thật rõ ~~~

Ai mà biết, nửa trên sườn đồi có con sông ~~ Trong sông có mấy chục con vịt cạp cạp, đứng trên bờ dưới nước mà vẩy cánh, tiểu tử chăn vụt đuổi theo bắt vịt chạy đông chạy tây, một chút dấu vết hiếm có kia cũng bị làm rối loạn ~ |||| Hơn nữa thuật truy tung sợ nhất là đụng nước ~ Lập tức bị rối hết cả, Bạch Ngọc Đường hận tới mức chỉ thiếu tóm hết lũ vịt đáng chết đó làm điểm tâm! = =

Bạch Ngọc Đường không còn cách nào khác lại quay ngược về nha môn, tiểu nha dịch kia vẫn còn càm ràm với Huyện Lệnh lão gia, đụng trúng Bạch Ngọc Đường đang đi vào, bị dọa mém chết ~~~


Bạch Ngọc Đường bị nó chọc tức tới vô lực, không buồn so đo với nó nữa, đặt mông ngồi lên ghế Thái sư hỏi Huyện lệnh, “Quan viên tứ phẩm mất tích trong phạm vi quản hạt của ông, không biết ông sẽ bị định tội gì!?”

Một lời khiến Huyện lệnh sợ tới đổ mồ hôi, dụng hết tay chân cùng Bạch Ngọc Đường tra hộ tịch, phái người đi tìm cái tên Trương Lão Thực ~ nhưng Trương Lão Thực không phải dân ở đất này, không có hồ sơ ghi danh của gã, tra cũng không được ~~

Người trong nha môn đâu có nhiều như vậy, chỉ có thể lục soát trong phạm vị Bạch Ngọc Đường nghĩ là có thể ~~

Hắn cũng biết khả năng của mấy người này cũng không giúp được quá nhiều, xem như chữa ngựa chết như ngựa sống đi ~ đến Cái Bang một chuyến, người ta bảo không quen biết người này ~~ xem ra Trương Lão Thực cũng không phải đệ tự, chẳng qua là tên lang thang, theo đít người ta đi lưu đân ~~

Bạch Ngọc Đường mấy ngày qua cũng không rảnh rỗi ~~ trang trại gần đây, ruộng vườn trong núi cũng lật hết một lần, hỏi thăm khắp chốn cũng không kéo ra nửa cái thân ảnh ~~

Hôm đó mới về tới đầu huyện, chân đau muốn chết ~ thấy trong hẻm nhỏ người tới người đi định vẩy quạt ra lấy miếng gió, không biết hoa mắt thế nào, thấy một góc hồng ảnh ~~ lúc thi triển khinh công chen khỏi đống người, đã không thấy ~~

Lửa trong lòng không biết nói sao, lúc thấy đàng trước có tên đồ tể đang khi dễ lão đầu ~~ Đụng phải họng súng xem như gã xui xẻo! – –

Dạy dỗ xong chạy ra chân tường đứng, tâm vẫn loạn như ma ~~ cái tên Trương Lão Thực đó không phải đối đầu với Triển Chiêu, Bạch gia gia còn lo lắng cái mẹ gì!? Không đúng ~~ chính vì không có thù nên mới… lo lắng ~~

Hài tử trong bụng Triển Chiêu rốt cuộc có phải hay không…?

Mẹ! Nhất định không phải của gã! Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng dù sao võ công của Triển Chiêu cũng tám lạng nửa cân với Bạch gia gia, làm sao có thể cùng gã ~~ cái kia cái đó ~~!?

Suy nghĩ miên man, chân mày càng nhăn lại ~~ phiền quá ~~ giọng hai bà dì dưới gốc cây làm gì mà lớn như vậy!?

“Trương thẩm a ~ chị có thể chuyển qua ~ sau này hai chị em ta xem như gần nhau rồi!”

“Đúng nha đúng nha.”

“Ai u ~ bất quá con trai chị mới đi xa, mấy căn nhà trong đầu hẻm kia cũng trống rồi?”

“Ai da, chị đem nhà cho thuê rồi.”

“Một lão thái thái cứ thế an tâm giao cho người lạ?”

“Cô không biết ~ mắt mũi của người này nhìn qua đã biết người đàng hoàng! Khục khục, Tên hắn còn là Trương Lão Thực đây! Lại nói, hắn mướn nhà, bảo là muốn cưới vợ, không từ chối được!”

“Vậy thì tốt rồi.”

!?

Công tử tuấn tú đột nhiên dán sát lên bắt lại cánh tay bà thật làm hai người sợ như phải bỏng ~ rút khăn tay ở ngang hông xoa xoa tay một chút.

“Ai du, này, thiếu gia đây là ~~”

“Đưa ta đi.”

“HẢ!?”

Còn chưa tỉnh lại, một thỏi bạc ra rơi vào trong tay, “Nhà bà ở con hẻm nào?”

Trên mặt mỉm cười, trong lòng cắn răng ~~ Bạch gia gia ta chạy gãy chân, lại không ngờ người này lại có gan ở ngay trước mí mắt!? Được, ngươi giỏi!

Hai đại mụ vừa đi vừa vui vẻ nhìn tới nhìn lui Bạch Ngọc Đường ~~ Ăn mặc như vậy, tướng mạo như vậy đúng là hiếm thấy!

“Này, quẹo qua ngõ đó là tới!”

Nghe trong nhà có động tĩnh, Bạch Ngọc Đường đạp văng cửa xông vào chính là nhìn thấy cảnh tượng cái tên Trương Lão Thực kia nằm lên người Triển Chiêu vừa kéo vừa xoa vô cùng nồng nhiệt!

Muốn hộc máu! |||||

Hay cho con mèo nhỏ ngươi, không gãy tay gãy chân lại không ra khỏi cái nhà này đi tìm ta!? Còn ngoan ngoãn ở đây để hắn muốn làm gì thì làm!? ||||||||||| -_-

Hắn tức, Triển Chiêu cũng tức, bị Trương Lão Thực chọc cũng đủ thụ thương, hết lần này tới lần khác, toàn là đụng phải Bạch Ngọc Đường những lúc chật vật khổ sở nhất!


Hơn nữa Bạch Ngọc Đường vừa lên tiếng đều không phải lời gì tốt đẹp ~~ tên này lúc nào cũng như thế, y cũng nhịn! Nhưng lời con chuột này vừa nói lúc vào phòng thì không nhịn được ~~

Lúc đó sắc mặt Triển Chiêu trắng bệch, “Bạch Ngọc Đường, ta còn muốn hỏi ngươi đấy! Ngươi có ý gì!?”

“Bạch gia gia có ý gì, lòng ngươi tự hiểu!”

“Triển mỗ không hiểu!”

Triển Chiêu trừng mắc, giọng cũng cứng hơn, “Ngươi tránh ra!”

Bạch Ngọc Đường chợn chân mày, ôm cánh tay ngăn trước cửa ~ không cho ngươi đi thì sao!?

Triển Chiêu qua trái, hắn chận trái, Triển Chiêu đi về phải, hắn chặn phải ~

“Bạch Ngọc Đường! Ngươi đừng hiếp người quá đáng!”

Thấy hắn đứng yên, Triển Chiêu giận, giơ tay đánh qua một chưởng!

“Nói rõ rồi mới đi!”

Bạch Ngọc Đường đỡ ra, y như cũ ngăn ở trước cửa ~~ dọc ngang cũng không thoát.

“Ngươi! Ngươi muốn Triển mỗ nói gì!?”

Triển Chiêu tức giận, nhưng vẫn dừng thế công ~~ trước yên tĩnh một chút ~~

“Nói…”

Nói hài tử trong bụng ngươi là…!

Bạch Ngọc Đường đột nhiên khựng lại, nuốt xuống lời còn ở khóe miệng ~~ nguy hiểm thật, ta làm sao có thể nói lời như thế ~~

Hắn hai mắt liếc Triển Chiêu ~~ thấy y chịu đựng đến đỏ mặt lom lom nhìn mình, tay siết chặt bọc y phục trên vai ~~ trong lòng giống như bị đụng một cái, lông mao cũng mềm đi ~ thôi bỏ, nhìn bộ dáng này của y, rõ ràng là tức giận không ít còn cố gượng ~ Bạch gia gia tha cho y một mạng ~

“Cũng chẳng có gì. Bất quá, Bạch gia gia ta lúc này không muốn đi.”

“Ngươi!” Triển Chiêu thấy hắn ăn vạ dứt khoát, nín một hồi mới mở miệng đả kích, “Đường đường Cẩm mao thử khi nào phải nhìn trước nhìn sau, ấp a ấp úng!?”

“…” Mặt Bạch Ngọc Đường lập tức biến sắc, lại cười, “Bỏ đi, mèo con! Ta không so đo với ngươi!” Triển Chiêu không nói, lạnh lùng nhìn hắn. Xoay người trở vào nhà ngồi xuống bàn.

Bạch Ngọc Đường chuyển vào trong, dương dương đắc ý ngồi xuống.

Mắt to trừng mắt nhỏ.

“Bạch Ngọc Đường, ngươi không lẽ không muốn tới Hắc Phong trại!”

“Đó là chuyện của ta!”

“…”

Cái gì gọi là chuyện của ngươi ~~ Triển Chiêu hết sức bực bội ~ ý của hắn là không muốn mình nhúng tay!?

“Triển mỗ đã nói rồi, nếu chuyện này đã dính tới án mạng, ta sẽ truy bằng được.”

“Mèo con, ngươi yên tâm, bọn chúng nên chết đã chết, nên đưa vào nha môn đã đưa nha môn ~ sơn trại cũng để ta đạp nát!” Bạch Ngọc Đường cố ý liếc nhìn y một cái, “Mấy ngày ngươi trốn ở đây hưởng phúc, Bạch gia gia đã xử lý hết rồi.”

Triển Chiêu tức giận liếc hắn, “Ngươi đừng quên, bọn Nhị đương gia vẫn chưa có quay lại! Người này mới là đầu não của sơn trại, ngươi không sợ con cá lọt lưới này sẽ trở về trả thù Hãm Không?”

“Đây không cần ngươi quan tâm! Ta đã gửi tin thơ nhắc nhở các ca ca, họ cũng không phải mèo ba chân.” Bạch Ngọc Đường cười chê một tiếng, “Hắn không ở đây xem như mạng hắn lớn, lần sau cũng không có hên như thế đâu!”


Nhín dáng vẻ tự tin tự phụ tự mãn của hắn ~~ Triển Chiêu lại bắt đầu than thở trong lòng –|||

Y chợt đứng dậy, đang định bước đi, chợt ôm bụng cúi người xuống —

“Này!” Bạch Ngọc Đường cả kinh, vội bước qua tra xét ~~

!?

“Triển – tiểu – miêu —!” Ngươi dám lừa gạt điểm huyệt của ta, chờ đó cho Bạch gia gia! |||||||||

“Binh bất yếm trá! Bạch huynh có thời gian chơi Triển mỗ cũng không phụng bồi, cáo từ!”

Triển Chiêu cười một tiếng, nhấc bọc y phục ra cửa.

Trơ mắt nhìn y đi, Bạch Ngọc Đường hồng cả mặt, hận hận đề khí giải huyệt!

“Triển đại nhân, ngươi không thể đi a a a a~~~”

Triển Chiêu vừa mới tới cổng chính trong viện, không đề phòng bị Trương Lão Thực nhào ra ôm lấy chân~~

Lo cãi nhau với Bạch Ngọc Đường, sao lại quên mất còn có gã!? — +____+–

“Trương Lão Thực! Không tránh ra đừng trách Triển mỗ không khách khí!”

Hai chân bị ôm chặt, Triển Chiêu tức dùng sức làm hắn té dập đầu ~~

Trương Lão Thực bị văng ra xa, lại phát huy sức mạnh bám chặt không thả, dốc sức lại lao tới ôm chân y ~~ – –

Bạch Ngọc Đường thấy rõ, lòng căm ghét càng lúc càng cháy to ~ Thật là ngoan tâm ~~ Triển tiểu miêu ngươi chính làm mềm lòng, không phải đại ác không thể hạ thủ ngoan tâm ~ nếu là Bạch gia, đã sớm đá chết gã!

Thở dài, động ngón tay ~~

Bất quá, lúc này ta thật nên cảm tạ gã ~~

Triển Chiêu bị Trương lão thực liều mạng lôi kéo làm trì hoãn một lúc, đợi tới lúc y nhấc cổ áo gã ném qua một bên, thân ảnh trắng phau đã lướt tới trước mặt ~

“Mèo con, ngươi sợ gặp ta đến vậy?”

“…”

“Ta thấy ngươi là chột dạ trong lòng, nếu không sẽ không gấp tới mức chỉ muốn thoát khỏi ta?”

“…” Môi run lên muốn nói cái gì, nhưng lại nhút nhát.

Thật ra, Bạch Ngọc Đường chỉ là thuận mồm nói bậy, dò xét rồi với khẳng định ~~

Nhưng Triển Chiêu vốn là nghĩ nhiều, dường như từ lúc mình gặp hắn cũng không tỉnh táo ~~ đều nói đến gần quê mới bắt đầu thấy sợ, thấy con chuột trắng này, mình trốn làm gì?!

Ôm kiếm, “Bạch huynh, Triển mỗ thật không muốn đùa với ngươi, xin tránh!”

“Ai đùa với ngươi!?” Bạch Ngọc Đường lớn giọng, lông mày giương lên, nghiêm túc, “Triển tiểu miêu, trong bụng người là con ai, tự ngươi biết! Ngươi không làm lỗi, Bạch gì gia nói ngươi mấy câu thì có gì sai!?”

“Ngươi im miệng!” Triển Chiêu vừa giận vừa sợ ~ lúc đầu nghe Giang  Trữ bà bà nói ẩn ý cũng không quá ngại ngùng ~ hiện giờ lời này bị Bạch Ngọc Đường thẳng thắn nói ra, mặt cũng giống như bị đốt cháy!

Lập tức giống như bị đóng đinh tại chỗ, há miệng, không nghĩ ra cái gì phản bác.

“Bạch Ngọc Đường nói xong một hơi, cũng ngẩn người, ngại ngùng không nói ra câu.

Hai người đối diện nhau, không khí quỷ dị, hoàn toàn yên tĩnh.


Bên cạnh truyền tới tiếng quỷ khóc sói tru của Trương Lão Thực, “Cái gì, cái gì!!? Triển đại nhân, bụng ngươi quả thật là bị tên tiểu bạch kiểm này làm to sao!! Trời ơi, ta phỉ!”

“~ Bạch Ngọc Đường, ta liều mạng với ngươi!”

||||||||||||

Tức giận gào to, lại bay tới phía Bạch Ngọc Đường!

Triển Chiêu rất vô ngữ ~

Bạch Ngọc Đường đơn giản là càng nổi thêm gân xanh ~~ Họ Trương, tên Lão Thực, ngươi sống quá thiếu kiên nhẫn đi!

“A a a a a—“

Trương Lão Thực xông lên trước bị đá lăn trên mặt đất kêu thê thảm, trợn to mắt ~~ nhìn lưỡi kiếm lạnh băng gác trên cổ ~~ không ngừng chớp mắt ~~ chân cũng run lẩy bẩy ~~~

“Hừ!” Bạch Ngọc Đường khinh thường liếc mắt ~~ không biết võ Bạch gia gia đã thấy đủ vô dụng rồi, lại còn lá gan này nữa ~~ thật mệt cho kiếm của ta ~~~

Cầm kiếm vỗ vỗ mặt gã, Trương Lão Thực run run mở ra hai mắt nhắm chặt, khí thế vừa rồi đã sớm mất tích ~

Khuôn mặt cười như không cười của Bạch Ngọc Đường làm mí mắt gã nhảy, “Gọi Bạch gia là tiểu bạch kiểm, ngươi là đứa đầu tiên!”

“A, ô …. À không …” Trương Lão Thực chảy nước miếng ~

Sắc mắt Bạch Ngọc Đường cũng đổi, “Nói. Muốn tay hay chân?”

“Đều, đều muốn! Đều muốn!” Trương Lão Thực bị dọa sợ.

“Đều muốn? Được tay chân để lại cho ngươi! Đầu để lại cho Bạch gia gia!”

Bạch Ngọc Đường cười lạnh, cổ tay giả vờ xoay một cái –

“Bạch Ngọc Đường ngươi –“ Triển Chiêu thấy mặt hắn bất thiện, vội mở miệng ngăn lại.

“Ngươi im miệng (chồng đang làm việc vợ xen vào làm gì) –“ Bạch Ngọc Đường liếc y một cái, lòng khó chịu.

Trương Lão Thực vội cầu xin Triển Chiêu, khiếu nại, “Bạch Ngọc Đường, ngươi làm vậy là phạm pháp! Ngươi phạm pháp a! Triển đại nhân! Ngươi không thể không quản!” Thấy gã chỉ Bạch Ngọc Đường một mực tố cáo ~~ Triển Chiêu vừa tức vừa buồn cười, thấy một đống nước mắt nước mũi của gã, liền buồn nôn ~~

“55555555 ~ Ta đối xử với ngươi là thật lòng nha! Ta thật đối xử với ngươi rất tốt, ngươi xem, không phải những ngày qua đều là ta giúp ngươi an thai sao!? Triển đại nhân ~~”

Bạch Ngọc Đường nghe gã nói “an thai” thì giật mình ~ đổi lời hỏi, “Ngươi nói là, Triển Chiêu bây giờ mà đi sẽ có nguy hiểm?”

“Đúng đúng ~~” Trương Lão Thực gật đầu như đảo tỏi.

“Nói bậy! Không phải ngươi đã nói Triển mỗ không còn gì đáng ngại nữa sao!?” Triển Chiêu hoài nghi nói.

“Đó ~ đó là tiểu nhân an ủi ngài nên mới nói.” Trương Lão Thực lần này nói láo thật mau ~~ một là tự gã cũng muốn y ở lại, mặt khác gã thấy nụ cười tử thần của người kia ~ thỉnh thoảng cũng sẽ thông minh một lần~~

“Nhìn qua còn xài được. Bỏ đi! Mèo con, nghe lời ngươi! Lần này tha cho gã.”

Bạch Ngọc Đường thong thả rút kiếm về, liếc Triển Chiêu, “Mèo con, ngươi cũng nghe đó, thân thể ngươi bây giờ còn chưa hợp ra ngoài ~ còn là ở đây tiếp tĩnh dưỡng đi.”

“Ta…” Triển Chiêu biết lời của Trương Lão Thực nhiều lắm là đúng một nửa, nhưng trong lòng y cũng do dự ~

“Ngươi không ở? ~ Bạch gia gia mấy ngày qua tìm ngươi mệt mỏi đủ đường, ta muốn nghỉ ngơi trước!”

Triển Chiêu bất đắc dĩ, thở dài trong lòng ~ nhấc kiếm xoay người vào trong nhà ~~

Bạch Ngọc Đường vui vẻ đuổi theo ~~


Trương Lão Thực khóc không ra nước mắt, bất mãn lẩm bẩm, “Đây chính là nhà ta a ~~ 55!”

“À” Bạch Ngọc Đường lại gần, vỗ trán, “Ngươi không lên tiếng Bạch gia gia thiếu chút nữa đã quên! Giữ lại ngươi thế này cũng không phải cách tốt! Ta thấy muốn cho ngươi đàng hoàng chút,chỉ có một cách –“

Trương Lão Thực lùi từng bước về sau, hoảng sợ nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường cười lạnh, kiếm dài hạ xuống hạ bộ, “Đó là chặt gốc của ngươi!”

Trương Lão Thực quát to ~~ che hạ bộ ngồi phịch xuống đất, liều mạng lùi ra sau ~~

“Thế nào? Sợ rồi?” Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn gã, “Ngươi nghe cho kỹ ~ Bạch gia gia tạm thời ở đây, chỉ cần ta không gọi ngươi, có thể cút được bao xa liền cút cho ta!”

Trương Lão Thực gật đầu ~ hoảng hốt bò dậy chạy ~~

Hai ngươi ở lại một lần ở gần 10 ngày