Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 7: Đại hiệp trong sách

Dịch giả: Time Over
Biên: Đình Phong

Thời gian thoáng cái đã qua hai mươi ngày, đảo mắt đã đến mùa xuân.

Tuy thời tiết còn chút se lạnh, nhưng có thể thấy rõ một khu nhỏ giữa trời đất chung quanh đạo quán này từ từ đã có sinh cơ.

Một ít sâu bọ đã bắt đầu sôi nổi đi ra, mà công việc đi săn của Tô Trường An cũng dễ dàng hơn nhiều so với trước kia.

Trong đoạn thời gian này Thanh Loan luyện hóa tinh linh truyền thừa của Khai Dương lưu cho nàng lần nữa, thiên phú tu hành của nàng rất tốt lại là trùng tu, chỉ với thời gian hơn hai mươi ngày đã chạm tới cánh cửa Cửu Tinh cảnh. Tốc độ tu hành như vậy khiến Tô Trường An cực kỳ hâm mộ không thôi.

Mà sau mấy ngày nay điều dưỡng thương thế thì Tô Trường An cũng khôi phục năm sáu phần, nhưng còn bốn phần còn lại cũng không thể dựa vào chính mình có thể khôi phục được, cần đến thị trấn tìm y sư chuyên môn lấy ít dược thạch (thuốc và châm cứu) mới có thể chuyển biến tốt đẹp.

Hai người bàn bạc một phen quyết định đợi thêm mấy ngày nữa, chờ Thanh Loan tu thành Cửu Tinh cảnh liền khởi hành đi đến trong thành trấn tìm kiếm y sư cho Tô Trường An điều trị tốt thân thể, sau đó liền đi Tây Lương.

Một ngày kia, Tô Trường An cũng như thường ngày sớm đã ra đạo quán bắt đầu tìm kiếm đồ ăn cho hôm nay.

Thực lực của hắn khôi phục rất nhiều, Thanh Loan cũng ít nhiều đã có năng lực tự bảo vệ mình vì vậy hắn có thể đi săn xa hơn trong rừng, thuận tiện quan sát địa hình xung quanh một phen có thành trấn nào hay không.

Trong khoảng thời gian này luôn ăn mấy con thỏ rừng gà rừng, khó tránh khỏi cảm thấy chán ngấy vì vậy hắn cũng muốn tìm thành trấn mua chút ít dưa cà thay đổi khẩu vị.

Nhưng trong mảnh đất này hắn đã tìm hai mươi dặm bốn phía xung quanh mấy lần nhưng ít ai lui tới.

Hôm nay hắn thức dậy sớm hơn, đi về phía tây hơn bốn mươi dặm rốt cuộc phát hiện một thành trấn ở chân núi, trong lòng hắn đang vui vẻ bắt đầu nghĩ ngợi đi vào bên trong mua vài món đồ, nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì mới nhớ lại tất cả ngân phiếu của mình đều để ở chỗ Thanh Loan nên cũng đành thôi.

Hắn cầm theo gà và thỏ rừng săn được chạy trở về đạo quán.

Lúc hắn vừa tới cửa ra vào của đạo quán liền nghe bên trong truyền đến từng trận động tĩnh, thậm chí loáng thoáng còn nghe tiếng nam tử trong đó.

Tô Trường An giật mình nào còn suy nghĩ gì khác, hắn quăng gà trong tay ra, loảng xoảng một tiếng, Hạ Hầu Huyết liền ra khỏi vỏ. Hắn cầm theo đao đi nhanh vào trong.

Chỉ thấy tầm mười nam tử mặc áo gai đang khoa chân múa tay vây quanh Thanh Loan, trong miệng tuôn ra ô ngôn uế ngữ không dứt. Hiển nhiên là trong lúc vô tình đi ngang qua đây, thấy sắc nảy sinh dâm ý.

Mà vẻ mặt Thanh Loan lạnh lùng cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt lạnh lẽo cảnh giác nhìn bọn họ.

Tô Trường An chỉ liếc nhìn đã nhận ra nam tử cầm đầu chính là Phồn Thần cảnh, mấy người còn lại tu vi đều là Tụ Linh hay Cửu Tinh.

Hắn gần như không chút nghĩ ngợi, cầm đao tiến lên chém đầu mấy người này, nhưng không đợi hắn tiến lên thân thể Thanh Loan chợt bắt đầu di chuyển.

Tốc độ của nàng rơi vào trong mắt Tô Trường An cũng không nhanh, nhưng đối với Tụ Linh cảnh mà nói đã là kinh thế hãi tục, những nam tử đang mặc áo giáp binh sĩ quan quân cũng kinh sợ, không thể tưởng tượng được nữ tử xinh đẹp chỉ Tụ Linh cảnh này ra tay lại quyết đoán nhanh chóng như thế.

Nhưng sau khi hơi kinh hãi thì trong lòng y trầm xuống, dù sao nàng mới chỉ là Tụ Linh cảnh, y mang theo dưới tay có năm sáu vị Cửu Tinh cảnh, huống chi y chính là cao thủ Phồn Thần cảnh, như vậy thì một vị cô nương dù thế nào cũng không phải là đối thủ.

Y nghĩ như vậy, lúc này những thủ hạ sau lưng y đột nhiên nhảy vọt lên, đao kiếm trong tay lăng liệt đánh về phía Thanh Loan.

"Không được làm tổn thương tính mạng nàng, lão tử ưa thích bắt sống!" Y hét to một tiếng dặn dò, ánh mắt lóe lên nóng bỏng nhìn về phía nữ tử mặc áo xanh. Phảng phất như đã thấy bộ dạng của nàng sau khi bị chế ngự vô lực phản kháng bị đè dưới người y.

Nhưng tưởng tưởng như vậy sau một hơi liền tản đi.

Những sĩ tốt y mang về từ Tây Lương giao thủ cùng nữ tử mặc áo xanh này chỉ trong thời gian ngắn liền có bốn năm người ngã trên mặt đất.

Tuy cô gái này có tu vi cực thấp nhưng kiếm pháp lại rất cao minh.


Chỉ thấy người nàng như chim nhạn ở trong vòng vây đánh của mười người lượn qua lướt lại như nhàn nhã dạo chơi, không một người một đao kiếm nào có thể chạm đến góc áo của nàng.

Mà kiếm của nàng cũng không có nhiều động tác đẹp đẽ, chỉ là đâm thẳng không quá dây dưa dài dòng.

Xuất kiếm thu kiếm làm liền một hơi, mỗi một lần sẽ lưu lại một vệt máu ở mi tâm một sĩ tốt cũng lấy đi mạng của gã.

Nam tử cầm đầu kia thấy vậy run sợ trong lòng, thầm nói lần này đụng phải cọng rơm hơi cứng, việc này chỉ sợ là không cách nào bỏ qua. Tuy cô gái kia chỉ có tu vi Tụ Linh nhưng kiếm pháp này so ra còn mạnh hơn gấp trăm lần với những đại sư kiếm pháp xâm nhập kiếm đạo nhiều năm. Nghĩ đến đây, y không dám vô lễ, đột nhiên rút trường kiếm bên hông ra sát nhập vào đám người, cũng không hề để ý dung mạo nữ tử nữa chỉ mong kết liễu mạng của nàng.

Nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì một ánh đao từ phía sau đánh tới, y kinh hãi vội vàng quay người nâng đao ngăn cản. Lọt vào trong tầm mắt của y là bóng người của một thiếu liên nhảy lên thật cao cùng với thanh trường đao sáng loáng hiện ra khiến y mở mắt không nổi.

Sau đó, một tiếng giòn vang chợt nổi lên, thanh đao y nhờ người mua được là trường đao tốt nhất Tây Lương liền bị đao trong tay thiếu niên kia cứng rắn chém thành hai nửa, nhưng y còn chưa kịp kinh hãi thì thế đao của thiếu niên kia cũng không giảm, trực tiếp mang cánh tay phải từ bả vai của y chém xuống.

Y chỉ cảm thấy ở cánh tay phải truyền đến đau đớn như tê tâm liệt phế, vô thức dùng tay trái che lên miệng vết thương cánh tay phải, nhưng ngăn không được máu tươi từ chỗ này phun ra. Lúc này cả người y quỳ rạp xuống đất.

Sau lưng y lại truyền đến mấy tiếng kêu thảm thiết, khóe mắt y kinh hãi nhìn xéo qua nữ tử mặc áo xanh ở bên trong cầm theo trường kiếm còn vết máu chậm rãi đi tới. Dù y không quay đầu lại cũng biết đội ngũ Tây Lương mang theo bên người lúc này đều đã chết dưới kiếm của nữ tử này.

Mà nữ tử mặc áo xanh kia dù cho bọn họ dùng ngôn ngữ ô uế khiêu kích như thế nào thì vẻ mặt thủy chung vẫn lạnh lùng lúc này đi đến bên cạnh thiếu niên, nhưng nét mặt lộ ra vui vẻ, thậm chí còn ôn nhu dùng góc áo thay hắn lau đi những giọt mồ hôi trên trán do một đường bôn ba đến đây.

Nhưng y vẫn không có cách nào sinh ra nửa phần ghen ghét, lúc này trong lòng y đã tràn đầy sợ hãi, y âm thầm kinh hãi sao nơi này lại xuất hiện hai tiểu sát tinh.

Hai người tuổi còn trẻ, nữ chỉ Tụ Linh lại đơn độc ngăn cản hơn mười binh lính tu vi Tụ Linh cùng Cửu Tinh, chỉ hơn mười hơi thở liền chém chết bọn họ.

Nam thì càng thêm đáng sợ, nhìn bộ dạng cũng không hơn mười bảy mười tám tuổi đã là hảo thủ Thái Nhất cảnh, đây chính là cảnh giới mà bao nhiêu người cả đời không thể đến, phải biết rằng ở Tây Lương vị Thiên Phu trưởng quát tới quát lui cả ngày trên đỉnh đầu của mình cũng không hơn Thái Nhất cảnh. Mà dù cho là gã cũng tuyệt đối không có khả năng đánh bại y dễ dàng như vậy.

Nghĩ tới đây, y cũng bất chấp may mắn gì đó, vội vàng dập đầu trên mặt đất, khóc lóc rơi nước mắt nói: "Đại hiệp, chúng tiểu nhân có mắt như mù, ăn tim gấu gan báo quấy nhiễu phu nhân, kính xin đại hiệp tha mạng."

"Phu nhân?" Tô Trường An nghe vậy sững sờ, lập tức liếc nhìn Thanh Loan bên cạnh, nhịn không được sắc mặt ửng đỏ. Nhưng hình như Thanh Loan không có chút cảm giác gì đối với xưng hô này, nàng như trước dùng vạt áo mang theo mùi thơm ngát yên tĩnh chăm chú lau mồ hôi trên trán hắn.

Nam tử thấy mình cầu xin tha thứ không được đáp ứng, trong lòng càng sốt ruột. Y lại vội vàng cuống quít dập đầu nói: "Tiểu nhân trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, đều chỉ dựa vào tiểu nhân nuôi sống, mong đại hiệp đại nhân đại lượng xem tiểu nhân như cái rắm thả ra là được."

Tô Trường An có chút bất đắc dĩ với nam tử khóc lóc nức nở, hắn liếc nhìn Thanh Loan hình như đang trưng cầu ý của nàng, nhưng Thanh Loan lại trả lại hắn một ánh mắt - toàn bộ do hắn làm chủ.

Không thể không nói được một người ỷ lại cùng dựa vào như vậy là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng đồng thời Tô Trường An cũng cảm thấy trên vai mình gánh vác trách nhiệm trọng đại.

Hắn nghĩ đến những việc này liền có quyết định.

"Khục khục!" Hắn ho nhẹ hai tiếng, đi đến trước mặt nam tử, giọng lạnh nhạt hỏi: "Thả ngươi cũng được chỉ là có chút vấn đề, ta hỏi ngươi một câu ngươi phải trả lời thành thật, ta liền thả ngươi."

"Nhưng nếu như ngươi có nửa câu giả dối, chỉ sợ trong đạo quán này có thêm một thi thể!"

Tô Trường An nói lời này đúng là ngoài mạnh trong yếu, trực tiếp làm nam tử kia câm như hến.

Y nào dám cãi lời nửa câu, vội vàng gật đầu nói: "Dạ dạ dạ, xin đại hiệp cứ hỏi chỉ cần tiểu nhân biết nhất định không biết không nói, biết gì nói nấy."

"Ngươi là người phương nào, từ nơi nào đến, vì chuyện gì đến đây?" Tô Trường An hỏi.

"Tiểu nhân là nhân sĩ U Châu chạy nạn từ Tây Lương đến, tới chỗ này cũng không có chuyện gì khác chỉ là trùng hợp đi ngang qua." Nam tử vội vàng trả lời.

Lúc này Tô Trường An lại hừ lạnh một tiếng, giọng lạnh lẽo nói: "Đi ngang qua? Ngươi muốn đi đến nơi nào, đường tốt không đi lại hết lần này đến lần khác trốn đến rừng núi hoang vắng này? Ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu như ngươi không nói thật, ta liền tiễn ngươi xuống dưới gặp các huynh đệ của ngươi!"

Nam tử chấn động, hiển nhiên bị hàn ý đột nhiên phát ra trên người Tô Trường An chấn nhiếp, lập tức cũng không dám giấu giếm gì nữa.

"Tiểu nhân nói, nói ngay."


"Thật sự thì chúng tiểu nhân chính là thủ hạ sĩ tốt của Tây Lương Thần Tướng Bắc Thông Huyền, chỉ là chiến sự Tây Lương căng thẳng, Viễn Vân quan lại rơi vào tay giặc, Bắc Thông Huyền đóng cửa tử thủ Vĩnh Ninh quan không lùi, mà Vũ Vương Phù Tam Thiên lại co đầu rút cổ ở trong Tây Lĩnh quan chưa từng xuất thủ chi viện. Man tộc thế lớn, ta cùng với mấy huynh đệ thủ hạ bàn bạc nghĩ muốn bảo toàn tính mạng, vì vậy... Vì vậy... Mới từ Tây Lương trốn chạy trở về. Lại sợ bị người khác nhận ra, vì vậy luôn đi mấy đường nhỏ vắng vẻ không dám đi lại ở trên đường chính."

Lúc này Tô Trường An nghe vậy nhẹ gật đầu, hắn vừa rồi nhìn những người này ra tay tàn nhẫn, vả lại hành động cực kỳ nhanh chóng, công thủ hỗ trợ lẫn nhau chắc chắn không phải vũ phu bình thường, mà bây giờ xem ra bọn họ vốn dĩ là đào binh đến từ Tây Lương.

Phải biết rằng trước khi chiến đấu phản bội chạy trốn là trọng tội ở Đại Ngụy, tai vạ đến người nhà nên cũng khó trách bọn họ cẩn thận không dám hành tẩu trên đường.

Nhưng Tô Trường An lại yên tâm, hắn vẫn còn lo lắng nanh vuốt của Tư Mã Hủ đã tìm được nơi này, bây giờ ngược lại có thể buông lỏng một hơi rồi. Chỉ là theo bên trong đôi câu của nam tử này hắn cảm thấy kinh ngạc với chút chuyện khác. Hắn ở khe núi rách nát trong quan đạo ngây người chỉ hơn hai mươi ngày lại không nghĩ tới chiến sự Tây Lương đã đến tình trạng như vậy.

Tây Lương từ tiền triều đến nay chính là chiến địa quanh năm của Nhân tộc cùng Man tộc.

Vì chống cự thiết kỵ của đám Man tử, thái tổ tiền triều đã xây ba cái thiên tiệm (rãnh trời) ở chỗ này, ba thiên tiệm này chính là ba quan ải Tây Lương.

Cửa thứ nhất chính là Viễn Vân quan đầu phía tây biên giới ở Lương châu, Viễn Vân quan ở bên ngoài là Man tộc bên trong là Nhân tộc. Quan ải này chia cắt hai tộc thành quan nội quan ngoại, cách xa nhau vài dặm lại y hệt như hai thế giới.

Cửa thứ hai là Vĩnh Ninh quan ở trong Lương châu, đối với bất kỳ vương triều nào mà nói mất đi Vĩnh Ninh quan chính là mất Lương châu.

Còn cửa thứ ba chính là Tây Lĩnh quan. Cửa này chính là yết hầu từ Tây Vực tiến vào Trung Nguyên, nếu cửa này bị phá thì đường vào Trung Nguyên liền rộng mở, thiết kỵ bọn Man tử phía Tây liền không còn chỗ cố kỵ một đường đi về phía Đông thẳng đến Trường An.

Từ khi Thánh hoàng đăng cơ đến nay, tuy chiến sự đa số căng thẳng, cũng có Man tử tránh né quan ải đi từ bên trong sơn mạch tiến vào nội địa Lương Châu, nhưng dù sao thì sau đó bọn chúng cũng mệt mỏi cuối cùng không thể gây ra động tĩnh lớn gì.

Mà ba quan ải Viễn Vân, Vĩnh Ninh, Tây Lĩnh luôn luôn được Đại Ngụy sít sao nắm trong tay, lại không nghĩ Thánh hoàng vừa chết không đến một tháng thì đám Man tử liền đạp phá Viễn Vân quan, trực tiếp uy hiếp Vĩnh Ninh.

"Ngươi trên đường tới đây từng đi qua những thành trấn nào, có nghe được chút ít tin tức gì không?" Tô Trường An cau mày nghĩ đến những việc này lại hỏi.

"Hả?" Nam tử đột nhiên cả kinh cảm thấy vấn đề này có chút mênh mông, tin tức tự nhiên là nghe nhiều lắm, như Thánh hoàng băng hà, tân đế đăng cơ, rồi Huỳnh Hoặc chết mà sống lại... Y lại không biết thiếu niên này muốn hỏi là vấn đề gì, vì thế có chút chần chờ, ấp úp cả buổi lại không biết nên nói cái gì.

Lúc này Tô Trường An cũng hiểu vấn đề hắn hỏi có chút không đúng, hắn suy nghĩ một chút lại hỏi: "Ngươi có từng nghe triều đình gần đây nhất truy nã người nào không?"

Nam tử chấn động mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Tô Trường An, thấy hắn chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi trên lưng cõng song đao cùng một hộp kiếm.

Hắn cùng Tô Trường An là phản đồ Thiên Lam viện bị truy nã mà trên đường y nghe nói giống hệt nhau!

Lúc này y nhịn không được kinh hoàng tim đập loạn lên. Y ý thức được đây là một cơ hội, y chỉ cần có thể chạy trốn khỏi thiếu niên này, sau đó mang tin tức của hắn báo cho quan phủ, đến lúc đó tội y sợ chiến phản bội chạy trốn không chỉ được miễn trừ còn có thể vì vậy mà tìm được chỗ tốt không nhỏ.

Y nghĩ như vậy thì trong lòng trầm xuống cố gắng làm ra bộ dạng không phát giác gì.

Y cau mày rất nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: "Không có."

Y tự nhiên không thể để cho Tô Trường An sinh ra cảnh giác, bằng không thì thiếu niên này nếu biết mình nhận ra hắn, làm sao sẽ thả một con đường sống cho y?

Tô Trường An cũng không nghi ngờ gì việc này, hắn cảm thấy nam tử ngay cả chuyện mình là đào binh cũng đã nói ra thì theo lý sẽ không lừa gạt hắn chuyện như vậy.

Sau đó, hắn lại hỏi những vấn đề khác một ít, ví như thành trấn gần nhất ở đâu, đi đến đó như thế nào.

"Đại hiệp đã hỏi xong?" Sau một phen biết gì nói nấy không biết không nói, nam tử thấy Tô Trường An không có ý tứ hỏi tiếp, y liền ngẩng đầu nhìn về phía Tô Trường An cung kính cẩn thận nói.

"Ừm..." Tô Trường An gật đầu.

"Vậy tiểu nhân có thể rời đi? Đại hiệp vừa rồi đã đáp ứng nếu tiểu nhân thành thật trả lời có thể tha cho tiểu nhân một mạng." Nam tử nói ra, trong ánh mắt lộ ra thần sắc chờ mong.

Tô Trường An rất chăm chú nhìn đôi mắt nam tử kia, hắn có thể từ trong đó thấy được khát vọng sống của y, điều này khiến hắn nhiều ít cảm thấy có chút khó chịu, nhưng khó chịu như vậy rất nhanh bị hắn đè xuống.

"Ừm..." Tô Trường An lại gật đầu một cái.

Trên mặt nam tử lộ ra vẻ mừng như điên, y đang muốn quỳ lạy cảm tạ ơn không giết của Tô Trường An, lại nghe tiếng của thiếu niên vang lên lần nữa.

"Ngươi xem qua tiểu thuyết chưa?" Thiếu niên hỏi như thế.

"Có." Nam tử trả lời theo bản năng.

"Có phải lời nói của đại hiệp trong tiểu thuyết đều giữ chữ tín?" Giọng Tô Trường An có chút hoang mang.

"Đó là đương nhiên, đại hiệp đều là những người nói là làm!" Nam tử lại không nghe được khác thường trong giọng nói của Tô Trường An.

"Ài." Tô Trường An than nhẹ một tiếng, rất là tiếc hận nói: "Xem ra, ta không xứng nổi với đại hiệp trong sách rồi."

Khi đó nét cuồng hỉ trên mặt nam tử chợt cứng đờ lại, một giây sau đầu của y bị một ánh đao chém xuống vĩnh viễn rời khỏi thân thể.

---o0o---