Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 100: Truyền thừa Đế Giang

Dịch giả: Phuongkta1

"Quan hệ thông gia!?" Thần sắc trên mặt Tô Trường An lập tức trở nên cổ quái.

Người Man này sao đều muốn dùng nữ sắc để tìm kiếm ra lối thoát, nhưng ý nghĩ như vậy mới nổi lên, rồi lại rất nhanh bị hắn đè xuống.

Đất nước diệt vong, nếu không phải bị bức bách đến không còn đường lui, không ai sẵn lòng làm ra những chuyện như vậy.

Ma Thanh Linh cũng không hiểu được suy nghĩ trong lòng Tô Trường An, nàng nói tiếp: "ta cùng với ngươi kết làm phu thê, từ nay về sau ngươi chính là Man Vương, chỉ cần ngươi không làm ra những việc phản bội Man tộc, Man tộc chúng ta chắc chắn sẽ không bao giờ phản bội ngươi."

Tô Trường An sững sờ, hắn vốn cho rằng ý định của Ma Thanh Linh là tìm một vị thuộc hoàng thất Nhân tộc cầu thân, nhưng không nghĩ đến đối tượng cầu thân trong miệng nàng rốt cuộc là hắn.

"Sao vậy? Ngươi không muốn?" Sau một lúc lâu, Ma Thanh Linh thấy Tô Trường An không đáp lại, nàng nói, trên mặt hiện lên một chút bất mãn. Cũng không phải là tức giận, ngược lại mang theo một cỗ thẹn thùng hờn dỗi.

Chỉ là Tô Trường An kịp phản ứng, hắn cũng rất quả quyết lắc đầu.

"Ta đã có người ưa thích." Có lẽ bởi vì chuyện xảy ra với Ngọc Thiền mấy ngày trước, làm Tô Trường An không muốn dây dưa không rõ cùng những người khác, hắn rất là chắc chắn đáp lại.

Chỉ nhìn Thanh Loan cùng Cỗ Tiễn Quân, thậm chí cả Phàn Như Nguyệt cùng Hạ Hầu Túc Ngọc làm cho hắn đau đầu suy nghĩ, làm sao dám đi trêu đùa những nữ nhân khác. Huống chi, cho dù Ma Thanh Linh trưởng thành cực kỳ xinh đẹp, nhưng Tô Trường An đối với loại quan hệ thông gia chỉ vì lợi ích, trong lòng mang mâu thuẫn vô cùng đấy.

"Hơn nữa, ta mặc dù là truyền nhân của Thiên Lam viện, nhưng hoàn cảnh lại không như suy nghĩ của bọn ngươi, lúc này ta vẫn là tội phạm truy nã của hoàng thất Đại Ngụy, nếu như ngươi thật muốn vì người dân của ngươi tìm kiếm một nơi an thân ở Đại Ngụy, ta cảm thấy ngươi nên tìm những người con cháu hoàng thất, mới càng thêm thích hợp một chút." Tô Trường An đề nghị.

Ma Thanh Linh nghe vậy, sắc mặt một hồi biến hóa, như có vẻ mất mát nào đó hiện lên trên chân mày của nàng, nhưng lại rất nhanh bị nàng che giấu, lúc nàng nhìn Tô Trường An một lần nữa, cũng lắc đầu, nói: "không được, chỉ có thể là ngươi."

Vẻ mặt Tô Trường An càng trở nên cổ quái, hắn lại nghĩ tới lời nói trước kia của Bắc Thông Huyền, Ma Thanh Linh sẵn lòng đem bảo vật trân quý như thế tặng cho hắn, tâm tư kia chẳng phải là đã rõ rành rành. Trong lòng Tô Trường An mặc dù luôn khó hiểu đối với việc Ma Thanh Linh đưa ra tinh phách Đế Giang, thế nhưng Bắc Thông Huyền nói như vậy, hắn chỉ coi là lời nói đùa, chưa bao giờ để ở trong lòng, hiện tại nghe Ma Thanh Linh nói ra, lại không thể không nhớ tới lời ấy.

Không thể không nói, được một người con gái xinh đẹp như thế yêu thích lại là một chuyện làm cho người ta cực kỳ khoan khoái.


Nhưng đồng thời, có câu cửa miệng rằng, trên đời này việc khó khăn nhất chính là hưởng thụ ân huệ của mỹ nhân.

Trong thành Lai Vân, Ma Thanh Linh cho hắn tinh phách Đế Giang, có ân đối với hắn.

Bây giờ, gia tộc của Ma Thanh Linh gặp nạn, cần hắn giúp đỡ, nhưng hắn vẫn phải đưa ra một cái yêu cầu cực kỳ hà khắc.

Trên đời này vẫn có những việc bất đắc dĩ như vậy.

"Chỉ khi ngươi ngồi lên ngôi vương Man tộc, mới có thể để cho người trong tộc tin phục!" Ma Thanh Linh thấy Tô Trường An im lặng, liền nói tiếp.

Tô Trường An khẽ giật mình, lúc này mới biết chính mình hiểu lầm, sắc mặt hắn đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ trấn tĩnh nói: "vì sao?"

Ma Thanh Linh liếc nhìn hắn một cái, nói: "ngươi quên tinh phách Đế Giang trong cơ thể ngươi sao?"

"Đương nhiên nhớ kỹ." Tô Trường An gật đầu.

"Đó là bảo vật truyền thừa của Man tộc." Ma Thanh Linh nói, sau đó ánh mắt vô tình hoặc cố ý nhìn về Tô Trường An, lại thấy trên mặt của hắn không có một chút vẻ kinh ngạc nào, lại hiểu được hắn dĩ nhiên đã biết được nguồn gốc của tinh phách Đế Giang. Nhớ lại yêu cầu mà hắn đưa ra lúc trước, cùng với vừa mới cự tuyệt đề nghị quan hệ thông gia của nàng, trong lòng Ma Thanh Linh không thể không sinh ra vài phần bất mãn.

Nàng cũng biết hiện tại không phải là lúc thể hiện ra tính cách đùa nghịch của công chúa, hôm nay nàng gánh vác lấy sự sống chết chìm nổi của mấy vạn tộc nhân, bởi vậy, nàng hít sâu một hơi, hồi phục cảm xúc của mình, nói tiếp: "tinh phách Đế Giang là biểu tượng cho thân phận của mỗi một thế hệ Man Vương, mà cũng chỉ có người có được tinh phách Đế Giang mới có thể trở thành vua của Man tộc. Thế nhưng, tinh phách Đế Giang cần Man hồn của vương tộc Đế Giang dẫn dắt mới có thể luyện hóa hoàn toàn, ngươi có được tinh phách Đế Giang, tuy rằng có thể phát huy ra ngoài một chút uy lực, nhưng không bao giờ có thể bày ra tất cả sức mạnh của tinh phách Đế Giang, càng không có cách nào gọi ra bản thể Tổ Thần Đế Giang."

"Mà ta chính là công chúa của nhất tộc Đế Giang, chính thống Vương tộc. Chỉ khi hai chúng ta cưới nhau, mới có thể chân chính có được hai thân phận quan trọng là Vương tộc Đế Giang cùng với tinh phách Đế Giang, đồng thời có thể thật sự thống trị Man tộc, làm những người trong tộc tin phục."

Ma Thanh Linh giải thích, tuy rằng nàng cố hết sức làm cho lời nói của mình mang theo đầy đủ tỉnh táo, khách quan. Thế nhưng nói cho cùng, cả chính nàng cũng cảm thấy dường như mình đang uy hiếp hay dụ dỗ Tô Trường An cùng mình kết làm phu thê. Sắc mặt không khỏi hơi có chút hồng nhuận phơn phớt.

Trái lại Tô Trường An không chú ý tới thần sắc biến đổi rất nhỏ của Ma Thanh Linh, hoặc có thể nói là hắn đối với chuyện nam nữ phản ứng cực kỳ chất phác, coi như nhìn thấy, cũng không thể hiểu được thâm ý bên trong. Chỉ là sắc mặt của hắn cùng lúc đó trở nên kỳ quái.


Hắn hỏi: "ý của ngươi là, chỉ cần là Man tộc, chỉ cần có thể luyện hóa hoàn toàn tinh phách Đế Giang, nhận được sự đồng ý của nó, sẽ có thể trở thành Man Vương?"

"Đương nhiên." Ma Thanh Linh gật đầu.

Tô Trường An nghe vậy, sắc mặt càng trở nên kỳ quái, hắn lại hỏi: "tinh phách Đế Giang đã quý giá như vậy, vì sao trước kia ngươi lại đưa cho ta?"

Đây là vấn đề hắn trước giờ không thể hiểu được, lúc này đối mặt với Ma Thanh Linh, cuối cùng cho hắn có cơ hội hỏi ra chuyện này.

Ai ngờ Ma Thanh Linh nghe được lời ấy lại liếc nhìn hắn một cái, nói: "lúc ấy ở thành Lai Vân, ta bị quái vật kia đánh lén, chỉ có dựa vào ngươi. Mà ngươi lại bị trọng thương, nếu như ngươi chết, ta chắc chắn cũng không thể sống nổi. Đủ điều bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa cho ngươi tinh phách Đế Giang, dùng lực lượng của tinh phách, mới có thể bảo vệ ngươi một lần, vốn định sau đó đem nó thu hồi, ai ngờ quái vật kia lại đột nhiên giết ra, nếu ngươi không dũng cảm đứng ra, ta chỉ sợ..."

Nói đến đây giọng nói của Ma Thanh Linh càng ngày càng nhỏ, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh, ngày đó, Tô Trường An rút đao ra, bóng lưng nhảy lên thật cao.

"Thì ra là thế." Tô Trường An bừng tỉnh, quả thật ngày đó hắn vì muốn cưỡng ép điều động lệ khí trong cơ thể mà bản thân bị trọng thương, thiếu chút nữa bị Thần Huyết cắn trả, nhưng chuyện sau đó lại kỳ tích tốt đẹp. Bây giờ nghe Ma Thanh Linh nói ra, mới biết được thì ra là nàng cứu mình. Hắn đành phải ngoảnh nhìn về phía Ma Thanh Linh, nói: "cảm ơn ngươi."

Ma Thanh Linh thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, sắc mặt đỏ lên. Quay đầu, lộ vẻ tức giận nói: "đừng nói những chuyện vô dụng này, chuyện thông gia, ngươi cuối cùng có đồng ý hay không."

"Ngươi không sợ ta làm vua của Man tộc, gây bất lợi đối với thành viên trong tộc của ngươi?" Tô Trường An hỏi ngược lại.

Ma Thanh Linh sững sờ, lập tức quay đầu nhìn thẳng hai mắt của Tô Trường An, bình tĩnh nói: "ta tin tưởng ánh mắt của mình."

"Tốt!" Tô Trường An gật đầu, "vậy ta liền làm vua của Man tộc!"

"Nhưng." Hắn xoay chuyển lời nói của mình, còn nói thêm: "lại không cần cùng ngươi kết làm phu thê."

Dứt lời, còn không chờ Ma Thanh Linh hồi đáp.

Linh lực quanh người hắn tuôn ra, một tiếng kêu của quái điểu vang lên, thanh âm kia như chuông ngoài cửa chính, quanh quẩn ở trên đại mạc trống trải.

Sau lưng của hắn cùng lúc đó bỗng nhiên hiện ra một hư ảnh quái điểu thật lớn không có bộ mặt nhưng lại có sáu cánh.

Lúc này, thân thể của hắn từ từ bay lên, Ma Thanh Linh cùng những người Man tộc nhìn chăm chú tới dị tượng ở nơi này, một cỗ uy nghiêm giống như đế vương từ trên người hắn tràn ra, bao phủ mọi người ở bên trong.

"Ta chính là người truyền thừa của Tổ Thần Đế Giang, người mang thiên mệnh, các ngươi còn không lễ bái!"

---o0o---