Dịch giả: Tiểu Nhiễm
*: khách trong đao khách
Ầm ầm!
Một tiếng sấm sét chợt nổ tung ở phía chân trời cách xa vạn dặm.
Tách!
Một giọt nước đột nhiên rơi vào nền đá xanh trên con đường trong Lam Linh trấn.
Giống như tín hiệu nào đó.
Trong mây đen đầy trời, mưa trút xuống đây như thác đổ.
Mặt của Tô Trường An ướt sũng.
Hoặc là nói, ngay một khắc nhìn rõ trên thân của Sở Tích Phong đầy lỗ máu, mặt của hắn đã tràn đầy nước mắt.
Hắn nhìn nam tử có chút lôi thôi trước mắt này, trông thấy thân thể y hơi lung lay, liền đưa tay ra muốn đỡ y.
Nhưng nam tử kia chợt vươn ra một tay xuyên qua màn mưa dày đặc đẩy tay hắn ra.
“Chạy!” Nam tử kia quát lên.
Sau đó, y kiên quyết xoay người.
Ngay lúc này, đao và thân thể của y mãnh liệt tuôn ra một đường ánh tím sáng ngời đến chói mắt.
Tô Trường An rốt cục cũng thấy rõ rất nhiều con dao găm cắm đầy trên lưng y. Tim hắn run lên bần bật. Hắn biết rõ, những cái này vốn là đâm trên người của hắn.
Hắn muốn nói chút gì đó, nhưng đều bị chìm trong tiếng mưa và sấm sét.
Hắn chỉ là cảm thấy bóng lưng này rất quen thuộc, giống như đã gặp ở nơi nào rồi.
Hắn gần như theo bản năng lẩm bẩm gọi.
“Sư phó…”
Thanh âm kia rất nhẹ, gần như không thể nghe thấy ở trong dông bão.
Thân thể của Sở Tích Phong như cảm giác được cái gì nên hơi dừng lại. Đầu y nghiêng về một bên, cuối cùng cũng không có quay lại nhìn Tô Trường An.
Nhưng ánh mắt của y vì vậy mà càng trở nên kiên định. Y tiến về phía Huyễn Dạ và tên Cốt Đạo Nhân kia.
Y bước từng bước một. Tốc độ của y càng ngày càng nhanh đến mức kinh ngạc, phảng phất giống như tia chớp.
Y giơ đao lên, ở trong ánh chớp chiếu xuống, thân đao chiết xạ ra ánh sáng ác liệt. Trên trời mưa rơi nhỏ giọt rung động, như là đang tấu một khúc nhạc nào đó. Khúc nhạc kia vừa hào hùng vừa bi tráng, giống như bài thơ khen ngợi anh hùng, rồi lại giống bài ca phúng điếu cho tráng sĩ.
Tô Trường An ngây người nhìn bóng lưng nam nhân này, nhìn máu tươi kéo ra một đường từ người y. Máu kia hòa vào mưa, cuối cùng hóa thành dòng suối nhỏ chảy xuôi tới đây. Dù cho cách một lớp giày, hắn cũng có thể cảm nhận được độ nóng của dòng máu đó.
Hắn đã quên chạy trốn. Hắn làm sao có thể chạy trốn?
Huyễn Dạ cũng ngẩn người. Nàng rất rõ uy lực những con dao của mình. Ngoại trừ Tinh Vẫn, nàng chưa thấy qua người nào sau khi trúng hơn mười dao còn có thể đứng lên.
Nhưng nam tử trước mắt này lại làm được. Y không chỉ đứng lên mà còn cầm đao xông về phía nàng với tốc độ nhanh không tưởng được.
Nàng nhíu mày, một luồng lửa giận trào dâng khắp lồng ngực. Nếu không phải là vừa mới chuyển sinh, nàng làm sao lại yếu như vậy.
Nàng ghét cảnh tượng trước mắt, ghét người kia, ghét ánh mắt đốt lên ngọn lửa đó.
Nàng phát ra một tiếng ‘hừ’ lạnh. Một luồng linh lực đen tối âm trầm được đẩy ra từ cơ thể nàng, thuận theo những sợi tơ kia truyền về phía dao găm đang đâm trên lưng của Sở Tích Phong. Những linh lực kia là nguồn gốc lực lượng của hậu duệ Ám Thần, có thể chiếm đoạt linh lực, huyết nhục, thậm chí cả linh hồn của bất cứ sinh vật nào.
Thân thể Sở Tích Phong đột nhiên chậm lại. Thần sắc của y trở nên dữ tợn, tựa như đang phải chịu đựng sự thống khổ cực lớn. Sự thống khổ này khiến sắc mặt y trở nên trắng bệch. Y cảm giác được linh lực trong cơ thể mình đang biến mất với tốc độ nhanh không tưởng được. Y tự nhiên biết rõ, tất cả đều do ả kia tạo ra. Y cũng hiểu rõ cách tốt nhất để giải quyết những vấn đề này chính là một đao giết chết ả. Vì vậy, y cố gắng tăng tốc độ của mình, nhưng chân y chợt nặng hơn, đầu cũng theo đó trở nên choáng váng. Tốc độ bởi vậy mà càng ngày càng chậm, cuối cùng ngừng lại ở chỗ cách ả kia không đến một trượng.
Trong mắt y đầy kinh ngạc và không cam lòng. Cho nên, y thử đâm đao trên tay về phía ả. Nhưng tốc độ của y chậm đến mức một đứa bé ba tuổi cũng có thể dễ dàng tránh được.
Keng!
Âm thanh giòn vang. Một con dao găm chợt bay tới đánh bay thanh đao trong tay Sở Tích Phong.
Y sững sờ quay đầu nhìn đao của mình xoay tròn trong màn mưa sau đó phát ra một tiếng "đương" cắm trên nền đá xanh ở phía xa.
Lòng của Sở Tích Phong cũng vì vậy mà trầm xuống, giống như có đồ vật nào đó rất trọng yếu ở một khắc này đã rời khỏi y.
Thần sắc của y trở nên hoảng sợ, tựa như trở lại năm đó.
Y nhìn thấy…
Trong lúc trời cũng mưa to như bây giờ.
Một đứa bé chỉ khoảng năm, sáu tuổi đang vung đao ở trong mưa.
Cây đao kia rất lớn, lớn hơn nhiều so với thân nó. Vì vậy, nó rất kiên quyết, cố hết sức vung đao. Mưa rơi ở trên khuôn mặt đầy ngây thơ của nó, làm ướt sũng một thân áo dài nho nhỏ. Nhưng đứa bé lại như không hề nhận ra, vẫn dùng hết sức vung đao.
Lúc này, ở bên trong màn mưa, một lão giả mặc cẩm y màu đen cầm đao đang từ từ đi đến.
Hai mắt đứa bé chợt sáng ngời, nó thả đao trong tay ra, trên khuôn mặt đáng yêu lộ ra tươi cười như muốn tranh công. Nó hé miệng, hớn hở nói: “Gia Gia! Cháu hôm nay học xong…”
Chát!
Nó đang nói thì bị một cái tát cắt ngang. Cái tát kia rất mạnh, bởi vậy trên khuôn mặt non nớt của nó xuất hiện một ít vết máu. Nó khó hiểu nhìn về phía lão già, nhưng lão ta cúi đầu, không thấy rõ mặt, cũng không thấy rõ thần sắc trên mặt.
Chỉ là tiếng nói của lão già vang lên bên tai.
Đó là câu nói làm cho người ta lạnh thấu xương. Sự rét lạnh đó khiến nó lạ lẫm, cũng khiến nó không bao giờ dám quên trong gần ba mươi năm qua.
Thanh âm kia nói như thế này.
“Người của Sở gia, có thể bỏ mạng nhưng không được bỏ đao!”
Một tiếng sấm nổ vang.
Sở Tích Phong lại trở về Lam Linh trấn, nhìn thanh đao lẳng lặng nằm trong màn mưa kia.
Đó là một thanh đao rất nổi danh. Đao dài ba thước, thân trắng như tuyết, nước nhỏ thì rơi, dính máu mà sáng. Đó là thanh đao mà tổ tiên y đã dùng qua. Cây đao kia dính máu tươi của vô số người. Nhưng nó có thể nổi danh khắp thiên hạ chính vì tổ tiên y dùng nó giết một người. Người kia mang họ Hạ Hầu, là hoàng huynh của Thánh Hoàng Đại Ngụy hiện nay.
Tên của nó rất bình thường, nhưng khiến người trong thiên hạ phải khiếp sợ.
Nó được gọi là Hạ Hầu Huyết!
Sở Tiêu Hàn đứng đầu Giang Đông từng truyền nó cho Thiên Thương Sở Đoạn Nhạc, sau đó Sở Đoạn Nhạc lại truyền cho Sở Tích Phong.
Mà giờ đây, nó bị Sở Tích Phong đánh rơi vào bên trong màn mưa tháng chín này, rơi vào nền đá xanh ẩm ướt trong Lam Linh trấn.
“Người của Sở Gia, có thể bỏ mạng nhưng không được bỏ đao!”
Sở Tích Phong lẩm bẩm.
“Mất đao… chính là vứt mạng…”
Thân thể y từ từ quỳ xuống, ánh sáng trong mắt cũng theo đó dần dần tắt đi.
Cuối cùng, một tiếng vang thật lớn.
Sở Tích Phong ngã trên mặt đất.
Y đột nhiên té ngã làm cho Tô Trường An không thể tin được.
Vị nam tử giống như thần linh này, mãi mãi ở bên cạnh bảo vệ hắn vậy mà lại ngã xuống ở trong Lam Linh trấn không có tiếng tăm.
Tô Trường An cảm thấy đây không phải là sự thật. Một đao khách giống như Sở Tích Phong làm sao có thể dễ dàng ngã xuống như vậy.
Nhưng y lại thật sự đã ngã xuống. Một tâm trạng khó có thể nói lên lời bỗng nhiên trào dâng trong nội tâm của Tô Trường An, giống như có vật gì chặn ở ngực, lại giống như có lực lượng của vạn quân đánh vào đầu. Hắn cực kỳ khó chịu, nhưng lại không biết giải tỏa bằng cách nào. Hắn chỉ biết kinh ngạc nhìn nam tử đang nằm trên mặt đất kia, nước mắt hòa lẫn vào mưa rồi mãnh liệt rơi xuống.
Huyễn Dạ từ trên cao nhìn xuống nam tử trước mặt, tựa như quân vương nhìn xuống triều thần. Một đầu tóc đen xinh đẹp của nàng bị nước mưa làm ướt, sắc mặt lạnh lùng, không hề có chút nhẹ nhõm vì Sở Tích Phong đã ngã xuống. Nam tử này khiến nàng nhớ lại một chút chuyện cũ mà nàng không muốn nhớ lại nhất.
Trong lòng nàng khẽ động. Những con dao đâm trên lưng Sở Tích Phong vào lúc này được rút ra, tuôn ra những đóa hoa sen màu đỏ thẫm. Lại là một con dao như vậy được phi ra, như rắn độc nhắm thẳng cổ họng của Sở Tích Phong. Nàng biết rõ chỉ sau chiêu này, nam nhân trước mắt sẽ giống như người kia vào một trăm năm trước, mãi mãi ngủ say.
Nhưng trong chớp mắt này nàng lại chợt do dự.
Mưa vẫn cứ rơi.
Ở trong sắc trời đen tối, sắc mặt cô gái âm trầm không lường được giống như mây đen trên đỉnh đầu.
Thật lâu sau nàng rút cục thu hồi con dao, kế đó một sợi tơ mãnh liệt bắn ra, đánh về phía Tô Trường An đang ngồi ở một bên ngây người. Sợi tơ kia như có linh tính, nhanh chóng quấn quanh thân thể của Tô Trường An.
“Giết hắn.” Nàng nói với Cốt Đạo Nhân đang trong bộ dạng quái vật kia. Sau đó, nàng nhẹ nhàng nhảy lên, mang theo Tô Trường An bay vào trong hư không.
Thời khắc này, trong hư không chợt mở ra một cửa ngầm màu đen. Cô gái kia và Tô Trường An nhanh chóng biến mất ở trong cửa ngầm đằng kia.
“Quả nhiên còn không quên được tên kia.” Trên mặt Cốt Đạo Nhân trong bộ dạng quái vật nổi lên tươi cười thâm ý, “Nữ nhân đúng là phiền toái.”
Sau đó gã liếc Sở Tích Phong đang nằm trên mặt đất. Khóe miệng chợt hiện ra sự tàn nhẫn vui vẻ.
“Cuối cùng, tất cả những việc dơ bẩn cũng rơi vào người ta.” Gã đưa ra đầu lưỡi mang theo dịch nhờn tanh hôi rồi liếm liếm bờ môi của mình.
Đuôi gã chợt dựng cao lên, máu thịt bên trong nhúc nhích một hồi, sau đó không ngừng kéo dài. Đầu đuôi sắc nhọn lóe ra ánh sáng màu xanh âm u cũng theo đó áp sát Sở Tích Phong.
“Túi da rất khá, lấy làm khôi lỗi của ta cũng không tồi. Đáng tiếc, ta lại không có thời gian.” Gã rất tiếc nuối, phát ra một câu cảm thán. Sau đó, con mắt màu đỏ của gã chợt híp lại thành một đường, một luồng sát ý đậm đặc nổi lên. Cái đuôi của gã phi nhanh về phía trước, mắt thấy sắp cắm vào Thiên Linh Cái của Sở Tích Phong.
Keng!!!
Lúc này, một hồi tiếng đao kêu thanh thúy chợt vang lên.
Cốt Đạo Nhân rùng mình, thầm kêu một tiếng không tốt nhưng đã muộn. Một tia ánh sáng tím chợt xẹt qua, cái đuôi của gã tại vị trí cách ba thước chợt vỡ ra. Một đường cắt gọn không gì sánh được bất ngờ xuất hiện ở đuôi của gã.
Trong lòng gã ngạc nhiên, thân thể lùi về sau, lại như cảm giác được cái gì nên nhìn về phía truyền đến ánh sáng tím.
Chỗ đó giờ đây có một thanh đao đang được bao bọc bởi những ánh chớp màu tím, lẳng lặng đứng giữa không trung.
Sắc mặt gã chợt trở nên âm trầm.
“Đao linh?” Gã nói lẩm bẩm.
Tựa như đáp lại phán đoán của gã, cây đao kia lần nữa phát ra từng tiếng đao kêu trong trẻo.
Điện mãng* hiện ra lần nữa trong mây sét, nó xuyên thẳng qua đám mây đằng kia, phát ra từng đợt gào thét khiến lòng người sợ hãi.
*: tia chớp như những con rắn điện.
Cuối cùng, nó mãnh liệt kéo tới phương này trong ánh mắt kinh hãi của Cốt Đạo Nhân.
Tốc độ của điện mãng kia cực nhanh, với tu vi của Cốt Đạo Nhân mà gần như không có thời gian phản ứng. Gã chỉ biết nhìn điện mãng bắn xuống, đánh vào trong thân thể của Sở Tích Phong.
Ở một khắc điện mãng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, Sở Tích Phong mãnh liệt đứng lên. Nhưng đôi mắt y vẫn khép chặt lại, như là đứa bé ngủ say khoan thai, điềm tĩnh.
Thanh đao Hạ Hầu Huyết như cảm ứng được cái gì đó, giống như đứa bé tìm được mẹ hóa thành một luồng ánh sáng chui vào trong tay của Sở Tích Phong. Nam tử kia vẫn yên tĩnh đứng đó, mặc cho mưa ướt vẫn không hề động, như là cao tăng ngồi thiền vậy.
Một loạt biến hóa quỷ dị làm cho Cốt Đạo Nhân kinh hãi đến mức gần như không nói ra lời.
Ầm ầm!
Lại là một tiếng sấm nổ vang.
Đôi mắt đang nhắm chặt của Sở Tích Phong bỗng nhiên mở ra. Y nhìn chằm chằm vào Cốt Đạo Nhân ở trước mắt, trầm mặc không nói.
Thân thể Cốt Đạo Nhân theo bản năng lùi về sau. Cái vỏ ngoài này là một trong rất nhiều khôi lỗi của gã nên cho dù thật sự bị chém chết cũng chỉ làm thần thức gã bị tổn thương mà thôi. Theo lý, gã có lẽ không cần kinh hoảng đến mức như thế này.
Nhưng từ trên thân của Sở Tích Phong truyền ra linh lực chấn động làm cho gã cảm thấy sợ hãi. Da đầu gã bắt đầu run lên, cảm giác lạnh lẽo từ đuôi vọt lên đầu. Lúc gã há mồm muốn nói một chút gì đó, thì bên tai lại vang lên một giọng nói giống như từ dưới Cửu U suối vàng truyền đến.
Bờ môi của Sở Tích Phong hơi mở ra. Y nói thế này.
“Giang Đông Sở gia khách, đao ra người chẳng về!”