Thư Kiếm Trường An

Quyển 2 - Chương 6: Thiếu niên từng nghi hoặc, lão giả từng giải thích

Dịch giả: Đình Phong

Tô Trường An tìm trong nội viện một gian phòng coi như không tệ mà ở lại, tuy rằng Thiên Lam học viện nhiều năm chưa có đệ tử, nhưng những đồ vật năm đó vẫn còn, phòng cũng coi như sạch sẽ, chỉnh cần dọn dẹp một chút là được.

Tô Trường An ngủ một giấc không ngon lắm, dù sao thần huyết cũng còn trong người, bản thân ăn bữa nay lo bữa mai, Tô Trường An cũng chẳng phải người không màng sinh tử bản thân. Hắn rất nhiều lần đến đêm khuya mới ngủ được.

"Này tên kia! Rời giường!"

Một tiếng như hoàng oanh vang lên bên tai Tô Trường An, hắn bất mãn mở ra hai mắt. Hai mí dường như cứ díp lại, hắn rất khó khăn mới mở mắt thành một khe nhỏ.

Đập vào mắt chính là một gương mặt xinh đẹp. Tô Trường An cảm thấy có chút quen mắt. Là Mạt Mạt? Không đúng? Tô Trường An vẫn có chút mơ hồ, dụi dụi hai mắt, rốt cuộc thấy được chủ nhân khuôn mặt đó. Dĩ nhiên là người thiếu nữ hôm qua, trưởng công chúa Đại Ngụy Hạ Hầu Túc Ngọc điện hạ.

Tô Trường An theo bản năng lui vào bên trong giường, "Ngươi...tại sao ngươi lại ở nơi này?" Tô Trường An có chút thẹn thùng, mặt không tự giác mà hơi đỏ lên.

"Tại sao ta không thể ở chỗ này?" Hạ Hầu Túc Ngọc thấy Tô Trường An mặt đỏ rất là thú vị, nàng lại hơi đưa người về trước. "Ngươi đã quên hôm qua Ngọc Hành gia gia đã đồng ý cho ta tu hành tại Thiên Lam viện sao?"

Một cỗ mùi thơm nhè nhẹ quanh quẩn trên mũi Tô Trường An, tim hắn nhảy dồn dập. Hắn thậm chí cũng không nghe rõ cuối cùng Hạ Hầu Túc Ngọc nói cái gì, chỉ đáp theo bản năng: "A! Đúng là như vậy!"

"Nhanh rời giường đi..., tiền bối Sở Tích Phong bảo ta tới gọi ngươi rời giường." Hạ Hầu Túc Ngọc thúc giục.

Tô Trường An vừa nghe tên Sở Tích Phong hai mắt lập tức sáng ngời, tinh thần phấn chấn. Hắn muốn học đao nhưng khổ nỗi không có lương sư. Hắn lập tức ngồi dậy chuẩn bị vén chăn xuống giường. Hắn quay đầu có chút nhăn nhó nhìn Hạ Hầu Túc Ngọc ấp úng nói: "Công chúa điện hạ, người có thể... có thể tránh một chút được không?"

"Tại sao?" Hạ Hầu Túc Ngọc mở to đôi mắt lúng liếng nhìn Tô Trường An.

"Cái này...nam nữ hữu biệt a..." Tô Trường An có chút xấu hổ, hắn rất ít khi ở cùng một chỗ với nữ nhi cùng tuổi, khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

Hạ Hầu Túc Ngọc lúc này mới kịp phản ứng, sắc mặt đỏ lên, xoay người vứt lại một câu: "Ngươi...nhanh lên đấy." Sau đó chạy như bay ra khỏi phòng Tô Trường An.

Đợi Tô Trường An sửa sang xong quần áo đi ra khỏi phòng phát hiện Hạ Hầu Túc Ngọc vẫn còn chờ ở cửa.

Nàng đứng ở đó cúi đầu, xoa xoa góc áo, sắc mặt phơn phớt hồng, đẹp không nói được.

Tô Trường An đi tới phía trước nói: "Làm công chúa đợi lâu."

Hạ Hầu Túc Ngọc ngẩng đầu liếc hắn một cái tức giận nói: "Đi thôi, Sở tiền bối đã đợi lâu rồi." Nói xong cũng không đợi Tô Trường An trả lời trực tiếp thẳng hướng phía trước mà đi.

Tô Trường An vội vàng đuổi theo. Hai người một trước một sau không đầy một khắc đã tới một cái đài vuông trống trải lát kín đá. Giờ phút này Sở Tích Phong hai tay ôm đao đứng ở phía trên.

Hai người vội vàng đi tới trước thi lễ với Sở Tích Phong. Bây giờ Sở Tích Phong là giáo tập của Thiên Lam viện, hai người tất nhiên phải tôn trọng y cho đúng.

"Ừ..." Sở Tích Phong nhẹ gật đầu xem như đáp lễ. Y nói: "Từ hôm nay ta là giáo tập của các ngươi, nếu như Sở mỗ đã đáp ứng Ngọc Hành đại nhân, tất nhiên sẽ hết sức dốc lòng. Nếu là có vấn đề gì trên tu hành, nhị vị cũng có thể đến hỏi Sở mỗ." Nói tới chỗ này, Sở Tích Phong dừng lại một chút có chút chần chừ nhìn về phía Hạ Hầu Túc Ngọc nói thêm: "Chỉ là Sở mỗ đều học đao, công chúa điện hạ lại tu kiếm..."

"Sở tiền bối yên tâm, Ngọc Hành gia gia đã giao một phần kiếm quyết của người cho ta, nếu không hiểu cũng có thể tìm người thỉnh giáo, tiền bối không cần phải hao tâm tốn sức." Hạ Hầu Túc Ngọc vừa cười vừa nói.


"À... vậy Sở mỗ đã yên tâm." Sở Tích Phong nhìn về phía Tô Trường An, thần tình trở nên nghiêm túc. "Ngọc Hành tiền bối đã thông báo rồi, kể từ hôm nay buổi sáng ngươi theo ta học đao, buổi chiều luyện kiếm cùng công chúa điện hạ. Cái khác ta không biết, nhưng đi theo ta học đao, nhất định ăn đau khổ. Nếu như ngươi thấy bản thân không bền lòng, bây giờ có thể nói ra, tránh lãng phí thời gian của cả hai."

"Sở tiền bối yên tâm, ta nhất định sẽ nỗ lực." Tô Trường An vội vàng đáp lại, hắn trông mong ngày hôm nay không biết đã bao nhiêu năm, tất nhiên sẽ không bỏ qua. Bất quá nói xong, sắc mặt của hắn có chút cổ quái. Hắn hơi do dự nói: "Chỉ là... Chỉ là..."

"Hả? Chỉ là cái gì? Cứ nói đừng ngại."

"Chỉ là...ta còn chưa ăn điểm tâm. Có thể cho ta..." Tô Trường An nhỏ giọng nói.

"Hừ!" Sở Tích Phong vung tay lên lạnh như băng nói: "Một ngày trọng ở sáng sớm, hiện tại liền bắt đầu tu hành. Ngày sau muốn ăn điểm tâm phải sớm rời giường."

Tô Trường An chỉ có thể lên tiếng với vẻ mặt đau khổ, ngược lại Hạ Hầu Túc Ngọc đứng ở một bên cười khẽ.

Từ đó, rốt cuộc Tô Trường An tại thành Trường An cũng bắt đầu tu hành.

Hắn chưa bao giờ tu hành, hết thảy mọi thứ đối với hắn đều mới lạ. Sở Tích Phong tuy rằng nghiêm khắc nhưng bởi vì Tô Trường An bị Mạc Thính Vũ ảnh hưởng nên bản thân rất thích đao, vì vậy cũng không thấy vất vả bao nhiêu. Nhưng tư chất của hắn cũng không tốt, năm đó Sở Tích Phong lại là thiên tài nổi tiếng, tầm mắt tất nhiên sẽ cao. Đối với tiến độ tu hành của Tô Trường An chung quy cũng không hài lòng lắm, vì vậy càng tăng thêm nghiêm khắc.

Mà tại kiếm đạo, nói là cùng Hạ Hầu Túc Ngọc luyện kiếm. Kỳ thật là Hạ Hầu Túc Ngọc dạy hắn luyện kiếm. Hạ Hầu Túc Ngọc là trưởng công chúa Đại Ngụy, từ nhỏ đã được Thánh Hoàng mời danh sư dạy bảo. Mà bản thân nàng cũng có thiên phú vô cùng, chỉ bảo một tên mới ra đời như Tô Trường An tất nhiên không khó. Nhưng nhắc tới cũng kỳ quái, vốn Tô Trường An không có bao nhiêu hứng thú với kiếm đạo nhưng ở phương diện này dường như hắn rất có thiên phú, rất nhiều thứ một chút đã hiểu, ngay cả Hạ Hầu Túc Ngọc cũng lấy làm kỳ lạ. Vừa mới bắt đầu còn cần Hạ Hầu Túc Ngọc đề điểm vài câu, về sau hai người vậy mà có thể đấu ngang ngửa.

Thời gian thoáng qua đã là hai tháng.

Một ngày này Tô Trường An kết thúc buổi chiều tu hành kiếm pháp.

Bốn người Ngọc Hành, Sở Tích Phong, Tô Trường An, Hạ Hầu Túc Ngọc vây quanh một bàn ăn cơm tối. Hạ Hầu Túc Ngọc cũng ở tại Thiên Lam viện, sát vách phòng Tô Trường An.

Giờ đây Hạ Hầu Túc Ngọc phẫn nận gắp lên một ít rau cho vào miệng, ra sức nhai nuốt như muốn cắn xé thứ gì đó. Cặp mắt nàng như muốn phun ra lửa nhìn chằm chằm Tô Trường An.

Tô Trường An bị nhìn như vậy thấy không được thoải mái, thậm chí ngay cả chỗ ngồi hắn cũng thấy thật bất an.

"Túc Ngọc, hôm nay không phải ngươi cùng Tô Trường An tỉ thí kiếm pháp sao, kết quả như thế nào?" Ngọc Hành hiếp mắt cười ha hả mà hỏi.

"Hừ!" Hạ Hầu Túc Ngọc nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi, nàng dùng sức đem đôi đũa trong tay quay mấy vòng, cúi đầu không nói lời nào.

"..." Tô Trường An thấy tình cảnh này càng lúng túng, hắn buồn rầu gãi đầu mới trả lời: "Con may mắn thắng được một chiêu nửa thức với sư tỷ."

Hạ Hầu Túc Ngọc lớn hơn Tô Trường An một tuổi liền ép hắn gọi mình là sư tỷ.

"Trường An thiên phú tại kiếm đạo dường như tốt hơn đao đạo rất nhiều." Sở Tích Phong luôn luôn trầm mặc lúc này nói ra.

"Sư thúc tổ, trong khoảng thời gian này ta tu hành kiếm đạo cùng đao đạo. Lại phát hiện đao đạo khó tiến thêm, nhưng kiếm đạo lại tiến triển cực nhanh. Ta thích dùng đao, học cũng rất nghiêm túc nhưng hiệu quả chẳng bao nhiêu. Chẳng lẽ ta thật sự không có thiên phú học đao?" Thời điểm Tô Trường An hỏi những lời này tâm tình cũng không tốt lắm. Hắn gặp người có thế sánh vai với các vị đại hiệp trong tiểu thuyết kia cũng chỉ có Mạc Thính Vũ.

Vì vậy hắn một mực đem Mạc Thính Vũ làm mục tiêu của mình, muốn trở thành một đao khách như vậy. Nhưng đến lúc chính thức tu luyện, lại phát hiện không như mong muốn. Tựa như mộng cảnh bị đánh nát, trong lòng hắn khó tránh thấy thất lạc.


Ngọc Hành đối sự mất mát của hắn làm ngơ, lão híp nửa mi mắt nói ra: "Việc tu hành, tuy có thiên phú như đã nói. Nhưng ta đây sống qua nhiều năm, thấy rất nhiều thiên tài cuối cùng lại như người bình thường, lại thấy rất nhiều người coi như bình thường rồi lại thành tựu phi phàm."

Nói đến đây lão dừng lại một chút, mi mắt híp lại mang theo một cỗ ý vị sâu xa nhìn Tô Trường An hỏi: "Ngươi biết tại sao ta muốn ngươi nhất định phải tu kiếm đạo không?"

"Không biết." Tô Trường An lắc đầu.

"Đao và kiếm đều là khí. Sử kiếm hay dùng đao chính là điều khiển khí. Mà người bình thường học đao-kiếm pháp chính là thân điều khiển khí. Như thế mới thành. Mà Sở Tích Phong dạy ngươi đao pháp, hoặc ta cho ngươi cùng Túc Ngọc một chỗ học tập kiếm pháp đều là lấy tâm điều khiển khí, chính là thượng thừa."

"Đao pháp Sở Tích Phong chú trọng cương mãnh, đại khai đại hợp, lấy tiến làm lùi, lấy công làm thủ. Xuất ra là bá đạo. Đây không phải là hợp mà ngươi nói."

Tô Trường An có chút hiểu được, hắn nghiêng đầu muốn hỏi: "Vậy đạo (con đường) kia của ta là gì? Ta tu hành kiếm pháp thuận bườm xuôi gió, vậy kiếm pháp có phải là đạo của ta không?"

Ngọc Hành lắc đầu nói thêm: "Khí là vật chết, người là sống. Lấy một loại kiếm pháp làm đạo, chẳng phải là câu nệ hình thức, không thành được châu báu?"

"Vậy ta phải tu chính là kiếm đạo?" Tô Trường An cảm thấy sáng tỏ cùng thông suốt, nếu như không thể lấy kiếm pháp làm đạo, dù cho kiếm là đạo, trong kiếm bao hàm vạn pháp, đã không câu nệ tại hình thức kiếm pháp, hắn lại phù hợp mà thuận buồm xuôi gió. Kiếm đạo, tựa hồ là đường phù hợp nhất cho hắn tu luyện.

Ai biết lời vừa nói ra, Ngọc Hành lần nữa lắc đầu.

"Kiếm pháp ngươi luyện tập tên là《 Xuân Phong Độ 》, là trước kia ta sáng tạo. Ngươi bắt đầu luyện thấy thuận buồm xuôi gió là vì kiếm pháp này nhìn như khôn khéo ôn nhuận, kì thực là ngoài mềm trong cứng. Cùng ngươi có vài phần giống nhau, nhưng ta cũng nói, giống ngươi rồi lại không giống ngươi. Đạo của ngươi phải tự đi tìm, ta không giúp được ngươi."

Tô Trường An nghe được mơ mơ màng màng, đạo đối với hắn là đồ vật quá xa xôi, hắn nghĩ mãi mà không rõ, "Ta đây cần tiếp tục học đao không? Ta cảm thấy giống như rất không thích hợp, luôn làm Sở tiền bối tức giận." Tô Trường An nói ra theo bản năng lại nhìn nhìn Sở Tích Phong, thấy Sở Tích Phong sắc mặt vẫn như thường đang ăn đồ ăn mới yên lòng.

"Nếu không cho ngươi học đao, ngươi làm sao được như hiện tại mà không thấy khổ não?"

Tô Trường An nghe vậy nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái nói ra: "Ta thích đao."

"Ưa thích thì cứ học, học tập, nói không chừng ngươi lại tìm được đạo của chính mình." Ngọc Hành ý vị thâm trường nói.

Tô Trường An hợp lại cũng không hiểu nhiều, nhưng được Ngọc Hành cho phép, có thể tiếp tục học đao, đối với Tô Trường An mà nói là một việc rất vui vẻ.

"Trường An đã Tụ Linh rồi sao?" Lúc này Ngọc Hành lại hỏi.

"Vâng." Tô Trường An gật đầu, mấy ngày trước hắn đã Tụ Linh thành công. Trước sau tổng cộng cũng không hơn nửa tháng, đây là một tốc độ rất kinh người.

Tụ Linh chính là thu nạp thiên địa linh khí trong người hóa thành Tinh Linh, quá trình này như vậy rất dài, căn cứ vào công pháp mỗi người tu hành cùng đối với tương tác linh lực bất đồng, cần thời gian một năm thậm chí mấy năm.

Tô Trường An rồi lại không cần quá trình dài như vậy, bởi vì trong cơ thể hắn có truyền thừa tinh linh của hai vị Tinh Vẫn.

Cái đó và tinh linh bình thường mà tu hành giả luyện thành không giống nhau, ví như đem tinh linh là một hạt giống, như vậy tinh linh truyền thừa liền chỉ cần đầy đủ chất dinh dưỡng là có thể sinh trưởng thành một cây đại thụ che trời.

Tô Trường An có được hai hạt giống như vậy, Tụ Linh với hắn không phải là việc quá khó khăn. Hắn chỉ cần đem tinh linh trong cơ thể luyện hóa thành vật của mình, vậy hắn chính là Tụ Linh cảnh. Mà hắn bây giờ tuy là Tụ Linh nhưng trong cơ thể rồi lại có hai khỏa tinh linh bao hàm lực lượng bản nguyên Tinh Vẫn, cường độ linh lực đơn thuần dù cho Cưu Tinh cảnh cũng khó mà chống lại. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn dựa vào tu vi mà chiến thắng Hạ Hầu Túc Ngọc.

"Hôm nay ta nhận được thiếp mời của Bát Hoang viện, bọn họ muốn tổ chức Tướng Tinh hội. Thiên Lam viện ta mười năm không có tân sinh, lần này thế nào cũng không thoát được. Ngày mai ngươi cùng Túc Ngọc đi một chuyến đi." Ngọc Hành nói ra.

""Bát Hoang viện? Tướng Tinh Hội?" Tô Trường An hỏi.

"Bát Hoang viện là học viện bài danh thứ hai ở Trường An, Tướng Tinh hội là đại hội tổ chức cho tất cả các tân học viên của các học viện. Tất cả học viện sẽ phái ra tân học viên đắc ý nhất, quyết đấu một trận, sau đó lựa chọn ra một bảng danh sách." Hạ Hầu Túc Ngọc một bên nói tiếp.

"Tướng Tinh hội này vốn là từ Thiên Lam viện chúng ta tổ chức đấy, nhưng vì mấy năm nay không có chiêu tân sinh, cho nên liền giao cho bài danh thứ hai là Bát Hoang viện."

"Chỉ sợ lai giả bất thiện." Sở Tích Phong một bên bỗng nhiên nói ra: "Ta nghe nói những năm gần đây, Bát Hoang viện đối với tên tuổi đệ nhất học viện Trường An nhìn chằm chằm. Chắc là dòm ngó Thiên Đạo Các, lần này mời chúng ta, chắc là muốn hạ uy phong của học viện chúng ta trước mặt mọi người.

"Ha ha. Hư danh mà thôi, không cần để trong lòng." Ngọc Hành khoát tay áo không thèm để ý chút nào.

"Chỉ cần Ngọc Hành ta còn sống, Thiên Đạo Các này, ai cũng không đoạt được." Lão nói như vậy, ánh mắt híp lại kia bắn ra một đường hào quang làm người ta sợ hãi.