Thù Đồ [79]
*****
Sáng sớm Trầm Hi bị đánh thức bởi âm thanh nói chuyện điện thoại của Lý Minh Hiên.
Ánh sáng trong phòng ngủ vẫn như cũ được bức màn dày che kín, nhưng thông qua khe hở thông tới phòng khách có thể thấy sắc trời bên ngoài đã sáng tỏ. Âm thanh Lý Minh Hiên truyền vào, ẩn ẩn nghe thấy vài từ ‘chuyên này không thể trách Tiểu Hi’.
Trầm Hi mơ mơ màng màng ngồi dậy, Lý Minh Hiên vừa lúc nói chuyện điện thoại xong đẩy cửa tiến vào.
“Tỉnh?” Không đợi Trầm Hi trả lời, anh đã đi tới bên người cậu, ôn nhu nói: “Có phải bị anh đánh thức không?”
Trầm Hi lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”
Lý Minh Hiên bưng li nước ấm đã chuẩn bị sẵn đưa cho Trầm Hi, nhìn cậu uống xong mới mở miệng nói: “Sắp trưa rồi.”
“Trễ như vậy?” Trầm Hi bất ngờ, lập tức nhận ra gì đó: “Anh họ, sao anh không tới công ty?”
Lý Minh Hiên nhận ly nước trong tay Trầm Hi, cười cười xoa mái tóc rối bời của cậu: “Chút có việc phải về nhà một chuyến.” Hôm qua nghe được tin tức chấn động quá sợ, sự tình có liên quan tới Trầm Hi, anh có vài chuyện cần phải chứng thực với mẫu thân.
Trầm Hi ‘nga’ một tiếng, giơ tay tùy ý để Lý Minh Hiên giúp mình mặc đồ.
Lý Minh Hiên cúi đầu hôn cậu một chút: “Hôm nay Tiểu Hi muốn đi đâu?”
Trầm Hi tùy ý nói: “Đi công ty.”
Lý Minh Hiên khẽ động, thân thiết nhìn Trầm Hi, cũng không nói gì. Từ tối qua đến giờ, Trầm Hi vẫn biểu hiện như không có việc gì, nhưng càng như vậy thì trong lòng Lý Minh Hiên lại càng lo lắng. Anh vốn nghĩ Trầm Hi sẽ chọn lựa im lặng ở một mình, nhưng Trầm Hi lại bất ngờ muốn tới công ty. Là mượn danh nghĩa tới công ty để gặp ai đó sao? Nhớ tới chuyện Trầm Hi hình như đang âm thầm điều tra chuyện năm đó, Lý Minh Hiên nhíu màu, trong lòng dâng trào sự lo lắng.
Ăn xong cơm trưa, hai người ở dưới lầu đi về hai hướng bất đồng.
Trong phòng khách Lý gia, Trầm Bích Tuyết vẻ mặt rối rắm: “Tích Vĩnh, anh nói xem Minh Hiên rốt cục đã biết được gì rồi?”
Lý phụ buông quyển sách trên tay: “Đức Hàn nói thế nào?”
Trầm Bích Tuyết cười khổ: “Anh cả cáu kỉnh, cái gì cũng không chịu nói, chỉ bảo chúng ta về mà hỏi Minh Hiên. Ngay cả gọi cho Minh Hiên nó cũng không chịu nói, chỉ bảo sẽ về nhà một chuyến.”
Lý phụ lơ đểnh: “Nếu lát nữa Minh Hiên trở về, em hỏi nó thì được rồi.”
Trầm Bích Tuyết lo lắng nhìn Lý phụ: “Nghe ý tứ anh cả thì hình như Minh Hiên cùng Tiểu Hi đã biết chuyện năm đó, em sợ lỡ như Minh Hiên cùng Tiểu Hi hỏi đến, em nên nói sao đây.”
Lý phụ bất đắc dĩ: “Nếu Đức Hàn đã nói bọn nhỏ đã biết, Minh Hiên hỏi thì em cứ ăn ngay nói thật đi, không có gì cần giấu diếm.”
Trầm Bích Tuyết nghĩ tới phản ứng phẫn nộ của Trầm phụ trong điện thoại, do dự nói: “Sự tình liên quan tới mặt mũi anh cả, cứ xem tình huống rồi nói sau.”
Lúc Lý Minh Hiên về nhà liền nhìn thấy cha mẹ cùng nhau ngồi ngoài phòng khách, rõ ràng đang chờ anh.
“Phụ thân, mẫu thân.”
Lý phụ gật đầu đáp lại, ý bảo anh ngồi bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Tiểu Hi không tới sao?”
“Tiểu Hi tới công ty rồi.” Lý Minh Hiên nói.
Lý phụ gật gật đầu, Trầm Bích Tuyết nhịn không được mở miệng: “Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cữu cữu con rất tức giận.”
Lý Minh Hiên vốn chính vì chuyện hôm qua mới trở về, lập tức kể lại một lần, đương nhiên những lời Trầm Hi nói với Trầm phụ bị anh cố tình dấu diếm.
“Mẫu thân, việc này có phải người đã sớm biết không?”
Cứ việc Lý Minh Hiên giảm bớt không ít lời Trầm Hi đã nói, nhưng theo phản ứng của Trầm phụ, Trầm Bích Tuyết cơ hồ có thể tưởng tượng tình cảnh trong phòng bệnh lúc ấy. Càng kì lạ hơn là Trầm phụ nhất quyết không chịu nói ra, lại càng làm bà đau đầu không thôi.
“Nói vậy, Tiểu Hi vốn đã hoài nghi mình không phải đứa nhỏ của cữu cữu con, là cữu cữu con quá phẫn nộ mới nói ra những lời kia?”
Lý Minh Hiên gật gật đầu, Trầm Bích Tuyết cùng Lý phụ nhìn nhau, Lý phụ lắc lắc đầu.
Lý Minh Hiên trịnh trọng nói: “Mẫu thân, con muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trầm Bích Tuyết khó xử, không biết có nên nói ra hay không, một khi Lý Minh Hiên biết đồng nghĩa Trầm Hi rất nhanh cũng sẽ biết.
Lý Minh Hiên nhăn mặt nhíu mày: “Mẫu thân, Tiểu Hi có quyền biết chuyện này, cho dù cữu cữu không nói, nhưng chỉ cần có tâm thì chuyện năm đó đều có thể tra ra được. So với để Tiểu Hi ở bên ngoài tra được những tin tức thật giả khó phân, không bằng trực tiếp nói sự thật cho em ấy.”
Trầm Bích Tuyết cười khổ: “Việc này liên lụy tới gièm pha của hai nhà Trầm Hàn, vì mặt mũi cữu cữu, mẫu thân vốn định vẫn dấu nó tới tận cuối đời. Hiện giờ con đã muốn biết thì cũng không cần phải dấu nữa.”
Lời Trầm Bích Tuyết cùng Trầm phụ cũng không chênh lệch nhiều, chỉ là càng chi tiết hơn một chút.
“Nghĩ kỹ lại thì chuyện hai nhà Trầm Hàn đều bắt đầu từ Hàn Nhu. Con cũng biết, Hàn Nhu là đứa con gái út của Hàn lão, từ nhỏ đã được Hàn gia nâng trong lòng bàn tay, tính tình nhõng nhẽo khờ dại không biết chuyện đời. Không ai biết lúc ban đầu vì sao cô ấy lại thích cữu cữu con, dù sao bọn họ cách nhau tận mười tuổi, hơn nữa cữu cữu con còn có hai đứa con trai. Giờ nghĩ lại có lẽ thật là nghiệt duyên.
Lúc Hàn Nhu cùng cữu cữu con kết hôn, mẫu thân kì thực cũng không đồng ý cho lắm, không phải cô ấy không tốt, mà là lúc đó Phương Vân chỉ mới qua đời một năm, trong lòng cữu cữu con đều là Phương Vân, căn bản không thể dung nạp được ai khác, bọn họ kết hôn sao có thể hạnh phúc. Huống chi lúc ấy Hàn Nhu chỉ mới 20 tuổi, mà A Kế đã được 6 tuổi, đã tới độ tuổi hiểu chuyện, hơn nữa còn có A Thừa, cô ấy vừa vào cửa đã phải làm mẹ, không hẳn có thể thích ứng với cuộc sống này.
Nhưng Hàn Nhu khăng khăng phải gả cho cữu cữu con, cữu cữu con cũng không cự tuyệt, mọi người chỉ đành đồng ý. Sau khi bọn họ kết hôn, vấn đề rất nhay đã ập tới. A Kế không chịu gọi Hàn Nhu là mẫu thân, trái tim cữu cữu con lại không đặt trên người cô ấy, cuộc sống sau hôn nhân hoàn toàn không như cô ấy tưởng tượng. Bản tính Hàn Nhu vốn kiêu căng, hiện giờ bị ủy khuất tự nhiên không thể chịu đựng được, hơn nữa cứ không ngừng khắc khẩu với cữu cữu con, quan hệ càng lúc càng ác liệt. Cữu cữu con cảm thấy Hàn Nhu không đối xử tốt với A Kế cùng A Thừa, sợ cô ta có đứa nhỏ sẽ càng đối xử với A Kế, A Thừa tệ hơn, vì thế ngay cả đứa nhỏ cũng không hi vọng Hàn Nhu sinh.”
Trầm Bích Tuyết nói tới đây thì cười khổ một tiếng: “Kì thực Hàn Nhu cũng không phải không muốn tốt với A Kế cùng A Thừa, vấn đề chính là tính tình của cô ấy, dỗ đứa nhỏ vài tiếng liền mất kiên nhẫn. Trong mắt cữu cữu con, chính là cô ấy đối xử không tốt. Hàn Nhu càng cảm thấy ủy khuất hơn, lại càng nháo lớn với cữu cữu con, trong mắt người ngoài thì càng chứng thực Hàn Nhu không thể chấp nhận A Kế cùng A Thừa, cứ vậy, ngay cả Hàn lão cũng không tiện ra mặt, thời gian sau, vết rách giữa Hàn Nhu cùng cữu cữu con càng lúc càng lớn.
Sau đó, cữu cữu con gặp Chu Minh Mị thì càng không để tâm tới Hàn Nhu. Lúc ấy Hàn Nhu lại vừa có thai không lâu, cảm xúc vốn đã không ổn định, lại nghe thấy tin Chu Minh Mị mang thai thì quan hệ với cữu cữu con hoàn toàn tan vỡ. Kì thực lúc đó, tinh thần Hàn Nhu đã bắt đầu không bình thường, chính là ai cũng không chú ý tới. Sau đó, trong một lần khắc khẩu, cữu cữu con biểu thị mình căn bản không muốn đứa nhỏ này, Hàn Nhu bị kích thích quá lớn đã lén mang A Thừa đi, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện. Cuối cùng tuy A Thừa không có việc gì, nhưng cữu cữu con không bao giờ tin tưởng Hàn Nhu được nữa, dứt khoát đưa A Kế cùng A Thừa tới ở nhà chúng ta, mãi đến lúc Hàn Nhu qua đời.”
Việc này trước đó Lý Minh Hiên ẩn ẩn đã biết một ít, nói thật ấn tượng của anh về Hàn Nhu vốn không tốt, trước đây anh từng thấy Hàn Nhu chạy tới nhà mình tranh cãi với Trầm phụ, Trầm Kế chán ghét Hàn Nhu tới cực điểm cũng làm ảnh hưởng tới anh không ít. Hiện giờ nghe mẫu thân kể lại những chuyện anh không biết, Lý Minh Hiên chỉ có thể thầm thở dài trong lòng.
Trầm Bích Tuyết đã kể tới cuối cùng: “Trước lúc Hàn Nhu qua đời, Hàn gia cũng không biết chuyện cô ấy mang thai. Vì thế lúc Hàn Nhu qua đời, Hàn lão mới biết được chuyện này. Hàn gia vì thế mà cam chịu cách nói Hàn Nhu bị bệnh của cữu cữu con với người ngoài. Vì chuyện Hàn Nhu có thai, cữu cữu con bắt đầu nghi thần nghi quỷ về thân thế Trầm Hi, cứ việc xét nghiệm DNA chứng minh Trầm Hi quả thực là đứa nhỏ Trầm gia, nhưng cữu cữu con vẫn như cũ không thích nó.
Không bao lâu sau, Hàn Du bị tai nạn giao thông qua đời, Hàn lão bệnh nặng, Hàn gia bấp bênh. Lúc đó Hàn lão đã biết việc kinh doanh của Hàn gia do Trầm gia đứng sau động tay động chân, nhưng lúc đó ông đã không còn lựa chọn nào khà. Hàn lão sợ lúc mình mất đi, Trầm gia sẽ thâu tóm toàn bộ sản nghiệp Hàn gia, mà cữu cữu con lại không yêu thương gì Trầm Hi, chỉ sợ tương lai sau này Trầm Hi sẽ không có gì cả. Vì thế Hàn lão chủ động thả tin đồn ra ngoài, ông dùng sản nghiệp Hàn gia đổi lại một phần ba quyền thừa kế Trầm gia cho Trầm Hi. Hành động của Hàn lão làm ông ngoại cùng cữu cữu con rơi vào thế bị động, lúc đó dư luận đối với Trầm gia rất bất lợi, mọi người đều nói Trầm gia định thâu tóm Hàn gia, ông ngoại con rơi vào đường cùng bị ép phải đồng ý với cách nói của Hàn lão.”
Lý Minh Hiên thật không ngờ mọi chuyện lại là thế này, trước kia anh cũng từng hoài nghi, vì sao ông ngoại lại đạt thành hiệp nghị này với Hàn lão. Ông rõ ràng biết nếu làm vậy Trầm thị sẽ bất ổn, hơn nữa còn chứng minh lời đồn Trầm gia thèm muốn gia sản Hàn gia. Hiện giờ nghe mẫu thân nói mới biết được nguyên nhân chân chính.
Anh thấp giọng nói: “Ông ngoại không thích Tiểu Hi cũng vì việc này sao?”
Trầm Bích Tuyết thở dài một tiếng: “Ông ngoại con cũng không phải không thích Tiểu Hi, tuy bởi vì bị Hàn gia lập bẫy mà không vui, nhưng lại càng khó xử nhiều hơn. Dựa theo tập tục, A Kế là người thừa kế của Trầm gia, A Thừa cùng Tiểu Hi sau này sẽ bị phân ra ngoài. Nhưng Hàn lão vì Tiểu Hi mà tranh được một phần ba quyền thừa kế, A Kế cùng A Thừa sau này sẽ khó xử. Nếu theo phong tục cũ thì sau này A Kế cùng A Thừa khó tránh cảnh anh em xích mích, ông ngoại con rơi vào đường cùng chỉ đành chia đều cho ba anh em. Nhưng cứ như vậy, nếu ba đứa nó tranh đầu thì Trầm thị tất nhiên sẽ sụp đổ.
“Vì thế, ông ngoại cam chịu với hành động dưỡng phế Trầm Hi của cữu cữu, vì cam đoan Trầm thị nguyên vẹn.” Lý Minh Hiên nói tiếp lời mẫu thân.
Trầm Bích Tuyết cười khổ gật gật đầu.
Lý Minh Hiên nghĩ tới Hàn lão đứng sau mọi chuyện, năm đó ông tính kế ông ngoại hẳn không tưởng tượng được Trầm gia sẽ có ứng đối, mà khi đó ông đã không thể nào tín nhiệm Trầm gia được nữa, cho dù ông không làm gì, Trầm Hi cũng không biết sẽ bị dưỡng thành bộ dáng gì. Vì thế ông thà Trầm Hi không có tiền đồ, cũng hi vọng Trầm Hi cả đời cơm áo không lo. Có lẽ theo sự qua đời của Hàn Nhu cùng Hàn Du, nguyện vọng duy nhất của Hàn lão là Trầm Hi có thể yên vui trường thành, có tiền đồ hay không cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của ông.
Lý Minh Hiên đã không thể nói được trong chuyện này là ai đúng ai sai, có lẽ giống như lời Trầm Hi oán giận, Trầm phụ chính là người phải chịu trách nhiệm lớn nhất.
Trầm Bích Tuyết thở dài nhìn về phía Lý Minh Hiên: “Minh Hiên, con tìm thời gian nói chuyện này cho Tiểu Hi đi, mặc kệ là hai nhà Trầm Hàn ai đúng ai sai, Tiểu Hi cũng là người vô tội nhất.
Lý Minh Hiên gật gật đầu, nhưng không có ý định chấm dứt: “Mẫu thân, người chỉ nói nguyên nhân vì sao cữu cữu không thích Tiểu Hi, con muốn biết vì sao cữu cữu lại kiêng kị Tiểu Hi như vậy?”
“Cái gì?” Trầm Bích Tuyết theo bản năng nhìn về phía Lý phụ.
Tầm mắt Lý Minh Hiên động dạng cũng chuyển theo, kiên định mở miệng: “Con muốn biết nguyên nhân cữu cữu kiêng kị Tiểu Hi.”
Lý phụ trước đó không nghe Trầm Bích Tuyết kể chuyện trước kia, chỉ chăm chú đọc sách, lúc này nghe Lý Minh Hiên hỏi, ông khép lại quyển sách trên tay, thái độ nghiêm túc: “Con đoán được gì rồi?”
Lý Minh Hiên nhẹ giọng nói: “Di chúc của ông ngoại.”
Ánh mắt Lý phụ hiện lên ý tán thưởng, ý bảo anh tiếp tục nói.
Lý Minh Hiên nhìn về phía Trầm Bích Tuyết: “Lần trước mẫu thân vội vàng muốn chuyển số cổ phần vốn định chuyển cho A Kế qua A Thừa đã biểu lộ sự lo lắng của cữu cữu. Nhưng cổ phần công ty đều nằm trong tay cữu cữu, Tiểu Hi không hề nắm chút cổ phần nào, cữu cữu có gì cần lo lắng. Giải thích duy nhất là kì thật trong tay Tiểu Hi có cổ phần, hoặc là Tiểu Hi sắp có, vì thế cữu cữu mới gấp như vậy. Mà hết thảy chỉ có thể liên quan tới di chúc của ông ngoại.”
Lý phụ gật gật đầu: “Con đoán không sai, ông ngoại con quả thực có để lại di chúc, cổ phần công ty trong tay ông sẽ chia làm ba, đợi đến lúc Trầm Hi được 23 tuổi, A Kế, A Thừa cùng Trầm Hi, mỗi đứa một phần.”
Cứ việc trong lòng Lý Minh Hiên ẩn ẩn đã có suy đoán, nhưng vẫn như cũ khiếp sợ không thôi: “Tiểu Hi 23 tuổi?”
Lý phụ ý vị sâu xa nhìn anh: “Hiện giờ con biết vì sao mẫu thân vội vàng như vậy rồi đó.”
Lý Minh Hiên cười khổ gật gật đầu, anh rốt cuộc hiểu được sự kiêng kị của cữu cữu đối với Trầm Hi xuất phát từ đâu.
Lúc Lý Minh Hiên nghe Trầm Bích Tuyết kể về việc này, lão K cũng đang nghe Trầm Hi kể lại chuyện hôm qua.
“Nói vậy, Hàn gia năm đó suy bại quả thật là do Trầm gia động tay động chân, còn cần tiếp tục điều tra không?”
Trầm Hi trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chuyện Hàn gia không cần tra xét nữa, ông giúp tôi điều tra người đàn ông kia, tôi muốn biết ông ta là ai.”
Nghe ý tứ Trầm phụ, hẳn ông ta cũng không biết người đàn ông kia là ai, này có nghĩa sau khi mẫu thân qua đời, ông ta cũng không xuất hiện. Trầm Hi chua xót nghĩ, mẫu thân cả đời luôn gặp phải những kẻ không tốt đẹp chút nào. Cậu không biết mẫu thân có thích người kia không, nhưng cậu muốn biết ông ta là ai? Nhiều năm như vậy ông ta đã làm gì? Ông ta có biết mẫu thân từng vì mình mà mai thai, thậm chí còn vì thế mà nhảy lầu?
Lão K thầm thở dài, dùng sức vỗ vỗ vai Trầm Hi, nhẹ giọng nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi.”
Trầm Hi gật đầu, lại một lần nữa trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoàn