"Cánh tay lam sắc khổng lồ đó là tay thượng cổ yêu vương để lại, có phần huyền diệu, muốn tìm thử xem." Nhìn Linh Lung Thiên, Ngụy Tác bình tĩnh như thường.
Trạm Đài Linh Lan được Hư Không đạo nhân truyền thừa đã xuất hiện, giờ lại xuất hiện một tu sĩ được Hoang tộc truyền thừa, còn có tay của Hoang tộc đại năng, trước đó thì là thanh niên thần bí được Tam Hoàng tông truyền thừa, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đều thấy họ phi phàm, tựa hồ tu đạo giới vốn như kinh đào hãi lãng sắp tới này còn có sóng ngầm khác.
"Tay thượng cổ yêu vương, có kỳ vật thế hả! Tiếc là tại hạ vô duyên." Phùng chưởng quỹ kinh thán, truyền âm nói đoạn nhiệt tình, "Đạo hữu định dạo quanh Vạn Bảo viên hay là để lão phu được chiêm ngưỡng và giám định bảo vật truóc?"
"Tại hạ định đi dạo một vòng, sau đó có việc quan trọng, muộn hơn một chút sẽ tới phiền Phùng chưởng quỹ, đúng rồi.." Ngụy Tác ra vẻ vô tính nhìn thấy hoa y tu sĩ đã vòng qua bờ hồ, đi lên núi, truyền âm hỏi Phùng chưởng quỹ: "Tu sĩ trẻ tuổi kia tựa hồ lai lịch bất phàm, có vẻ rất hiểu man hoang cổ mộc, tại hạ muốn kết giao, Phùng chưởng quỹ có biết lai lịch y?"
"Lão phu gặp y lần đầu, hơn nữa y không phải người thật lòng, không thể kết giao. Đạo hữu nên thử xem, đạo hữu định đi một vòng thì tại hạ không quấy nhiễu nữa, sẵn sàng cung hầu đạo hữu nghiên cứu bảo vật. Cơ đạo hữu cần thì cứ bảo đệ tử Kỳ Thạch viên vào thông báo là tại hạ sẽ đến gặp. Hoặc đạo hữu ngại đến thì cứ sai người thông báo một tiếng, tại hạ sẽ tự tới." Phùng chưởng quỹ vòng tay với Ngụy Tác, làm động tác mời bọn gã.
Bọn Ngụy Tác đi trước một đoạn, Phùng chưởng quỹ còn mỉm cười gật đầu.
Bạch phát lão nhân này rất có phong phạm đại gia, biết bọn Ngụy Tác kiến thức bất phàm nhưng không nói thêm, cùng không đi theo để tránh cho bọn gã bất tiện. Hiển nhiên ông ta rất thích bảo vật vô danh, bàn về kiến thức và bảo vật là sáng mắt say mê. Bất quá vì có tu sĩ như thế mà Kỳ Thạch viên mới tồn tại từ đời này qua đời khác. Tiếp xúc càng nhiều, Kỳ Thạch viên truyền thừa và hiểu biết càng nhiều.
Phùng chưởng quỹ có vẻ đợi bọn Ngụy Tác mua thêm thứ gì ông ta không biết, dù không đến hỏi thì cũng ghi lại đợi lần sau.
"Tinh lộ thiên tinh, trong Kỳ Thạch viên lại có vật này, tiếc thật... Thiên Huyền đại lục và Vân Linh đại lục mà có Kỳ Thạch viên thế này thì phát tài."
"Tinh lộ thiên tinh có tác dụng gì?"
"Đây là tinh thạch chủ yếu mà thượng cổ truyền tống pháp trận sử dụng, sẽ dùng đến khi tu sửa thượng cổ truyền tống pháp trận, ngươi có cần hay không thì tự quyết định."
Vạn Bảo viên và Đổ Bảo phường hợp xưng Kỳ Thạch phường, vì gom những thứ không biết về, tinh thạch, khoáng thạch chiếm đa đa số, trong một khoảng sân nhỏ dọc đường, Linh Lung Thiên và lục bào lão đầu phát hiện một viên ngân sắc tinh thạch cỡ nắm tay, không cần ngoại lực mà lơ lửng trên không trung.
"Một vạn hạ phẩm linh thạch? Mua luôn."
Tinh thạch tu sửa thượng cổ truyền tống pháp trận đối với Ngụy Tác hiện vô dụng, nhưng gã không thiếu linh thạch, thấy giá một vạn hạ phẩm linh thạch không đến nỗi kinh nhân, mục quang hơi lóe lên, lấy ra thanh toán ngay.
Thế yêu lớn nhất của gã là địch thủ ở khắp Thiên Huyền đại lục và Vân Linh đại lục, có vô số đối đầu, trừ siêu cấp đại tông môn có thần huyền đại năng ra còn không biết bao nhiêu tu sĩ của tông môn mất lão bất tử ngầm đối phó gã, còn ưu thế là tài sản kinh nhân.
Dù các thiên tài đệ tử siêu cấp tông môn có đại tế ngộ, được truyền thừa lợi hại đều không so được, vì trừ gã không ai dám giết ngần ấy tông chủ và lão bất tử, chọc vào ngàn ấy siêu cấp tông môn, noisgif san phẳng một siêu cấp đại tông môn.
Nên giờ gã đến đâu, chỉ cần có thứ hữu dụng là mua, còn tu sĩ lợi hại khác ít nhất cũng phải kiếm linh thạch đã.
"Khối vẫn thiết đó hữu dụng với ta, mua đi."
Lại bỏ ra ba vạn hạ phẩm linh thạch mua cho Linh Lung Thiên một khối tinh kim cỡ đầu người trông rất tầm thường, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, cả Long Mộc Tinh chỉ đi theo xem kịch, đu lên ngọn núi nhỏ ở giữa khu vực.
Tu sĩ trẻ tuổi mặc hoa y vẫn ở trong ngọn núi nhỏ.
"Thái hư tử thạch, nguyên khí có tác dụng định thần thanh tâm, khối to thế kia đủ cho bọn Hàn Vi Vi dùng khi xung kích kim đan, ít nhất không bị tâm ma uy hiếp, xác suất thành công đại tăng." Linh Lung Thiên truyền âm cho Ngụy Tác.
"Y định đi rồi!"
Ngụy Tác chưa kịp nhìn lên khối đá tím cạnh vạt linh hoa trên sơn đạo, Linh Lung Thiên và gã cùng giật giật chân mày vì đồng thời phát hiện, hoa y thanh niên đã xuống núi, rời Vạn Bảo viên.
"Mỗ mua tảng đá này." Ngụy Tác trải thần thức hơn hai trăm dặm, nên không cần đi theo, mua Thái hư tử thạch xong, lúc xuống núi chào Phùng chưởng quỹ từ xa trước khi rời Vạn Bảo viên.
Lúc đó tu sĩ trẻ tuổi đang đi về phía nam Ngưng Thúy thành, cách bọn Ngụy Tác sáu, bảy dặm, độn quang chỉ là phổ thông phi độn thuật pháp, gã không nhận ra gì.
Ngụy Tác không bám theo sát quá, gia bộ đi sang tập thị bên đường, phi độn sát mặt đất, giữ khoảng cách hơn ba mươi dặm, ngầm bám theo xem y có tiếp xúc với họ không. Ở đây mà có Hoang tộc đại năng thì gã và Linh Lung Thiên không chống nổi, dược dịch đánh thức cổ đế thi chưa chế xong, không thể gọi nó ra đấu.
"Chát!"
Nhưng không hề có dấu hiệu, vượt qua một sơn cốc trơ trọi, hoa y tu sĩ lóe quang hoa, đột ngột biến mất, với thần thức của Ngụy Tác cũng hoàn toàn không cảm tri được.
"Y đi về phía bắc, tốc độ thập phần kinh nhân, độn tốc không kém Dịch ích kiếm độn!" Linh Lung Thiên mắt lóe kim quang, truyền âm nhanh cho Ngụy Tác.
"Lẽ nào y phát hiện chúng ta bám theo?" Ngụy Tác thở hắt ra, không dám coi thường, tu vi đối phương chưa rõ, thần thông thập phần cổ quái, cách mấy chục dặm mà gã không thể cảm tri được, không có Linh Lung Thiên tất gã mất dấu.
"Bám theo hay không?"
Lướt đi một lúc, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đều do dự, tu sĩ trẻ tuổi đã rời Ngưng Thúy thành, vào băng tuyết hoang nguyên ở phía bắc. Trời đã tối, bám theo rất lộ.
"Y dừng lại, tựa hồ đợi chúng ta." Đột nhiên, Linh Lung Thiên bảo Ngụy Tác.
Linh Lung Thiên vừa dứt lời, quang hoa lóe lên, hoa y thanh niên vốn mất bóng lại hiện thân ảnh, liếc Ngụy Tác và Linh Lung Thiên rồi lướt đi, dừng lại trên một đinh núi băng.
"Đi thôi!"
Đến mức này, Ngụy Tác không thể rút lui, gật đầu với Linh Lung Thiên, thi triển linh quang độn pháp, lướt về phía hoa y thanh niên. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên cảm tri được trăm dặm quanh thanh niên không có tu sĩ lợi hại khác. Nhưng thần sắc thanh niên mặc pháp y như nghìn con bướm tung bay lại nhạt nhẽo, khóe miệng cười cợt.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Long Mộc Tinh đến cách năm mươi dặm, thanh niên thần bí đột nhiên bình tĩnh nói: "Các vị định sát nhân đoạt bảo hay có ý khác?"
"Mỗ không định sát nhân đoạt bảo, chỉ có việc muốn hỏi đạo hữu. Nếu đạo hữu cho biết, mỗ sẽ trả nhiều linh thạch." Ngụy Tác không muốn động thủ khi chưa hiểu gì, dừng lại nói.
"Hả?" Thanh niên thần bí tỏ vẻ bất ngờ, quan sát Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Long Mộc Tinh, "các vị cần nghe ngóng gì?"
"Mỗ thấy trên mình một tu sĩ có lam sắc đoạn tí khổng lồ, rất đặc biệt, khiến mỗ nhớ lại một vài ghi chép. Mỗ muốn hỏi đạo hữu, lấy được cánh tay đó ở đâu?" Ngụy Tác bình tĩnh như thường quan sát, tung mồi.
"Các hạ thấy tu sĩ khác có lam sắc đoạn tí?!" Hoa y thanh niên mắt lóe lên liên tục, tâm thần chấn động nói.
Y thở hắt ra, nhận ra mình phản ứng quá kịch liệt, "Không ngờ ngươi nhìn được thứ trên mình ta, ngươi thấy cánh tay cụt như thế của ai?" Nhìn Ngụy Tác đoạn tu sĩ trẻ tuổi hỏi.
"Tại một Kim đan tu sĩ trẻ tuổi mặc bạch y, thủy linh khí tức cực nồng, có một bạch sắc thủy ấn, rất đặc biệt." Ngụy Tác đáp, "Trên đường từ Vân Linh đại lục đến Tịch Hàn đại lục, mỗ gặp y."
"Ghi chép là gì? Biết bao nhiêu về lam sắc đoạn tí?" Mắt hoa y thanh niên lại lóe lên nhưng thần sắc không đổi.
"Mỗ đọc được từ thượng cổ điển tịch rằng cánh tay cụt đó là do Hoang tộc để lại, tu sĩ tộc đó hiếm xuất hiện tại tu đạo giới nhưng thần thông đều cực kỳ kinh nhân, hơn xa chúng ta tưởng tượng." Ngụy Tác hỏi dò tiếp.
"Hoang tộc?" Hoa y thanh niên nhíu mày, tỏ vẻ nghĩ ngợi.