Thông Thiên Chi Lộ

Chương 896: Linh đơn bỏ chạy

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Phong Ngô Thương đáp xuống dốc núi có thiên nhiên thạch tháp.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên thấy có khí tức cổ quái mà bất phàm từ thạch tháp cao hai trăm trượng phát ra.
Thần thức bọn Ngụy Tác quét liên tục, quan sát chung quanh.
"Đây là chỗ Kiếm Vương lão tổ đạt đỉnh cao đã chém ra, dư uy vẫn còn." Linh Lung Thiên nhìn khe nứt không gian ở mé trái thạch tháp có kiếm khí kinh nhân bắn ra, bảo Ngụy Tác.
Ngụy Tác gật đầu, khe nứt không gian này có khí tức của Kiếm Vương lão tổ. Nguồn: https://truyenfull.vn
Kiếm Vương lão tổ để lại thần niệm mà suýt nữa lấy mạng gã, uy lực nhát kiếm ở đây đến giờ chưa tan, Thần huyền ngũ trọng điên phong đại năng quả thật cảnh giới đích xác đáng kinh thán.
Nhận ra kiếm khí kinh nhân từ khe nứt không gian tuy huyền ảo nhưng không có chương pháp gì, chỉ là uy năng còn lại, Ngụy Tác không lãng phí thời gian, tập trung chú ý vào tòa tháp đá phủ rêu xanh.
"Tựa hồ không có cấm chế đặc biệt, không nhìn rõ thứ trong đó..." Linh Lung Thiên mắt lóe kim quang, nhìn một lúc đoạn bảo Ngụy Tác.
"Đợi hỏi y đã." Ngụy Tác vung tay, mấy đạo quang hoa bắn vào thể nội Tào Dực, giải trừ âm hỏa.
"Trong này có gì!" Lấy một viên linh đơn giảm đau ra, biến thành dược vụ, dùng chân nguyên đưa vào thể nội Tào Dực đoạn Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh hỏi.
"Cho ta thống khoái, ta sẽ cho ngươi biết." Tào Dực rách họng, cất tiếng khàn khàn.
Ngụy Tác im lặng, vốn định không cho Tào Dực chết nhanh nhưng y như con chó khiến gã chợt thấy dày vò y cũng vô vị.
Phá được sơn môn Thiên Kiếm tông, bắt Tào Dực, biết tu sĩ họ Đỗ đã bị giết, bạo lệ chi khí trong lòng Ngụy Tác tan đi, tâm cảnh thay đổi hẳn.
Vô hình trung, Ngụy Tác nhận ra lần liều mạng hạ Thiên Kiếm tông nào rất có ích đối với bước đột phá thần huyền sau cùng, trút được cục tức này, ngay cả những thứ bất lợi với tu vi đươc rũ bỏ, tới đây việc giải quyết nhục thân mộc hóa, hoàn thành đột phá thần huyền, thì xác suất thành công tăng tiến cũng nên. Lần này giao đấu với đại đạo cấm, truyền thừa pháp khí của Thiên Kiếm tông kiện, cả giao đấu với Diệp Huyền Thành khiến gã có cảm ngộ mới.
"Được, cho ta biết, ta sẽ để ngươi thống khoái." Ngụy Tác trầm ngâm đoạn gật đầu với Tào Dực.
"Trong này có nhục thân Kiếm Vương lão tổ và truyền thừa pháp khí của khai sơn tổ sư Thiên Kiếm tông, những thứ khác thì ta không biết." Tào Dực thấy Ngụy Tác gật đầu, như được đại xá, thậm chí tỏ vẻ cảm kích, Linh Lung Thiên cũng tắt tiếng, cho rằng hành hạ một tu sĩ hèn hạ như chó kiểu đó không còn ý nghĩa gì.
"Có cấm chế đặc biệt không?" Ngụy Tác không nhìn Tào Dực mà nhìn thạch tháp kỳ dị. Với thần thức gã, thoáng cảm tri được trong thạch tháp có chỗ trống, những hốc ở bên ngoài không có gì.
"Chuyện đó ta không biết. Nơi này chỉ có Thiên Kiếm tông tông chủ và thái thượng trưởng lão vào được, lần này bái tế Kiếm Vương lão tổ nên bọn ta mới được vào."

"Người lợi hại nhất Thiên Kiếm tông là Kiếm Vương lão tổ, Kiếm Vương lão tổ là kiếm tu, bố trí cấm chế không thể lợi hại hơn thần thông của bản thân, chắc không vấn đề gì." Nghe Tào Dực đáp, Linh Lung Thiên bảo Ngụy Tác.
"Ta mở thạch tháp."
Ngụy Tác gật đầu, ra hiệu cho Phong Ngô Thương, hai dòng phi kiếm trong veo xuất hiện quanh ba người, Ngụy Tác tế xuất Bất diệt tịnh bình rồi thanh sắc cổ du đăng rải thần huy.
Thanh sắc cổ du đăng thập phần huyền diệu, uy năng do tâm. Thanh sắc thần huy phát ra phật âm trong trẻo, như từng lưỡi dao gọt thạch tháp.
Cả thạch tháp bị gọt từng lớp, lộ ra phía trong.
Quả nhiên có một thi thể xếp bằng, trước mặt là một chiếc bàn đá.
"Kia là..."
Mục quang bọn Ngụy Tác bị một đơn bình và cổ phù trên bàn hấp dẫn.
Cổ phù cũng lục sắc, như ngọc chất, uy năng hao tận rồi nên nát vỡ. Trong một đơn bình cạn đó còn hào quang đỏ rực lấp lóe.
Thoạt nhìn là thấy viên linh đơn lơ lửng trong đơn như một vì sao.
Linh đơn của Thần huyền ngũ trọng điên phong đại năng để lại không thể là phàm phẩm.
Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau, chân nguyên cẩn thận tiến vào, thấy không có phản ứng thì Ngụy Tác hút đơn bình lại.
"Thi thể này cổ quái." Linh Lung Thiên nói.
Bộ xương đã nát, nếu người này đúng như Tào Dực nói, là Kiếm Vương lão tổ thì thần thông không hiển hiện ở nhục sau khi chất. Nhưng khí tức cổ quái Linh Lung Thiên và Ngụy Tác cảm giác được nhưng không đoán được lại từ bụng bộ xương phát ra.
Ngụy Tác phất tay, pháp y của thi thể như hồ điệp bay ra, lộ ra thứ bên trong.
"Lại một cỗ quan tài?" Lục bào lão đầu được Ngụy Tác gọi ra, thấy thế thì kinh hô.
Trong bộ xương là một cỗ thủy tinh tiểu quan.
Cố quan tài chỉ một thước, màu vàng sáng, trơn bóng, không có phù văn.

Thi thể đựng trong quan tài là bình thường còn trong thi thể có quan tài thì thật quỷ dị.
"Lẽ nào là Đế tâm tinh quan?" Linh Lung Thiên tỏ vẻ kinh nghi bất định.
"Cách!"
Thủy tinh tiểu quan được Ngụy Tác hút khỏi đống xương khô, lơ lửng trước mắt, khí tức của nó rất đặc biệt, tựa hồ có uy năng kỳ dị nhưng không có khí tức thần huyền hay chân tiên tiết ra, tạo cho Ngụy Tác cảm giác thập phần quỷ dị thần bí như bạch sắc tinh hạch của Vũ Hóa Phàm, gã không dám vọng động.
"Đế tâm tinh quan? Ngươi biết?" Hút ra đoạn gã hỏi Linh Lung Thiên.
"Mở thứ đó ra xem." Linh Lung Thiên nhìn thủy tinh tiểu quan.
Ngụy Tác gật đầu, cơ hồ không cần lực khí, mở nắp thủy tinh tiểu quan.
"Quả nhiên là Đế tâm tinh quan, không ngờ vật này lưu lạc đến Thiên Kiếm tông." Linh Lung Thiên nói ngay.
"Vật này là thế nào?" Ngụy Tác, Phong Ngô Thương, lục bào lão đầu nhận ra trong thủy tinh tiểu quan không có gì, cũng không có phù văn, nhưng có một chỗ lõm hình trái tim, như tự nhiên sinh thành chứ không phải con người điêu khắc.
"Là loại tinh thạch đặc biệt rơi xuống cùng vẫn tinh, bên trong có một quả hinh trái tim tự nhiên hóa sinh ra, quả này sẽ tạo thành một nhân vật đế tôn cấp, vỏ ngoài tinh thạch cũng có uy năng đặc biệt, được gọt thành hình quan tài, gọi là Đế tâm tinh quan." Linh Lung Thiên giải thích, "Đế tâm tinh quan có thể giúp cho tu sĩ không đủ tu vi điều khiển những pháp bảo không thể điều khiển. Uy năng của nó sẽ tiêu hao, không ngờ giờ vẫn còn."
"Tạo ra một chân tiên? Khiến tu sĩ điều khiển pháp bảo không thể điều khiển?" Ngụy Tác và lục bào lão đầu, Phong Ngô Thương cả kinh.
Tuy không trực tiếp khiến một phổ thông tu sĩ đột phá đến chân tiên, nhưng hiệu lực khẳng định thập phần kinh nhân, lại là pháp bảo điều khiển những pháp bảo không thể điều khiển khác, uy năng quả thật đặc biệt.
"Tức là mỗ lấy được một món tiên khí chân chính, tu vi không thể điều khiển thì nhờ vật này sẽ điều khiển được?" Ngụy Tác hỏi.
"Vật này còn lại không ít uy năng, còn đủ hay không phải thử mới biết." Linh Lung Thiên nhìn Ngụy Tác, với tu vi hiện tại của gã, nếu lấy được tiên khí thì có thể điều khiển, còn cực đạo tiên binh, đế khí, đều hàm chứa đại đạo pháp vực kinh nhân, một đòn tiêu hao không biết bao nhiêu chân nguyên, uy năng còn lại của Đế tâm tinh quan không hiểu có đủ điều khiển hay không.
"Vật này sử dụng thế nào?" Ngụy Tác định hỏi rõ vì chưa biết chừng tương lai sẽ dùng đến. Tại Bắc Mang di tích, gã được thấy thần uy của Lôi vương đế tôn kiếm, tiên binh như thế, với tu vi hiện tại của gã không thể động đến, dù lấy được cũng bỏ không như lúc mới lấy được Trấn thiên pháp tướng.
"Như phổ thông pháp khí thôi, chân nguyên dồn vào đoạn kích phát uy năng nên pháp bảo không thể sử dụng là được." Linh Lung Thiên nhận ra thì hết hứng thú, lại chú ý đến đơn bình.
Ngụy Tác gật đầu, thu lại Đế tâm tinh quan, cổ chân mở nắp đơn bình có một viên chu hồng sắc linh đơn lơ lửng.
"Chát!"
Không ai ngờ là nắp bình vừa mở, quang hoa lóe lên, đơn dược trong đó bay ra với tốc độ kinh nhân cực độ, thoáng sau đã biến thành một tia chu hồng sắc độn quang.
"Đây là đơn dược gì! Đã thông linh rồi? Tự biết bỏ chạy?" Lục bào lão đầu kêu lên.
"À!" Ngụy Tác cũng hơi ngẩn ra, biết viên linh đơn phi phàm, cơ hồ lập tức phát động Động Hư bộ pháp.
Chỉ một bước gã đã đến trước mặt, thu linh đơn vào.