"Được rồi, mau đáp lời mỗ." Ngụy Tác liếc nam tu và lão ẩu, áp lực vô hình khiến cả hai ngồi phệt xuống.
"Mỗ nghe nói Độc Cô Vũ Vân bị các ngươi hãm hại, chạy khỏi Độc Cô thế gia. Xem ra phụ thân và lưỡng vị thúc công của y chết trong tay các ngươi?" Ngụy Tác hỏi.
"Tiền bối đừng nghe chúng nói xàm, gia chủ đích xác chết trong tay y." Lão ẩu mặc tử hồng sắc cẩm y nói ngay.
Tay Ngụy Tác hiện lên quang hoa như ngọn nến, biến sắc. "Lại dám nói dối mỗ." Gã mặt mũi lạnh tanh hừ lạnh.
"Chát!"
Lão ẩu rùng mình văng ngược lại.
"Ta cho ngươi biết, ta giết ngươi còn dễ hơn một giết một con kiến, đừng có giở trò trước mặt ta." Ngụy Tác liếc lão ẩu từ dưới đất bò dậy, miệng rỉ máu run rẩy.
"Nói mau!" Thấy lão ẩu và nam tu mạt mũi gầy gò tên Độc Cô Vũ Phàm không nói, Ngụy Tác lại dùng thần thức uy áp.
"Phụ thân và lưỡng vị thúc công chết trong tay đại ca và thất thúc." Độc Cô Vũ Phàm toát mồ hôi lạnh, nhợt nhạt nói. Ngụy Tác hiện tại có thần thức sánh với thần huyền, với thần thức uy áp này, Độc Cô Vũ Phàm cảm giác mình như con kiến đứng trước ngọn núi, tâm thần có thể tan nát bất cứ lúc nào.
"Phụ thân?" Ngụy Tác nhíu mày, hỏi Độc Cô Vũ Phàm, "Tức ngươi và Độc Cô Vũ Vân là thân huynh đệ? Tại Độc Cô thế gia, thân phận ngươi thế nào?"
"Tại hạ thứ tư, Độc Cô Vũ Vân là đệ đệ." Độc Cô Vũ Phàm toát mồ hôi lạnh, không dám nhìn Ngụy Tác.
Hung danh của Ngụy Tác tại Thiên Huyền đại lục cực thịnh, không chỉ việc giết Chân Võ thiếu chủ và Huyền Phong môn chân truyền đại đệ tử cùng nhiều lão bất tử mà cả việc Hoàng Phủ Tuyệt Luân bị gã giết tại Vân Linh đại lục cũng đã đồn về Thiên Huyền đại lục. Tu sĩ như thế đối với họ hoàn toàn như thần vương.
"Đối phó thân nhân, Độc Cô thế gia khá thật." Ngụy Tác cười lạnh, "Các ngươi hãm hại Độc Cô Vũ Vân, hiện tại ngần ấy năm rồi còn tốn công truy sát y, khẳng định không phải vì sợ y nói ra chân tướng mà vì thứ khác hả?"
"Đại ca đối phó ngũ đệ vì phụ thân chọn ngũ đệ làm người kế thừa, định để ngũ đệ được truyền thừa cao nhất của Độc Cô thế gia. Trong đó có một món bảo vật trọng yếu." Độc Cô Vũ Phàm không dám giấu.
Ngụy Tác liếc Độc Cô Vũ Phàm và lão ẩu vốn cực kỳ hung ác nhưng hiện thời không dám thở mạnh, "bảo vật gì?"
"Tại hạ không biết, chắc chỉ có đại ca và thất thúc biết." Độc Cô Vũ Phàm đáp.
"Các ngươi đả thương Độc Cô Vũ Vân ở đâu? Lúc đó y có đồng bạn không?" Ngụy Tác lóe lên nhãn quang hỏi, "Thương thế của y thế nào, các ngươi có tin gì về y?"
"Bọn tại hạ đả thương y ở trong hoang nguyên giữa Quy Lộc thành và Bích Thiền thành. Lúc đó y không có đồng bạn tại trường." Độc Cô Vũ Phàm đáp: "Y bị nhị ca dùng một món độc khí của thượng cổ Bách Độc giáo đả thương, tuy không chết ngay nhưng khó lòng động dụng chân nguyên, độc tố đó chỉ có thể giải được bằng Cửu mục thiên châu, nếu hai mươi ngày mà không có được tất độc phát thân vong. Y bị đả thương ba ngày trước... Đến giờ bọn tại hạ vẫn chưa phát hiện hành tung cụ thể của y nhưng chắc không thoát khỏi mấy thành quanh đây."
"Còn gì nữa nói nốt đi! Ta đã nhúng vào, Độc Cô thế gia ngoan ngoãn hợp tác thì còn đường sống. Lẽ nào Độc Cô thế gia còn tưởng sẽ đối phó được y?" Ngụy Tác vừa bức hỏi vừa quan sát thấy Độc Cô Vũ Phàm và đáp vừa đảo mắt, tựa hồ chưa nói hết ra, gã liền mặt mũi lạnh tanh nói.
"Bọn tại hạ nhân dịp Tiên Giáp thành phách mại hội mà loan tin có Cửu mục thiên châu để dụ y ra, dù y không đến tất cũng sai người mua, chưa biết chừng sẽ tìm ra." Độc Cô Vũ Phàm run lên đáp.
"Liên lạc với Độc Cô thế gia bằng cách nào? Nếu thành trì khác có tin về Độc Cô Vũ thì có cho các ngươi biết không?" Ngụy Tác hỏi.
"Bọn tại hạ dùng Xung thiên diễm của Độc Cô thế gia truyền tin, bọn tại hạ cứ đợi ơ đây, thành trì khác có tin sẽ đưa đến Tiên Giáp thành chứ không phải đến đây. Đại ca và thất thúc ở Tiên Giáp thành." Độc Cô Vũ Phàm do dự một chốc, "Tiên Giáp thành phách mại hội lần này sắp bắt đầu, phần lớn người Độc Cô thế gia đều ở Tiên Giáp thành."
"Đưa bọn ta đến Tiên Giáp thành gặp đại ca và thất thúc của các ngươi." Ngụy Tác nhìn Linh Lung Thiên, đứng dậy nói.
Độc Cô Vũ Phàm và lão ẩu mặt cắt không còn hột máu nhưng không dám cãi, đi trước dẫn đường.
Tiên Giáp thành do Tiên Giáp tông chưởng quản, Tiên Giáp tông là một trung đẳng luyện khí tông môn, có một Kim đơn tu sĩ tồn, tông môn thiên về luyện chế các loại giáp y, trong mấy chục thành trì gần đây, các loại giáp xác thượng giai yêu thú đều tụ về thành này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thành này chỉ cách Quy Lộc thành một Bích Thiền thành, Ngụy Tác không hỏi Tiên Giáp thành phách mại hội cụ thể tiến hành tại phường thị nào.
Ngụy Tác chưa từng đến Tiên Giáp thành, cùng Độc Cô Vũ Phàm và lão ẩu dùng truyền tống pháp trận trung chuyển, đến Tiên Giáp thành thì thấy quy mô thành này không nhỏ, xây trên một dãy gò đồi, chừng gấp đôi Linh Nhạc thành. Các công trình trong Tiên Giáp thành khá đặc sắc, phần lớn xây từ giáp xác các loại yêu thú.
Nhìn từ xa như do các loại bối xác chế thành, màu sắc rực rỡ.
"Tiểu tử, quy mô phách mại đại hội này của Tiên Giáp thành không nhỏ..." Lục bào lão đầu hơi kinh ngạc, lên tiếng trong tai Ngụy Tác, vì nhiều tu sĩ cùng đổ về một hướng, rõ ràng đến tham gia phách mại hội.
"Vừa hay có một đại hình phách mại hội. Nơi này cách Bàn Vương thành không xa, xem có tìm được những thứ cho ngươi ngưng hình không." Vốn Ngụy Tác đang cân nhắc có nên hốt sạch Độc Cô thế gia rồi phát tin để Độc Cô Vũ Vân hiện thân, hay hành sự âm thầm một chút. Hiện tại mà khoa trương quá, hiển lộ thân phận và hành tung chưa biết chừng sẽ gặp phiền hà, có thể ảnh hưởng đến việc tìm thứ giúp lục bào lão đầu ngưng hình và chuyến đi Vô Kỵ thiên cung. Hiện tại gặp một đại hình phách mại hội, Ngụy Tác truyền âm cho lục bào lão đầu thì đã quyết định âm thầm một chút, xem qua phách mại hội rồi tính, hơn nữa muốn cứu Độc Cô Vũ Vân cần Cửu nhãn thiên châu trong phách mại hội này.
Cửu nhãn thiên châu là ngọc thạch có thể luyện chế pháp khí tiêu trừ tà mị, khu trừ thượng cổ độc vật cần tới vật đó chứng tỏ độc vật thượng cổ bBách Độc tông để lại không giản đơn.
Quyết định không ngông nghênh động thủ trấn áp hay cướp đoạt, thuận tiện xem có giúp lục bào lão đầu tìm được vật để ngưng hình hay không, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên để Độc Cô Vũ Phàm cùng lão ẩu vào một con ngõ vắng, đổi trang phục rồi dịch dung, trước khi đến đại hình phách mại hội của Tiên Giáp thành.
Đại hình phách mại hội cử hành tại phường thị "Nạp bảo bảo khuyết".
Đại hình phường thị này có ba tầng, đủ dung nạp mấy nghìn tu sĩ, các công trình đều xây bằng thanh ngọc, dùng các loại thú giáp điêu khắc hình hài đẹp đẽ làm trang sức.
Lúc bọn Ngụy Tác đến cửa phường thị, đại hình phách mại hội đã chính thức bắt đầu, hai điếm viên hỏi xem bọn gã có thư mời hay không, nhận được câu trả lời là không, hai điếm viên tỏ vẻ xin lỗi cho biết phách mại hội hội trường không còn chỗ trống.
"Đối với tu sĩ thông thường thì không còn chỗ nhưng đối với mỗ thì khẳng định còn vị trí." Nghe hai tu sĩ mặc hoàng sắc cẩm y nói thế, Ngụy Tác nhạt nhẽo đáp, đồng thời từ tâm mạch ánh lên kim đơn hà quang. Đối với phách mại hội cỡ này, Ngụy Tác lúc tại Linh Nhạc thành đã hiểu, mọi phường thị đều bớt ra một số vị trí, dành cho các đại nhân vật đến đột ngột. Đối với tu sĩ và tông môn thông thường, Kim đơn đại tu sĩ tất nhiên là nhân vật xuất chúng.
"Kim đơn... tiền bối, xin theo tại hạ." Quả nhiên, hai đệ tử mặc hoàng sắc cẩm y thấy Ngụy Tác cố ý hiển lộ kim đơn hà quang thì biến hẳn sắc mặt, kính cẩn đi trước dẫn đường.
"Gian thương, ngươi cũng cậy thế hả." Linh Lung Thiên bình tĩnh như thường truyền âm cho Ngụy Tác.
Hai đệ tử mặc hoàng sắc cẩm y dẫn bọn Ngụy Tác vào gian phòng quý phái nhất.
"Ta là người quy củ nhất, người không ép ta, ta cũng sẽ khách khí." Ngụy Tác đáp.
"Tiền bối, không biết xưng hô thế nào, tại hạ là chưởng quỹ Tôn Vân, không rõ tiền bối đại giá quang lâm là muốn giao dịch gì chăng?" Chưa kịp quan sát phách mại hội trường thì, một thanh sam văn sĩ đến chỗ Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hành lễ, đồng thời cực kỳ lễ mạo hỏi.
Hiển nhiên đệ tử tiếp đã báo tin có Kim đơn tu sĩ đến nên chưởng quỹ tự thân tới.