"Ba nhân vật thần quân cấp này đều không dễ đối phó, dù một tên cũng khó giết được." Linh Lung Thiên nhe răng ngẫm nghĩ. Muốn thoát được Công Đức tông và Đăng Tiên tông vây giết phải tìm hiểu xem đối phương truy tung bằng cách nào rồi tìm phá giải, hoặc phải đánh cho đối phương tơi tả, cả hai cách hiện đều không ổn.
Không tính ba thần huyền đại năng đồng thời liên thủ, chỉ riêng bị Đăng Tiên tông tông chủ và Công Đức tông tông chủ bắt kịp thì cả hai chưa biết chừng khó thoát thân.
"Ngươi vẫn tìm cách để ta đến chỗ nào đó, chắc thập phần hung hiểm, có thể dụ chúng đến đó không?" Ngụy Tác lượn một vòng, chạy về phía tây vốn chạy ban đầu, cố các xa chỗ có đông người Công Đức tông và Đăng Tiên tông nhất, đồng thời hỏi Linh Lung Thiên. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Nói thật là người truyền pháp cho Đông Hoang tông tổ sư... là Linh Vu Thiên, cũng là Linh tộc may mắn sống sót như ta, theo câu y ẩn tàng tại cuối điển tịch đó là khi y hết thọ nguyên, đã giấu một món bảo vật đối phó Hoang tộc đi, nơi đó ở ngoài Thiên khung Vân Linh đại lục." Cùng Ngụy Tác trải qua nhiều sinh tử khảo nghiệm, Linh Lung Thiên rất hiểu gã, gã nói thế thì nó do dự một chốc đoạn truyền âm, "Y để lại Động Hư bộ pháp và Đại hoang vấn đạo kinh, nếu có Linh tộc phát hiện thì biết có liên quan đến y, sẽ tìm đến Đông Hoang tông, rất có thể nhận được câu y lưu lại, sau đó theo đó mà tìm được bảo vật. Từ góc độ nào cũng là một kế tuyệt hảo nhưng ta hoài nghi... Theo câu y để lại thì Hoang tộc rất có thể vẫn còn, nhưng nếu Hoang tộc còn đại năng sống sót thì dù không hiểu văn tự Linh tộc nhưng biết Động Hư bộ pháp và Đại hoang vấn đạo kinh là cường pháp của bản tộc, cũng sẽ tra ra Đông Hoang tông, thành ra kế này rất mạo hiểm, hơn nữa nếu là di ngôn thì phải rõ hơn, nhưng thật ra y lại viết rất ngắn, ta cũng chỉ suy đoán được đại khái."
"Có hai cách giải thích." Nhìn Ngụy Tác đoạn Linh Lung Thiên tiếp lời, "Có thể y lo Hoang tộc có ai đó biết kinh văn Linh tộc, biết được câu y để lại nên cố ý viết thật giản đơn, khiến Hoang tộc lấy được cũng không hiểu, hoặc đây là một cái bẫy, dụ Linh tộc đến tìm cái chết, với của thủ đoạn Hoang tộc, mô phỏng dáng vẻ Linh Vu Thiên rất dễ. Nên ta dù biết nơi đó nhưng không dám tới, trừ phi khi ngươi tu thành thần huyền, đồng thời thần thông của ta khôi phục thì mới dám đến xem."
"Hiện tại ba thần huyền và ngần ấy kẻ có chiến lực tương đương với thần huyền bám theo, chi bằng dẫn chúng tới đó?" Ngụy Tác nhãn quang lóe lên kịch liệt, hít sâu một hơi, bảo Linh Lung Thiên.
Gã nhớ rõ câu cuối là "Vân Linh Đại Thí Thiên bất vu thế cửu trấn bảo hoang", dù gã không biết thứ tự chính xác của các chữ nhưng quả thật quá ngắn, còn việc giữa câu này và người truyền pháp cho Đông Hoang tông, Linh Lung Thiên khẳng định đã có tính toán, tính đi tính lại thì lo lắng của nó rất đúng. Có điều tình thế hiện tại khiến Ngụy Tác thấy quá nguy hiểm, chấp nhận mạo hiểm.
"Không được, dù không phải bẫy rập thì chỗ Linh Vu Thiên để bảo vật cũng không giản đơn, chúng ta chỉ hơi chần chừ là bị chúng vây giết." Linh Lung Thiên lắc đầu, "Nơi đó cách đây cực xa, nếu đến được đó, ít nhất cũng không thể bị bắt kịp."
"Chúng đang bức chúng ta về Thiên Huyền đại lục." Ngụy Tác liên tục thi triển Động Hư bộ pháp, nhanh chóng phát hiện Đăng Tiên tông và Công Đức tông bố trí nhân thủ đông nhất ở hướng về Thiên khung Tịch Hàn đại lục và Vân Linh đại lục, còn về phía Thiên Huyền đại lục thì không có bao nhiêu phòng ngự, chỉ"Liên hoa kim ngư" và thần huyền đại năng vô danh đuổi theo.
"Như thế không ổn." Ngụy Tác nhíu mày bảo Linh Lung Thiên.
Tình hình này thoạt nhìn có vẻ Đăng Tiên tông và Công Đức tông không đủ thực lực phong tỏa mọi hướng, chỉ đề phòng Ngụy Tác chạy vào sâu hơn trong man hoang, hoặc quay về Vân Linh đại lục, đến sơn môn Hóa Thiên giáo hoặc Hoàng Thiên đạo. Nhưng Ngụy Tác ngửi ra được khí tức nguy hiểm, thần huyền đại năng của Thiên Kiếm tông và Huyền Phong môn truy sát đến Âm Thi tông, Hoàng Phủ Tuyệt Luân còn bị y giết, cả Vân Linh đại lục đều biết, với thực lực của Đăng Tiên tông và Công Đức tông, khẳng định cả việc Chân Võ thiếu chủ chết trong tay gã, gã và Chân Võ có thù thì cũng biết. Hiện tại dồn gã và Linh Lung Thiên phải đi vòng trong man hoang về Thiên Huyền đại lục thì rất có thể Đăng Tiên tông và Công Đức tông đã liên hệ với Huyền Phong môn, Chân Võ rồi, chưa biết chừng mấy siêu cấp tông môn của Thiên Huyền đại lục đã bao vây sẵn ở chỗ gần với Vân Linh đại lục. Nhiều lão bất tử bị gã bỏ xa nhưng rồi đuổi kịp, có khả năng các tông môn này đặc biệt bố trí truyền tống pháp trận cự ly ngắn ngay trong tại man hoang. Quả thật gã khó mà cắt đuôi.
Nếu có thêm hai thần huyền đại năng đợi sẵn thì gã chỉ còn đường chết.
Gã có thù với Huyền Phong môn, Chân Võ, Thiên Kiếm tông, cộng thêm những gì đang có thì dẫn động ngần ấy thần huyền đại năng cũng rất có khả năng.
Chỉ Đại thừa pháp âm đủ khiến bất kỳ thần huyền đại năng nào thèm muốn.
"Chi bằng chúng ta tìm một điểm xông ra?" Linh Lung Thiên nghiến răng. Bị bức chạy quanh như thỏ thế này không dễ chịu gì, nó và Ngụy Tác liên thủ thì e ngại nhất là Công Đức tông tông chủ, còn thần huyền đại năng đứng trong tinh quang và Đăng Tiên tông tông chủ nếu đi một mình thì vị tất là đối thủ của cả hai. Còn các lão bất tử cấp không có thần huyền đại năng trợ trận thì vài người cộng lại cũng không phải đối thủ.
"Mẹ nó chứ! Chúng ta cứ tìm một nơi rất có khả năng có âm minh yêu thú hoặc bất tử cổ thi đáng sợ rồi đốt Âm minh thảo." Ngụy Tác không nghĩ ra cách gì nên nói, "Ít nhất chúng cũng mười mấy người, giao đấu tất phi thường nguy hiểm... Ta có Địa Mẫu cổ kinh, tìm ra âm minh chi địa đã!"
"Được!" Linh Lung Thiên sáng mắt, "Man hoang hoang nguyên có âm minh chi địa, rất có thể có bất tử chi vật đáng sợ."
"Nơi này âm minh chi khí không kinh nhân... e không có bất tử chi vật quá mạnh." Ngụy Tác và Linh Lung Thiên vừa cắm đầu chạy vừa tìm âm minh chi địa, rất nhanh đến một nơi có vân khí đên ngòm, nhưng cả hai không dừng lại mà chạy tiếp.
Ngụy Tác dùng Địa Mẫu cổ kinh cảm ngộ địa mạch, vết nứt này vươn đi mấy chục dặm, là âm minh địa mạo bình thường.
A!
Liên tục chạy hai ngày ở man hoang hoang nguyên theo huóng Thiên Huyền đại lục, đã đi không biết bao nhiêu vạn dặm, bỏ qua năm, sáu cá âm minh địa mạo thì Ngụy Tác đột nhiên dừng lại, hít hơi lạnh.
"Sao hả?"
Linh Lung Thiên lấy làm lạ, nó và Ngụy Tác dừng ở một dãy đồi thấp cực kỳ hoang vu, đều không cao quá trăm trượng, tựa hồ thập phần bình thường, không có tí âm khí nào.
"Ngươi xem chỗ kia... có phải bạch sơn hắc mộc, thế núi như đang cháy, bóng núi cực lớn, không có gò đống!" Ngụy Tác chỉ sang mé phải.
"Thế nào, chỗ đó phi thường kinh nhân hả? Hay có gì cổ quái?" Linh Lung Thiên thuận theo hướng Ngụy Tác chỉ, nhận ra là một ngọn núi.
Ngọn núi đó cách nó và Ngụy Tác hơn nghìn dặm, nhìn từ xa thì đều màu xám nhạt nhưng cây đối đen ngòm. Ngọn núi đó không cao, chỉ chừng hai, ba trăm trượng nhưng cả ngọn núi tròn xoe, trông như một phần mộ, ngoại hình thậm chí khá giống chỗ Âm Thi tông tàng kinh. Hơn mười dặm quanh ngọn núi đó không có núi nào khác, quan trọng nhất là bóng núi này cực lớn. Theo lý, giờ đang lúc mặt trời chiếu rọi, lấy đâu ra bóng cỡ đó, so ra thì bóng các ngọn khác nhỏ hơn nhiều, cảm giác này thập phần cổ quái, như ngọn núi đó tự động sinh ra bóng.
"Âm dương phần!"
Ngụy Tác thi triển Động Hư bộ pháp lướt tới, đồng thời truyền âm cho Linh Lung Thiên, "Đây là âm minh địa mạo kinh nhân ghi trong Địa Mẫu cổ kinh, trông thập phần phổ thông nhưng là âm minh chi địa cực kỳ đáng sợ. Địa mạo này là âm minh chi đại lại trải qua đại chiến kinh thiên, vô số thi cốt hóa thành đất bụi rồi bị âm minh khí tức hút đến chất thành!"
"Tức là thượng cổ sát trường, là âm minh chi địa kinh nhân! Nơi này rất có khả năng hóa sinh ra bất tử chi vật!" Linh Lung Thiên hít một hơi lạnh, nói ngay.