Thất bảo mật địa trông phổ phổ thông thông nhưng dù là bản thân thiền viện hay khí tức thần huyền đại năng ở trong đều khiến mỗi tu sĩ có cảm giác thập phần bất phàm.
Không ai dám phát ra thanh âm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cơ hồ những nhân vật có tu vi và thân phận tối cao của cả Công Đức tông đều tụ tập tại đây đợi thiền âm mộc ngư rung lên.
Thiền âm mộc ngư của thần huyền đại năng tu vi tối cao trong lịch sử Công Đức tông để lại không bị khống chế, tự phát thiền âm.
Ngụy Tác triệt để tĩnh tâm, trong tình huống không thể lấy được Đề hồ thánh quả, chỉ còn cách xem qua thiền âm mộc ngư có được truyền thừa gì.
Gã nhắm mắt, thần thức dồn lên bồ đề thụ trên đầu và các tảng đá hình con cóc dưới chân.
Gã không nhận ra nông sâu, trông đơn giản nhưng chứa không linh khí tức, siêu thoát trần thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ngụy Tác chợt cả kinh, bồ đề thụ trên đầu và tảng đá dưới chân, trừ rất lâu đời ra thì không phải dị chủng, nhưng thần thức gã tiến vào thì thấy khí tức siêu nhiên thoát trần.
Thần huyền đại năng khí tức!
Tu vi cao hơn mọi thần huyền đại năng gã từng thấy!
Khí tức này siêu nhiên thoát trần, tựa hồ hòa làm một với thiên địa, lại như sắp phiêu nhiên siêu thoát thiên địa.
Chỉ thiếu một bước là đạt chân tiên!
Ngụy Tác hít sâu một hơi, tĩnh tâm cảm ngộ khí tức của bồ đề thụ và tảng đá, cả hai khí tức không phải cố ý nhập vào, cũng không khắc thần, rõ ràng thần huyền đại năng đó bình thường vẫn ở đây đả tọa tu luyện nên khí tức dung nhập vào cây đá, hoặc thần huyền đại năng đó ở đây tham ngộ đại đạo, hóa ra thần văn ấn chứng thì vô tình khắc khí tức vào.
Trước kia gã cho rằng Chung sư huynh của Trương Vân có khả năng vì địa mạch tiên âm trong Tiểu Lăng cốc mà nghe được thiền âm kinh văn, hiện tại xem ra không giản đơn như vậy.
Thần huyền ngũ trọng là cảnh giới hiện tại gã chưa thể tưởng tượng, nên không đoán được hai khí tức này sẽ biến hóa thế nào truyền pháp thiền âm vang lên, thanh khí mà Chung sư huynh nói đó chưa biết chừng không phải ảo giác.
Gã muốn chạm thử vào hai tia khí tức nhưng cả hai đều như ẩn sâu trong thiên địa nên không thể cảm nhận được, không hiểu rõ thần diệu.
Thử liền mấy lần công cốc, Ngụy Tác bỏ cuộc, trở lại trạng thái bình tĩnh nhất, vô bi vô hỉ, thật sự muốn nghe tiền bối truyền đạo.
Không biết bao lâu sau, đột nhiên, Ngụy Tác hơi chấn động, cảm giác kỳ dị dâng lên.
Bồ đề lão thụ trên đầu và đá dưới chân, hai khí tức đột nhiên rung lên, cảm giác thanh linh dâng tràn.
"Hai khí tức này cộng hưởng, lẽ nào thiền âm sắp vang?... Hai khí tức này hàm chứa một chút tâm cảnh của thần huyền đại năng, khiến người ta thanh tĩnh bình hòa, đích xác như có thanh khí lan tỏa để tĩnh tâm tham ngộ!"
Ngụy Tác mới lóe lên ý nghĩ thì cốc một tiếng như một viên trân châu rơi xuống đĩa ngọc, âm thanh không linh đột nhiên vang lên.
"Thiền âm vang rồi!"
Cơ hồ mọi tu sĩ trong Thất bảo mật địa đều chấn động.
Thanh âm không thể nắm bắt, như từ trên trời xuống, lúc vang lên thì Tùng mộc thiền viện vốn bình đạm đột nhiên dấy lên thanh sắc thần huy, đổi màu thành như tuyết rơi, lại như ngàn sao lấp lóe, vô số tự nhiên quang ảnh hiện lên, có đủ xuân hạ thu đông hóa thành lưu quang phía trên Tùng mộc thiền viện.
Ngụy Tác hít hơi, vẫn bình tĩnh.
Cảnh giới của địa năng gần đạt chân tiên qua không thể tưởng tượng, chỉ để lại một thứ mà thế này, tạo cho gã cảm giác thiên đạo chi lực lưu chuyển, không thể ngăn được.
Gã dám khẳng định nếu đại năng đó trùng sinh, búng tay là đủ lấy mạng gã.
Từng âm thanh không ngừng vang lên, như có linh tuyền chảy trên trời. Thất bảo mật địa lóe sáng vô số lục quang, hoàng quang, bạch quang, như có vô số cây cỏ tốt tươi rồi khô héo, tuyết bay mù mịt.
Bồ đề lão thụ và tảng đá dưới chân hòa hợp khí tức, thanh khí chảy khắp toàn thân Ngụy Tác, khiến tâm cảnh gã dị thường bình tĩnh, không bị ảo quang chấn động.
Gã nghe rõ trong linh âm huyền diệu như có người tụng kinh một cách vô thanh, nhiều kinh văn trực tiếp hiện lên trong óc.
"Đại đề tu di!"
Kinh văn này như pháp ấn trấn áp trong lòng, là một môn thuật pháp công kích!
Hiện tại không thể thử nên không biết được uy năng, nhiều kinh văn đều là cổ Phạn văn, gã hcir biết gần nửa, là một môn thuật pháp công kích Đại đề tu di, không ít văn tự chắc phải về Đại Doanh phong đối chiếu kinh mới hiểu được. Nhưng số kinh văn này truyền ra không nhanh nên gã nhớ rất rõ, mỗi chữ đều hằn sâu vào óc.
Đột nhiên, Ngụy Tác chấn động, thiền âm vốn linh vận cực độ như biến thành tạp âm, nhiễu loạn gã, cả thanh khí từ tảng đá và bồ đề cổ thụ phát ra cũng không chống nổi, nhiều kinh văn tan đi.
"Không phải bậc đại định lực, đại nghị lực thì không thể hiểu..."
Bị thanh khí bao trùm, Ngụy Tác chợt cảm ngộ được tâm niệm của thần huyền đại năng để lại mộc ngư. Người được đạo pháp không liên quan gì đến tu vi tư chất mà là tâm chí tu vi không bị ngoại lực quấy nhiễu.
Ngụy Tác không bị mê hoặc, giữ tâm cảnh triệt để bình tĩnh như bàn thạch, kinh văn ẩn đi lại xuất hiện, nhiều kinh văn cổ tự rực quang hoa, nối thành một trong óc gã.
Một thiên thuật pháp công kích hoàn chỉnh, Ngụy Tác nhờ thiền âm mà có!
"Choang!"
Đột nhiên, thiền âm rung lên, trở thành vang vọng như có thần vương tại vô tận hư không gõ thần chung, phát âm chấn nhiếp người đời.
"Lại một đạo bí pháp!"
Một cổ tự kinh văn lóe lên trong óc Ngụy Tác, cổ tự này hàm chứa khí tức lay non dốc biển, khiến gã hơi run lên.
Thiền âm ban nãy chỉ là nhiễu loạn, hiện tại thiền âm và chữ cổ đang tấn công tâm thần Ngụy Tác!
Chỉ ba cổ tự kinh văn mà tâm thần Ngụy Tác không giữ nổi, với tâm chí tu vi của gã tựa hồ cha chịu nổi thiền âm công phạt, nhưng gã không hề hoảng loạn, não hải vang lên đại đạo linh âm trong Tiểu Lăng cốc.
Thanh âm tự nhiên lưu chuyển trong tâm, tâm thần đang chấn động chợt thanh tĩnh, như hòa cùng Thất bảo mật địa, như biến thành bồ đề, biến thành tảng đá...
Ngụy Tác không hề bị kinh nhiễu, toàn bộ kinh văn được gã nhớ rõ.
Âm thanh thanh thần vương gõ chuông tan vỡ quanh gã.
Thanh khí từ bồ đề cổ thụ và tảng đá đột nhiên hoàn toàn dung nhập vào thể nội Ngụy Tác, tựa hồ đại đạo trong đó tương thông với tự nhiên đại đạo ở Tiểu Lăng cốc.
"Đại thừa pháp âm!"
Đột nhiên, những chữ không biết đó như gương sáng trong lòng Ngụy Tác.
Thiên kinh văn thứ hai cũng là vô thượng bí thuật cực kỳ kinh nhân! Có thể dùng vô hình chân ngôn pháp âm đối địch!
Cứ theo cách này, chân ngôn pháp âm phát ra là dung hợp với nguyên khí của nhất phương thiên địa, phát đại đạo pháp lực trấn áp đối phương.
Tuyệt đại đa số thuật pháp và pháp bảo phòng ngự đều không ngăn được thanh âm, nên đạo cường pháp này cũng như thần thức xung kích, vượt qua được tuyệt đại đa số phòng ngự, trực tiếp trấn áp đối thủ.
Hoàn toàn là một môn cường pháp xuất phát từ bí thuật, dung hợp với cảm ngộ của thần huyền đại năng về đại đạo pháp tắc.
Đây là côi bảo của thần huyền đại năng lưu lại! Vô thượng truyền thừa!
Ngụy Tác thập phần chấn kinh, hai thiên kinh văn hiện rõ trong não hải, gã không hề biết tới ngoại giới biến hóa.
"Thiền âm dừng rồi!"
Trong Thất bảo mật địa, tuyệt đại đa số đệ tử Công Đức tông rúng động, mở bừng mắt thất vọng. Không còn thiền âm, họ không ngộ ra điều gì.
"Sao lần này thiền âm dừng nhanh thế?"
Có những đệ tử, những lão giả ngoài thất vọng thì còn kinh ngạc, họ không phải lần đầu có tư cách nghe thiền âm nên nhận ra lần này thiền âm ngắn hơn bao giờ hết.
"Phù!"
Khiến tất cả, kể cả tu sĩ tôn quý nhất Công Đức tông ở trong Tùng mộc thiền viện cũng chấn động vì thiền âm mộc ngư trông cực kỳ bình thường, vẫn đặt trên cái bàn gỗ tùng, không hề có quang hoa hay phù văn đột nhiên hóa thành tro, thành vô số lục quang, hoàng quang, bạch đan nhau.
Tùng mộc thiền viện hóa thành tro, thành các loại quang hoa, như tự nhiên thay mùa, tuyết rơi tơi tả, tan biến nhanh.
Sơn cốc vẫn là sơn cốc, cái ao và cây cối cỏ dại vẫn như cũ nhưng thiền âm mộc ngư và Tùng mộc thiền viện như chưa từng xuất hiện.
"Thiền âm mộc ngư... di tích của tiền bối đại năng để lại... Toàn bộ tan biến!"
"Lẽ nào có người được cao nhất truyền thừa?"
"Lẽ nào sau nghìn năm, uy năng thiền âm mộc ngư đã hao tận?"
"..."
Thất bảo mật địa lặng ngắt, ai cũng cực kỳ chấn kinh, lòng như kinh đào hãi lãng mà không dám lên tiếng.