"Cái gì, ngươi khiêu chiến ta?" Tu sĩ trẻ tuổi tuấn tú không dám tin, với y thì "Mã Đằng" không đáng một xu.
"Tiểu Mã, đừng nói quá." Trương Vân ngưng trọng truyền âm cho Ngụy Tác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Còn ngày sau cùng, mai là ngày Thất bảo cấm địa khai cấm, đệ tử sợ vì sơ ý có chuyện gì nên muốn tĩnh tâm tiềm tu, mong các vị sư thúc phái người trông giúp mấy linh điền một hôm." Ngụy Tác ngó lơ bọn tu sĩ anh tuấn, nói với Trương Vân và lão nhân họ Tiền.
"Chỉ một ngày thì được." Trương Vân bảo: "Bao năm nay con giúp chư vị sư huynh đệ không ít, con nhờ có một ngày, họ sẽ không cự tuyệt."
"Bọn đệ sẽ giúp Mã sư huynh trông nom linh điền." Mấy đệ tử Đại Doanh phong huyết khí phương cương lên tiếng, đã hiểu sự tình khá rõ rệt, lại thêm bình thường bị đệ tử các phong bắt nạt, họ vốn thập phần bất mãn.
"Thế nào, ngươi tưởng được nghe thiền âm Thất bảo mật địa thì một bước lên trời hả?" Đệ tử trẻ tuổi tuấn tú cười lạnh liếc Ngụy Tác, "Ta và Chu Lăng sư huynh cũng có tư cách vào Thất bảo mật địa, ngươi coi việc nghe thiền âm là có thể thay đổi tất cả thì chết cười."
"Dù một bước lên trời ta cũng không ỷ thế hiếp người bắt nạt đồng môn." Ngụy Tác vẫn thật thà.
"Hừ!" Chu Lăng hừ lạnh, ngoài mặt không tỏ gì nhưng trong lòng đã động sát ý.
Lần này đến Đại Doanh phong, gã đã tính sẵn, biết lão nhân họ Tiền sắp chết nên không sợ gì, định thừa cơ gây chuyện lớn, trấn áp vào người để lập uy cho Đại Doanh phong nhưng không ngờ lọt vào tính toán của Ngụy Tác, không thể phát huy.
"Ta đợi ngươi khiêu chiến. Đừng co đầu rút cổ để ta khinh thường Đại Doanh phong." Tu sĩ trẻ tuổi cười lạnh.
"Trương sư thúc, Tiền sư bá, nếu không có việc gì, con xin đi trước, con không vô liêu như ai đó, cả ngày đi rong." Ngụy Tác ngó lơ bọn tu sĩ trẻ tuổi, hành lễ với Trương Vân và lão nhân họ Tiền, cáo từ ly khai. Câu nói của gã càng khiến dối phương điên tiết.
"Tu vi như thế mà dám coi thường chúng ta! Rồi phải cho y biết tay!"
"Yên tâm đi, sư huynh, dù y không khiêu chiến sư huynh thì đệ sẽ trực tiếp khiêu chiến y, y không dám ứng chiến thì đệ sẽ làm nhục để sau này y không thể ngẩng đầu lên trong chư phong." Đệ tử Đại Ngu phong có thai ký trên mày truyền âm cho tu sĩ trẻ tuổi.
"Tiểu Mã,tranh hơi với chúng không lợi lộc gì, bọn ta đã già, không còn sợ gì nhưng con còn có cơ hội..." Lão nhân họ Tiền và Trương Vân cùng Ngụy Tác đi khỏi, lo lắng "người thật thà" như gã sau này sẽ chịu thiệt.
"Chúng cố ý làm phiền, chúng ta không tránh được." Ngụy Tác thật thà đáp, hai lão nhân này tâm địa rất tốt, gã muốn báo đáp hai người.
"Con tĩnh tu một ngày đi, hi vọng sẽ có thu hoạch."
Hai lão nhân đưa Ngụy Tác về cốc khẩu Tiểu Vân cốc. "Nếu ngày mai y có thu hoạch thì nhờ kinh văn sẽ thành nội môn đệ tử, làm môn hạ một trưởng lão trung hậu, tất sẽ thích tính y mà che chở... Nếu không thì chúng ta tìm cách cho y bế cá tử quan, hoặc trông một linh động thật lâu, không thì Chu Lăng sẽ thừa cơ báo thù, chưa biết chừng sẽ điều y đi..."
"Nếu Đại Doanh phong có nhân vật lợi hại, đâu đến lượt Chu Lăng huênh hoang."
Lưỡng vị lão nhân đi khỏi, vẫn tỏ vẻ ấm ức, thương lượng đối sách.
"Tiếc rằng ta không phải đệ tử Đại Doanh phong, chỉ có thể thừa cơ đối phó mấy tên kiêu ngạo kia, không thì Đại Doanh phong thật sự lên trời." Ngụy Tác lắc đầu, đi vào chỗ ở.
Thay thân phận Mã Đằng, có thêm những trải nghiệm chưa từng có, Đại Doanh phong có những người không tệ nên gã định giúp họ, chỉ là gã biết mình không phải đệ tử Công Đức tông, tối đa chỉ giúp những người tốt với mình mà thôi.
Vào chỗ ở, Ngụy Tác thả Phệ tâm trùng ra.
Lần này giết nhiều tông chủ và lão bất tử, có thể đem nuôi dưỡng Phệ tâm trùng nhưng vì ở Công Đức tông hung hiểm, có thể phải dùng đến Phệ tâm trùng nên gã không để nó ăn tiếp, tránh lúc cần dùng thì lại ngủ say lâu. Tại Đại Doanh phong, nô thú đại của gã đã che đi khí tức nên không bị phát giác.
Thả Phệ tâm trùng ra là để nó trông coi Tiểu Vân cốc, gã định dùng một ngày này luyện hóa viên Bàn cổ cự chập yêu đơn còn lại.
Bàn cổ cự chập yêu đơn có thể đề thăng nhục thân, đối với Ngụy Tác tương đương với trực tiếp đề thăng thần thông.
Không có gì bất ngờ, không ai tới nữa, Ngụy Tác hoàn toàn luyện hóa viên Bàn cổ cự chập yêu đơn còn lại.
"Tu vi càng lên cao, muốn đề thăng quả nhiên khó như lên trời..." Ngụy Tác luyện hóa Bàn cổ cự chập yêu đơn, tĩnh tâm cảm giác thay đổi đoạn thở dài.
Bàn cổ cự chập yêu đơn này vẫn mang lại cho gã nhiều lợi ích, khiến chân nguyên tu vi và nhục thân đều đề thăng.
Ngụy Tác đồng thời cảm giác được viên Bàn cổ cự chập yêu đơn này đề thăng nhục thân không như vien trước, chứng tỏ kháng dược tính của thân càng lúc càng mạnh, các loại thiên địa linh dược càng lúc càng ít tác dụng. Như đổ một bát nước vào chậu thì có thay đổi ngay, nhưng đổ vào biển cả thi không là gì.
Bàn cổ cự chập đã tiến giai đến bát cấp, yêu đơn hàm chứa nguyên khí thập phần kinh nhân, lúc ở Phân niệm cảnh thì luyện hóa một viên đủ cho gã tăng mấy cấp, nhưng đạt Kim đơn ngũ trọng, thể nội như biển lớn, Bàn cổ cự chập yêu đơn chỉ giúp gã thêm mấy bước trên con đường đến thần huyền.
Kim đơn và nhục thân kinh nhân như gã, tu vi Kim đơn ngũ trọng thì đề thăng tu vi cần lượn linh khí hơn tu sĩ thông thường không biết bao nhiêu lần. Hiện tại Ngụy Tác cảm giác được mình cách Kim đơn ngũ trọng điên phong rất xa, cần rất nhiều nguồn lực mới vươn tới.
"Chả trách nhiều đại năng của tu đạo giới đều dĩ sát chứng đạo, thành tựu vô thượng thần thông... Tự thân thu gom không bằng giết người đoạt bảo vật."
Thất bảo mật địa sắp mở, lại ở trong Công Đức tông, Minh Đức không khiến gã yên tâm hoàn toàn nhưng tu vi liên tục đề thăng, gã trở lại thập phần bình tĩnh. Gã không cố ý gây chiến nhưng muốn bình tĩnh tu luyện mà cũng không được, nếu thật sự có đại chiến, gã cũng không có gì phải sợ.
Sáng hôm sau, Ngụy Tác đứng dậy, tuy vẫn mang diện mục Mã Đằng nhưng mỗi động tác sung mãn linh vận, tạo cảm giác không linh.
Gã lắc đầu, thu Phệ tâm trùng, linh khí nội liễm, từ từ khôi phục thành dáng vẻ trung hậu như cũ.
"Xuất phát." Nửa tuần hương sau, Trương Vân vào Tiểu Vân cốc, nhãn thần hơi kích động. Đến lúc các tiền bối chư phong đưa đệ tử có tư cách nghe thiền âm lên đường, Đại Doanh phong lần này chỉ có Mã Đằng, do Trương Vân đưa đi.
"Được thì là duyên, không được thì là thiên ý, hoặc còn cơ duyênlớn hơn cũng nên..." Trương Vân hơi kích động, nhưng vẫn mở lời khai đạo, để Ngụy Tác giữ bình tĩnh. Mã Đằng tư chất bình thường, nhiều tiền bối Đại Doanh phong không đánh giá cao, ở sơn môn, trừ lão nhân họ Tiền và hơn mười tu sĩ như Phí Trung vốn có quan hệ tốt với "Mã Đằng" thì không có bao nhiêu người tiễn.
Trương Vân tế xuất phi độn pháp bảo hồng lăng, đưa Ngụy Tác bay lên.
Trên tầng mây lộ ra mấy trăm đỉnh núi hà quang lấp lóe, hoặc tiên khí liễu nhiễu, giờ đều có độn quang bay lên như vô số tiên nhân tụ hội, nhắm thẳng đỉnh núi ở chính đông, cảnh tượng cực kỳ tráng quan.
Ngọn núi đó là Đại Quỳnh phong, cả ngọn núi là bạch sắc ngọc thạch, gần đỉnh có một quảng trường, các đệ tử có tư cách tham gia nghe thiền âm đều đáp xuống đó, các tiền bối đi lĩnh giúp thông hành linh phù.
Trong nghìn đỉnh núi của Công Đức tông, có ngọn không ai đủ tư cách tham gia, có ngọn lại vài người.
"Cẩn thận." Giúp Ngụy Tác nhận thông hành linh phù xong thì các nhân vật tiền bối của chư phong đều lui đi. Khi Thất bảo mật địa kết thúc khai cấm, họ lại đến đón, vì thinh không Công Đức tông không cho đệ tử phi độn.
Chư phong tiền bối đi khỏi, cả quảng trường tụ tập chừng hơn bảy trăm đệ tử các phong.
Ngụy Tác trải thần thức, nhanh chóng phát hiện tu sĩ trẻ tuổi của Đại Ngu phong cũng có mặt, thỉnh thoảng lại hung hãn nhìn gã, còn Chu Lăng không có mặt.
Các trưởng lão và chân truyền đệ tử đều tụ tập ở chỗ khác, cùng đến Thất bảo mật địa.
Bình thường, trưởng lão và chân truyền đệ tử ở trên mấy chục ngọn núi, nhân số bộ phận này cũng không ít.