Thông Thiên Chi Lộ

Chương 756: Trấn áp toàn thành

"Thần huyền đại năng, sao có thể!"
"Sao lại có thần huyền đại năng đến Linh Cữu thành!"
"Truyền tống pháp trận sao lại đột nhiên không thể sử dụng!"
Nhiều tu sĩ tận mắt thấy Hoàng Phủ Tuyệt Luân và lão đạo còn già hơn, sau cùng cũng định thân, kêu lên không dám tin, Hoàng Phủ Tuyệt Luân và lão đạo đã ở cách tầng không Linh Cữu thành mấy nghìn trượng.
"Oành!"
Dừng lại trên hư không, đầu tóc cơ hồ rụng hết, lão đạo đột nhiên sáng rực huyết sắc hà quang, ngưng thành hình huyết sắc phượng hoàng.
Linh khí ngưng hình, lão đạo cực kỳ bất phàm tạo cho người ta cảm giác ngang với Hoàng Phủ Tuyệt Luân, ngay cả Hoàng Phủ Tuyệt Luân tựa hồ cũng tôn kính này không phải Thần huyền cảnh đại năng, chỉ là Kim đơn cảnh đại tu sĩ, nhưng huyết sắc phượng hoàng dài hơn mười trượng, mấy chiếc lông huyết hồng sắc gần như thực chất, phát ra hà quang kinh nhân, uy áp kinh thiên, như cửu cấp phượng hoàng chân chính giáng lâm. Lão đạo là kinh thế đại tu sĩ Kim đơn kỳ ngũ trọng hậu kỳ điên phong, đã chạm đến thần huyền.
Hắc sắc tàn ngọc từ tay lão đạo bay lên, lơ lửng trước mặt.
Khối hắc sắc tàn ngọc chỉ cỡ bàn tay, dày một đốt ngón tay, rìa không nhẵn nhụi, như một mảnh ngọc đã vỡ.
Khối hắc sắc tàn ngọc toát ra khí tức cực kỳ hoang cổ, ràn rạt quang văn!
Quang văn cực kỳ huyền ảo, toát ra thần quang siêu việt thần huyền đại năng, rõ ràng là thần vực pháp văn của siêu cấp đại năng mà Linh Lung Thiên đã nói!
Khối hắc sắc tàn ngọc là một mảnh vỡ có thần văn khó tưởng tượng nổi của siêu cấp đại năng.
"Phù!"
Hắc ngọc được lấy ra, đầu lão đạo có hắc quang lóe lên, xuất hiện một lá cờ đen.
Hắc sắc đại kỳ không phải kim loại hay ngọc, từng quang điểm như vì sao nối lại, hình tinh vân phù văn huyền ảo, lá cờ hiện lên liền dài ra cả trượng, liễu nhiễu hồng sắc hà quang, là bản mệnh pháp bảo của lão đạo.
Lão đạo xếp bằng trên hư không, chắp tay nhắm mắt.
Trông lão vẫn cực kỳ già nua nhưng toát lên từng vòng hồng sắc thần quang, hình thành hơn một trăm vòng sáng khổng lồ.
Từng vòng thần quang và thân ngoại linh khí ngưng thành huyết sắc phượng hoàng không ngừng chấn động, rõ ràng lão thôi động chân nguyên đến cực độ.
Cùng lúc, hắc sắc đại kỳ trên đỉnh đầu phát ra hắc sắc nguyên khí, mảnh hắc ngọc cũng lan rộng từng dải thần văn, dệt thành những nét khó tưởng tượng nổi, đan vào vân khí của hắc sắc đại kỳ phát ra, bắn xuống Linh Cữu thành và sơn môn Âm Thi tông, như vô số ngân hà trút xuống.
Thoáng sau, vô số hắc sắc quang hoa rơi xuống, hình thành một hắc sắc quang mạc khó tưởng tượng nổi, như một cái lồng bao trùm Linh Cữu thành, cả sơn môn Âm Thi tông cũng nằm trong.

Linh Cữu thành đột nhiên tối sầm, nguyên khí dao động kỳ dị tỏa khắp toàn thành, hắc sắc quang hà bay lên, như cả ngôi thanh cháy rực hắc sắc hỏa diễm.
"Việc gì hả! Mọi truyền tống pháp trận đều không thể sử dụng!"
"Có người dùng nghịch thiên thần thông, thi triển cấm chế kinh nhân vây kín cả Linh Cữu thành và sơn môn Âm Thi tông!"
"Ai định làm gì đây, chúng ta không ra được!"
"Thật ra là cấm chế gì? Bao trùm trời đất..."
Tu sĩ cả Linh Cữu thành đều hoảng sợ, nhiều người ré lên, chạm vào hắc sắc quang mạc là bị uy năng chấn bay đi.
Hắc sắc quang mạc có khí tức và uy năng quá đáng sợ, nhiều quang văn như thiểm điện ngoằn ngoèo, nhiều người muốn phá vỡ nhưng không ai thành công.
"Là hai tu sĩ trên kia! Họ phong ấn toàn thành!"
"Các ngươi là ai mà định phong tỏa tu sĩ toàn thành!"
Tin tức truyền tống pháp trận xuất hiện thần huyền đại năng chưa đồn ra, tuyệt đại đa số tu sĩ Linh Cữu thành chưa biết. Có tu sĩ phát hiện Hoàng Phủ Tuyệt Luân và lão đạo trên không thì lớn tiếng hỏi, không ít tu sĩ cũng đằng không, có thêm tu sĩ Âm Thi tông từ sơn môn lên theo khiến thinh không lấp lánh quang hoa, cảnh tượng thập phần kinh nhân.
"Bọn ta chỉ định giết một tu sĩ. Ai ngăn cản, giết!" Lão đạo xếp bằng bất động trên hư không tựa hồ nối làm một với cấm chế này, còn Hoàng Phủ Tuyệt Luân mặc bạch bào đáp xuống, giọng nói băng hàn cực độ vang khắp toàn thành.
"Ai mà dám phong tỏa toàn thành, dù các ngươi báo thù thì cũng không nên chọc vào chúng nhân chứ nhỉ?" Một thanh y tu sĩ Phân niệm cảnh ngũ trọng hỏi to trên không trung.
"Mau triệt cấm chế triệt, ta có việc gấp phải đi! Phụ thân ta là Truy Cổ tông tông chủ, Kim đơn tam trọng đại tu sĩ." Một tu sĩ mặc kim sắc pháp y, chừng hai mươi mấy tuổi lớn tiếng mắng.
Vù!
Một đạo ô kim sắc kiếm quang từ trên không giáng xuống, uy áp và sát ý thấu xương trấn áp toàn thành khiến mọi tu sĩ rúng động. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"A!"
Thanh y tu sĩ Phân niệm cảnh ngũ trọng và tu sĩ mặc kim sắc pháp y tan vỡ thân thể, bị đạo kiếm quang cắt nát.
"Phù..." Nhiều người hít hơi lạnh, mọi tu sĩ định lên tiếng đều biến sắc. Một đạo kiếm quang này như thần vương chém ra, vượt ngoài hiểu biết của họ.
Hoàng Phủ Tuyệt Luân đi trên hư không về phía sơn môn Âm Thi tông, khóe môi treo nụ cười lạnh.

"Thần huyền đại năng!"
"Trời đất, là thần huyền đại năng!"
Hoàng Phủ Tuyệt Luân toát lên khí tức và uy nghiêm chấn động thiên địa, không ít tu sĩ không biết lão là ai cũng nhận ra.
"Các hạ không phải thần huyền đại năng của Vân Linh đại lục mà phong tỏa cả thành trì, giết chóc tu sĩ, không sợ thần huyền đại năng của Vân Linh đại lục trút giận hả!" Một lão giả mặc y phục hoa quý phẫn nộ.
Lão giả tựa hồ là trưởng lão cùng tông môn với thiếu chủ mặc kim sắc pháp y, rất có kiến thức.
"Chết!"
Một đạo sát ý bao trùm lão giả đang phẫn nộ, pháp y hóa thành tro, nhục thân tan rã, không còn lại gì.
"A! Đó là thần thông của thần vương, ngay cả Kim đơn đại tu sĩ cũng bị giết trong tích tắc, ai ngăn được."
"Thần huyền đại năng là nhân vật chí cao của tu đạo giới trung, hành sự không cần e dè... đáng sợ."
Mọi tu sĩ đều run lên, không ai dám lên tiếng, cả Linh Cữu thành lặng ngắt, mọi tu sĩ đều sợ hãi.
Thần huyền đại năng và phổ thông tu sĩ là hai đẳng cấp khác nhau, Hoàng Phủ Tuyệt Luân đang chứng mình răng dù thần huyền đại năng chế ước lẫn nhau nhưng khi thần huyền đại năng của Vân Linh đại lục đến thì lão đã giết sạch rồi đi từ lâu.
...
"Đây là cái gì?"
Âm Thi tông vang lên tiếng chuông cảnh báo, vô số tu sĩ kinh hãi nhưng bọn Ngụy Tác ở chỗ tàng kinh lại không biết Hoàng Phủ Tuyệt Luân giáng lâm. Họ đã vào sâu trong chỗ Âm Thi tông tàng kinh, tứ bề tối tăm, như đi vào tử địa, phía trước có mất chữ viết bằng máu đã khô, toát lên khí tức rợn người.
"Ta không cam lòng! Thần huyền… Thần huyền!"
Bọn Ngụy Tác đi lên, trên mặt đất có tám chữ này, như một cường giả dùng máu viết lên, chứa đầy bất cam.
"Ai để lại tám chữ này?" Hàn Vi Vi khẩn trương, nhìn quanh như sợ có thứ gì đó trong bóng tối đột nhiên lao ra.
"Huyết Linh lão tổ! Tám chữ này chắc do Huyết Linh lão tổ xung kích thần huyền thất bại, viết lại trước khi chết!" Âm Lệ Hoa cảm giác được khí tức, tâm thần rung lên, "Huyết Linh lão tổ sai lại để lại tám chữ này?"
"Chuyện đó..." Âm Lệ Hoa run người, thân thể Linh Lung Thiên đột nhiên trầm xuống.
Cách tám chữ máu không xa, trên mặt đất bằng phẳng có thông đạo thông xuống dưới.
"Đây là chỗ nào? Sao lại có quan tài... Lẽ nào Huyết Linh lão tổ chôn mình ở đây?" Âm Lệ Hoa và bọn Ngụy Tác theo chân Linh Lung Thiên, Hàn Vi Vi kinh hô vì ở cuối thông đạo là một mộ thất.
Bốn vách trầm trọng, lạnh lẽo như thép, trong đó có một cỗ quan tài xám, tạo ra cảm giác rợn người.
"Tỷ cũng không biết nơi này, trước đây đã vào chỗ tàng kinh mấy lần cũng đâu thấy mộ thất này." Âm Lệ Hoa hít sâu một hơi. Hôi sắc quan mộc không có linh quang nhưng tạo cho nàng ta áp lực cực độ, tựa hồ chứa thứ gì đó rất đáng sợ.
"Không phải quan tài của Huyết Linh lão tổ, do xương yêu thú nào đó điêu khắc thành, bố trí cấm chế, không phải đại năng Thần huyền tam trọng trở lên không thể mở được." Linh Lung Thiên nheo mắt, kim quang bắn ra hơn trượng, ngưng thành thực chất.