"Để ta thống khoái, nếu ngươi là tu sĩ Thiên Kiếm tông, chưa biết chừng lúc đó cũng vậy. Khi đó đứng đầu không phải ta mà là sư huynh Tào Dực, bọn ta vâng lệnh sư môn nên không thể cãi." Lưu Tương Thành không xin mà chỉ mong chết nhanh.
Ngụy Tác bình tĩnh đứng nhìn khe thứ bảy huyết quang xung thiên.
Không ai biết lúc này gã nghĩ gì.
Hồi lâu sau, mắt gã ánh lên, chân nguyên cuốn lấy, tựa hồ định ném tương Lưu Tương Thành vào khe.
"Lệ khí công tâm... Lệ khí công tâm... Thiên kiếp tất ngươi không qua được..."
Tiểu nữ hài vẫn bình tĩnh như thường, tỏ vẻ mong chờ, tựa hồ muốn thấy Ngụy Tác chìm vào diên cuồng, dùng vô số thủ đoạn đày đọa Lưu Tương Thành, thấy gã định giết ngay Lưu Tương Thành thì nó cực kỳ thất vọng, lẩm bẩm đoạn lướt tới kêu lên, "Lừa đảo, đợi dã!"
"Ngươi định làm gì." Ngụy Tác ngoái nhìn tiểu nữ hài.
"Gặp quỷ." Tiểu nữ hài tròn mắt. Hiện tại Ngụy Tác lạnh lùng, khí tức khôi phục lại bình tĩnh, tạo cho người ta cảm giác như được mưa gột sạch bụi, bừng bừng sức sống, tâm cảnh tu vi đề thăng không ít.
"Gặp quỷ!"
Tiểu nữ hài tròn mắt, suýt nữa cắn trúng lưỡi.
Nó nghe rõ Ngụy Tác và Lưu Tương Thành đối thoại, biết gã đến để báo thù chuyện cha mẹ bị hại chết năm xưa.
Ngụy Tác hỏi nó đoan nhìn vào khe nứt, nở nụ cười.
"Tiểu Tác... Lúc con nhìn thấy những thứ này thì cha mẹ không còn, con phải tự lo cho mình... Kì thực cho mẹ không mong gì nhiều, chỉ hi vọng con sống tốt, sống thật vui vẻ... Nếu có ngày con đến chỗ cha mẹ thì mỉm cười a... Cha mẹ thấy con cũng sẽ rất vui..."
Tâm cảnh Ngụy Tác vô cùng bình tĩnh, trong óc hiện lên câu sau cùng của Tử Huyền chân kinh.
Nếu họ nhìn thấy gã lúc này… tất sẽ yên lòng... Họ hi vọng thấy gã mỉm cười chứ không phải một kẻ điên cuồng.
Không ai biết gã nghĩ gì, gã cũng không biết, thoát khỏi cơn giận vô biên, vô hình trung như một viên bảo thạch được mài giũa, khiến khí tức khác trước, khiến tiểu nữ hài không dám tin.
"Lẽ nào y là...?" Mắt tiểu nữ hài lóe lên kim quang, thần sắc càng đích kinh nghi.
"Thật ra ngươi định làm gì?" Ngụy Tác hỏi tiểu nữ hài vốn đang ngơ ngẩn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Ta định hỏi về di tích dưới lòng đất, hình như ta nhớ ra gì đó." Tiểu nữ hài định thần lại.
"Ngươi định hỏi gì?" Ngụy Tác không vội vàng.
"Bên ngoài di tích đó thế nào?" Tiểu nữ hài mắt lóe kim quang.
Lưu Tương Thành sợ Ngụy Tác đổi ý, sẽ dùng thủ đoạn mới đày đọa mình nên vội đáp: "Ta chỉ biết cấm chế ngoài di tích đó hình vuông, rất cổ kính, Hoàng Phủ lão tổ nói là dù mấy thần huyền đại năng liên thủ cũng không phá được, ta chỉ biết thế thôi."
"Hả?" Tiểu nữ hài nhe răng. "Được rồi, ngươi giết y đi." Tiểu nữ hài nói thế với Ngụy Tác.
"Phù!"
Ngụy Tác dùng Huyền sát quỷ trảo nhất trảo hạ sát Lưu Tương Thành rồi cho vào nạp bảo thủ trạc.
"Ngươi vừa định ném y đi sao giờ thu lại." Tiểu nữ hài ngẩn ra.
"Ta đổi ý rồi."
"Người xấu!"
Ngụy Tác ném lại một câu nhẹ tênh khiến tiểu nữ hài nghiến răng.
"Sao còn theo ta?" Ngụy Tác giết Lưu Tương Thành đoạn nhìn xuống khe nứt thứ bảy, lướt về phía tham khoáng tu sĩ tụ tập, tiểu nữ hài bám theo khiến gã dừng lại.
"Ngươi vừa hỏi về di tích đó, có muốn vào xem không?" Tiểu nữ hài hỏi Ngụy Tác.
"Không." Ngụy Tác không nói thừa nửa chữ, Ma văn hung mạch cực kỳ hung hiểm, Thiên Kiếm tông dốc toàn phái cũng bó tay, gã không cho rằng mình có thể thu lợi gì từ đó, hà huống tiểu nữ hài có vẻ không có kinh nghiệm làm gian thương, hiện tại nói năng như một tiểu gian thương.
"Ngươi! Không thể khách khí chút hả!" Tiểu nữ hài suýt nhảy dựng lên nhưng thấy gã định đi thì gọi lại.
"Thiên kiếm âm văn của Thiên Kiếm tông không thể giải được, vài năm sau sẽ tự tan biến, các vị quay lại Thiên Huyền đại lục, rất có khả năng bị Thiên Kiếm tông tìm được. Thiên Kiếm tông mất ngần ấyKim đơn tu sĩ, tổn thất trọng đại, nhất định sẽ rút giận lên các vị, mỗ thấy hay nhất là vượt man hoang đến Vân Linh đại lục. Mỗ hộ tống một đoạn, đảm bảo không có tu sĩ Thiên Kiếm tông bám theo." Ngụy Tác mặc kệ tiểu nữ hài, lướt đến chỗ gần nghìn tham khoáng tu sĩ tụ tập, nói thế.
Gã được tu sĩ họ Trần cho biết Thiên kiếm âm văn cấm chế thi triển rồi thì ngay cả tu sĩ Thiên Kiếm tông cũng không thể giải trừ, Thiên khung của Thiên Huyền đại lục sắp vỡ, gã cho rằng lựa chọn tốt nhất của họ là đến Vân Linh đại lục.
"Đa tạ tiền bối!" Các tu sĩ đều cảm tạ.
"Người xấu... Ngươi mua chuộc lòng người?" Tiểu nữ hài như âm hồn bất tán.
"Tùy tiện ngươi nói thế nào cũng được." Ngụy Tác càng để ý tiểu nữ hài cổ quái cực độ thì nó càng kiêu, không để ý thì nó dễ gần hơn nhiều, trong Ma văn hung mạch này cực kỳ cổ quái, không có ngần ấy tham khoáng tu sĩ, Thiên Kiếm tông không thể đào linh thạch, nên không cần mạo hiểm đi hủy hoại linh thạch khoáng mạch. "Đi, chúng ta rời đi." Nói đoạn Ngụy Tác bỏ mặc tiểu nữ hài, cùng toán tham khoáng tu sĩ cất bước. Gã định đưa họ năm nghìn dặm rồi đi thăm dò Bắc Mang di chỉ.
Thiên Kiếm dù đích thân thần huyền đại năng Hoàng Phủ Tuyệt Luân đến thì cũng phải vài ngày mới tới được Ma văn hung mạch, lúc đó thì gã đi được vài ngày rồi, ở ngoài Thiên khung thì một thần huyền đại năng cực khó tìm được tung tích bọn gã. Ngần ấy tu sĩ Thiên Kiếm tông thấy tiểu nữ hài cổ quái, chân nguyên cùng thuật pháp đều vô hiệu nên e rằng Hoàng Phủ Tuyệt Luân cũng không dám đuổi theo.
"Người xấu... Chúng ta giao dịch nhé?" Tiểu nữ hài thấy gã ngó lơ thì không giận mà nhe răng, mắt ánh lên kim quang.
"Giao dịch? Giao dịch gì?" Ngụy Tác liếc tiểu nữ hài, thân ảnh không dừng mà lao ra ngoài Ma văn hung mạch.
"Ngươi cho ta khối tinh kim hoặc hắc tháp và kim sắc lô tử cũng được, ta cho ngươi biết những thứ cần thiết."
"Tinh kim ngươi cần cứ tìm trong khoáng mạch." Ngụy Tác cự tuyệt, "Không có hứng."
"Xuẩn ngốc, tinh kim đó cũng rác rưởi như khối ngươi cho ta, ở đâu chả có. Dù lật tung mấy nghìn dặm quanh đây cũng vị tất tìm được tinh kim ta cần." Tiểu nữ hài lại nghiến răng nghiến lợi, không hiểu sao tựa hồ nhẫn nại với gã hơn, "Ngươi không muốn biết thêm về bàn tay và cổ hương?"
"Không muốn, trừ phi ngươi cho ta biết đỉnh cấp thuật pháp và công pháp hữu dụng." Ngụy Tác biết tiểu nữ hài muốn đi theo vì nhắm vào tinh kim của gã. Gã cũng muốn biết về hai vật đó nhưng từ bé đã xuất thân gian thương, nên bình tĩnh như thường hỏi dò.
"Ta biết ngươi cũng không thể sử dụng." Trình độ gian thương của tiểu nữ hài không thể so với Ngụy Tác nên nghiến răng, "Chi bằng đổi điều kiện. Ngươi cho ta tinh kim, ta đưa ngươi đi tìm bảo vật, chưa biết chừng có điển tịch công pháp cùng thuật pháp lợi hại hơn."
"Ngươi tìm thấy rồi đổi cho ta." Ngụy Tác không nhìn tiểu nữ hài, lao đi.
"Cho ta khối tinh kim hoặc hắc tháp. Ta chỉ cho ngươi biết di tích viễn cổ tông môn." Tiểu nữ hài giận đến độ không muốn nói với gã nữa nhưng chốc sau liền bám theo, bàn sinh ý.
Ngụy Tác liếc nó đang tỏ ra không biết mệt, "Chi bằng ngươi đưa pháp y hoặc khối Hắc đồng cho ta, ta cho ngươi biết di tích viễn cổ tông môn."
Tiểu nữ hài tắt tiếng, nghiến răng nghiến lợi, tử quang lóe lên lao tới, thoáng sau bãi đá sau lưng Ngụy Tác tung tóe, vô số tảng đá bị nó coi là gã, đánh cho nát vụn.
"Thỏ huynh đệ!"
"Thật sự có trợ thủ?" Khi Ngụy Tác và Lý Tả Ý đợi ở ngoài gặp nhau, tiểu nữ hài lại bám theo, nghe y gọi Ngụy Tác thỏ là huynh đệ, nó cả kinh.
"À, thỏ huynh đệ, ai đi theo đấy, sao trên đầu lại có sừng?" Nhìn thấy tiểu nữ hài, Lý Tả Ý phi thường hiếu kì.
"Chát!"
Tiểu nữ hài mắt lóe lên kim quang, đột nhiên lướt đến chỗ Lý Tả Ý bổ mạnh tay, Ngụy Tác nhận ra lên đứng trước Lý Tả Ý chặn đòn.
"Sợ quá...!" Lý Tả Ý ngẩn ra, tiểu nữ hài áp sát, y chỉ thấy khí tức thập phần cổ quái, nhưng vì thần trí hỗn loạn nên y chỉ thấy tiểu nữ hài quá hung hãn.
"Ha ha! Lừa đảo, y không hề lợi hại." Tiểu nữ hài đắc ý cười vang, rõ ràng nó cố ý thăm dò xem Lý Tả Ý có khó chơi như Ngụy Tác không nhưng giờ thì đã biết, Lý Tả Ý không thể uy hiếp được, chỉ mình Ngụy Tác là khó chơi.
"Ngươi nên biết, tu đạo giới không chỉ mình ta đối phó được ngươi, không sợ chết thì cứ dính lấy ta."
"Chi bằng chúng ta bàn chuyện đã?"
"Không có hứng."
"..."
"Được rồi, chi bằng thế này, bỏ qua tinh kim, chúng ta mỗi người trả lời một câu hỏi của nhau?" Dây dưa một lúc, Ngụy Tác và Lý Tả Ý lướt đi nghìn dặm, tiểu nữ hài vẫn bám theo cũng nhượng bộ, nhe răng nói.
"Ngươi chả bảo ta lừa đảo, không tin ta là gì?" Ngụy Tác động lòng nhưng ngoài mặt bình tĩnh như thường.
"Đều là việc trong quá khứ." Tiểu nữ hài thuyết đạo.
"..." Ngụy Tác tắt tiếng, tiểu nữ hài có lúc rất có phong phạm và tiềm chất gian thương.