Thông Thiên Chi Lộ

Chương 661: Tự tìm đường chết

Tất cả đều nhìn Ngụy Tác.
"Ngươi đùa hả?" Thanh sam thiếu niên đọc ác nhìn Ngụy Tác, sát cơ lạnh lẽo trùm lấy gã.
"Còn có người."
Lúc đó Tiếu Lâm trong quy xác chăm sóc Dương Phong cũng đi ra, toán tu sĩ Đông Hoang tông không nhìn đến y vốn đang nhợt nhạt mặt mày.
Tiếu Lâm đã quyết xá thân vì nghĩa, y và Dương Phong được bọn Chu Vũ Các cứu, giờ tình hình không ổn thì y định nghiến răng liều mạng.
Nhưng Ngụy Tác bị sát khí nồng hậu bao trùm vẫn tỏ ra bình thường.
"Mỗ không có nạp bảo nang." Gã còn nghiêm túc nói thế.
"Quý đạo hữu!" Hạ Ngữ Băng và Đỗ Duy càng nhợt nhạt mặt mày, nhìn gã kêu khẽ. Ngụy Tác làm thế có khác gì tự tìm cái chết.
"Bất quá mỗ có nạp vật cổ giới, được không?" Thanh sam thiếu niên mắt lóe lệ mang, chuẩn bị xuất thủ, Ngụy Tác đột nhiên bồi một câu.
"Nạp vật cổ giới?" Toán tu sĩ Đông Hoang tông sáng mắt.
Ngụy Tác nói xong thì trên tay linh quang lóe sáng, xuất hiện một cái nhẫn cổ xưa.
"Giao ra." Thanh sam thiếu niên ngẩn ra, thấy Ngụy Tác đầy thành khẩn thì cho rằng mình gặp kẻ ngốc.
"Được." Ngụy Tác ném cho thanh sam thiếu niên.
"Đúng là nạp vật cổ giới." Đón cái nhẫn Ngụy Tác ném ra, chỉ liếc qua rồi dồn thần thức vào, thanh sam thiếu niên tỏ vẻ kinh hỉ, quay lại ra hiệu cho nam tử mặc nguyệt bạch sắc pháp y.
"Mỗ đã giao nạp vật cổ giới, các vị định phát lạc thế nào?" Ngụy Tác hỏi thanh sam thiếu niên đang kinh hỉ và đắc ý.
"Nể tình ngươi nghe lời, chỉ cần hái hộ ta mấy quả kia thì ta để ngươi đi." Thanh sam thiếu niên đeo nạp vật cổ giới lên tay, thoáng nghĩ rồi chỉ ra một cây ngoài xa ở mé phải.
"Cái gì!"

Tiếu Lâm và bọn Đỗ Duy biến sắc. Cái cây mà thanh sam thiếu niên chỉ là loại kết quả đỏ, đã khiến Dương Phong cắt mất nửa huyết nhục mới sống sót.
"Các ngươi quá độc ác, người ta đã giao nạp vật cổ giới mà còn không tha, bảo đi hái loại quá đó thì sống được sao." Hạ Ngữ Băng giận run người, nhìn thanh sam thiếu niên mắng.
"À, tức là các ngươi hiểu về loại cây này?" Thanh sam thiếu niên vẫn cười cợt, nhìn Ngụy Tác với vẻ chế nhạo, "Bất quá chỉ cần nhanh một chút, hái xong là cắt huyết nhục đi thì vẫn sống."
"Ngươi...!" Hạ Ngữ Băng giận nói thành lời, một tu sĩ mà cắt đi toàn thân huyết nhục, không có liệu thương thánh dược địa cấp đỉnh giai trở lên, khẳng định mất mạng, hà huống dù có thì cắt đi như thế sẽ tàn nhẫn thống khổ cỡ nào, nhưng thanh sam thiếu niên nói ra nhẹ tênh thì thật quá độc ác.
"Được rồi, ta không còn kiên nhẫn, mau hái đi." Thanh sam thiếu niên ngó lơ Hạ Ngữ Băng, lạnh lùng nhìn Ngụy Tác uy hiếp: "Không thì ta sẽ giết ngươi."
"Ngươi còn nhỏ tuổi, sao lại độc ác như thế?" Ngụy Tác nhìn thanh sam thiếu niên, thở dài. Vốn Ngụy Tác định kéo dài thời gian, đợi bọn Trương chưởng quỹ về, đối phó toán tu sĩ này càng chắc hơn nhưng tiểu tử này còn nhãi ranh mà độc ác đến thế thì gã đành chuẩn bị động thủ.
"À!" Thanh sam thiếu niên và toán tu sĩ Đông Hoang tông hơi ngẩn ra. Lúc trước Ngụy Tác có vẻ ngớ ngẩn nhưng giờ ngữ khí và thần thái của gã khác hẳn, vô hình trung như có mây đen phát ra, như quái thú bao trùm cả toán.
"Kỳ quái, giờ y có vẻ như đại nhân vật." Thanh sam thiếu niên còn chưa rụng hết lông mép lẩm bẩm nhưng ngoài mặt lạnh lại, "Ngươi là cái thá gì mà dám giáo huấn ta?"
"Ta không có bao nhiêu kiến thức, không biết ngươi có thân phận gì?" Ngụy Tác liếc xéo thanh sam thiếu niên kiêu ngạo cực độ.
"Cho ngươi biết cũng không sao, ta là chân truyền đệ tử Phương Hóa Vũ của Đông Hoang tông tông chủ." Thanh sam thiếu niên thập phần đắc ý.
"Đông Hoang tông so với Chân Võ thì sao?" Ngụy Tác mỉm cười,
Bọn Hạ Ngữ Băng và Đỗ Duy nhìn gã với ánh mắt kinh nghi.
"Ngươi muốn gì." Thanh sam thiếu niên mắt lóe sát cơ, hai pháp bảo rực linh quang, như hai con độc xà không ngừng thè lưỡi, định mổ vào Ngụy Tác. Ai cũng nhận ra gã khác thường, dù dầu óc có vấn đề thì cũng biết Đông Hoang tông và Chân Võ là khác nhau, một là ánh đom đóm, một là vầng trăng trên trời, khiến tuyệt đại đa số tu sĩ phải ngước nhìn.
"Ta không có ý gì, thấy ngươi thiên tư không tệ, lại trẻ như thế, giết ngươi thật sự không đành nên cho ngươi cơ hội. Chỉ cần ngươi xin lỗi ra thì ta chừa cho ngươi đường sống. Nếu không nghe lời, định giết ta thì ta đành phải giết ngươi." Ngụy Tác nhìn Phương Hóa Vũ, nói nghiêm túc.
"Cái gì?! Y dám nói thế? Dựa vào đâu?" Bọn Đỗ Duy nhìn nhau, có cảm giác không dám tin.
"Khẩu khí của y lớn thế!"

Toán tu sĩ Đông Hoang tông cả kinh.
"Không biết vị đạo hữu này thân phận thế nào?" Nguyệt bạch sắc pháp y nam tử hơi nhíu mày, cướp lời Phương Hóa Vũ.
"Không cần biết thân phận của ta. Lẽ nào ta thân phận cao tuyệt thì các ngươi không dám chạm vào, còn ta bình thường thì các ngươi sẽ hành hạ sao?" Ngụy Tác lắc đầu, "Ta cho các ngươi lựa chọn rồi, ta đã bảo là có năng lực giết các ngươi, để xem các ngươi có tin không, lựa chọn thế nào."
"Cuồng vọng quá! Hoa sư huynh, y đang cố lộng huyền hư, nếu là tu sĩ thân phận cao tuyệt, sao lại trốn ở đây với toán tu sĩ bất nhập lưu này!" Một tu sĩ trẻ tuổi mày rậm mặc mặc lục sắc bào tử đứng sau nguyệt bạch sắc pháp y nam tử nổi giận, Phượng lân thanh ưng gầm lên trầm trầm.
"Y không phải thị tu sĩ Huyền Phong môn và Chân Võ, chúng ta sợ gì. Dù có pháp bảo lợi hại cũng không phải đối thủ của chúng ta." Một tu sĩ trẻ tuổi mặc hoàng đồng khôi giáp cười lạnh, nhìn Ngụy Tác như người đã chết.
"Sư huynh, đừng lãng phí khẩu thiệt, giết." Một tu sĩ Đông Hoang tông đứng trong màn sương vàng mong mỏng nói gọn lỏn.
Nam tử mặc nguyệt bạch sắc pháp y chưa quyết đoán, nhìn Ngụy Tác một lúc.
"Ngươi chọn thế nào?" Ngụy Tác coi như không nghe thấy lời các tu sĩ Đông Hoang tông, bình tĩnh nhìn Phương Hóa Vũ.
Bị Ngụy Tác bình tĩnh liếc nhìn, thiếu niên vốn hung hăn càn quấy, nói câu nào cũng đòi cắt huyết nhục người lại lại run lên sợ hãi. "Muốn chết! Giả thần lộng quỷ, định dọa ta?" Mục quang lóe lên, y bước tới hung hãn, "Sư huynh, dù y có đại bối cảnh, chúng ta cứ giết đi thì cũng không ai biết, dù là tu sĩ của siêu cấp đại tông môn cảm ứng được y mất mạng thì khi tới, chúng ta cũng đi lâu rồi, hơn nữa trên mình y chưa biết chừng còn nhiều bảo vật!"
Thanh niên mặc nguyệt bạch sắc pháp y không nói, rõ ràng đồng ý với Phương Hóa Vũ. Nguồn: https://truyenfull.vn
Ngụy Tác lắc đầu, thở dài.
Gã không hề giả đò, vì không ai phát giác Phệ tâm trùng đã ở sau lưng Phương Hóa Vũ, nhảy lên đỉnh đầu y.
Đầu Phương Hóa Vũ đã treo sẵn một thanh đồ đao, chỉ cần Ngụy Tác muốn là chém xuống mà y không biết.
Phương Hóa Vũ thấp hơn gã một cái đầu, trước mặt gã, y chỉ là trẻ nít.
Tuổi đó mà có thiên tư và tu vi này không dễ nên gã cho y một cơ hội. Đồ đao treo trên đầu, sắp chết mà y còn như vậy khiến gã thấy vừa đáng cười vừa đáng buồn.
"Chết đi!" Phương Hóa Vũ gầm lên vung tay.
Ngụy Tác chỉ liếc y.
"Phù!"
Hai pháp bảo trước mặt Phương Hóa Vũ lấp lánh linh quang còn chưa bắn ra thì thân thể run lên, đỉnh đầu tóe máu.
Ai cũng chỉ thấy nét mặt y đầy hoảng sợ và hối hận thì sinh cơ triệt để đoạn tuyệt!