"Kim đan hà quang lúc kết đan, uy thế cực lớn, phẩm giai công pháp khẳng định không thấp."
"Thật ra là ai kết đan thành công?"
"..."
Bên ngoài chỗ bọn Cơ Nhã ở tụ tập rất đông tu sĩ.
Nhiều tu sĩ đô thì thầm xem có nghe ngóng đươc gì không, có tu sĩ thậm chí ảo tưởng mình vì nguyên nhân nào đó được Kim đan đại tu sĩ thu làm đệ tử hoặc ban ân huệ gì đó.
Nhưng bên trong chợt vang lên giọng nói dị thường băng lãnh.
"Có đệ tử Linh Thú cung không? Tại hạ muốnu cầu kiến Tâm Hữu Lan, làm phiền thông báo."
"Cầu kiến Tâm Hữu Lan?"
Tu sĩ tại trường đều ngẩn người. Danh hiệu Tâm Hữu Lan thì tu sĩ Vạn Thọ thành đều biết, không ít đệ tử Linh Thú cung cũng đến đây.
Mấy đệ tử Linh Thú cung nhìn nhau, một người lướt nhanh về sơn môn.
"Ta thích thanh tĩnh, không thích ai vây ở ngoài chỗ ở, các vị nể mặt mà giải tán đi cho."
Tiếp đó, lại giọng nói dị thường băng hàn cất lên.
Mọi tu sĩ tụ tập ở ngoài đều biến sắc, không dám nói gì mà đi ngay. Đắc tội một Kim đan đại tu sĩ có hậu quả gì, toán đê giai tu sĩ này hiểu rõ, Kim đan đại tu sĩ ở trong tuy nhiên nói năng khách khí, tuy bảo là nể mặt thì giải tán nhưng nếu ai còn ở lại thì coi như không nể mặt. Hàm ý tiếp theo không cần nõi rõ.
Không lâu sau, một con thanh sắc man thú lớn cỡ gian phòng đi tới, phía trên là một nữ tu diễm lệ mặc lũ không kim giáp, cực kỳ hở hang.
Nữ tu hồn toát lên phong vị yêu dã dã tính, thần sắc kinh nghi bất định.
Tu sĩ dọc đường đều tránh đi, vì nàng ta là thân truyền đệ tử của Lệ Nhược Hải: Tâm Hữu Lan.
"Cung hỉ tiền bối kết đan thành công tại Vạn Thọ thành, không biết tiền bối chỉ đích danh gặp vãn bối có việc gì?" Đến ngoài linh quang quang tráo, Tâm Hữu Lan dừng lại, lên tiếng.
"Chúng ta tạm coi là cố nhân, lần này muốn gặp là có việc nhờ, cô nương vào đi." Linh quang quang tráo vang lên giọng nói.
"Cố nhân?" Tâm Hữu Lan càng nghi hoặc.
"Được!" Bất quá ở đây là Vạn Thọ thành, Tâm Hữu Lan không e dè gì, vỗ thanh sắc man thú đang cưỡi rồi nhảy xuống.
Linh quang quang mạc tách ra.
Tâm Hữu Lan không hề do dự đi vào.
"Các vị là...?"
Đi vào, linh quang quang mạc sau lưng Tâm Hữu Lan hợp lại còn nàng ta ngẩn người.
Vì trước đó từ bên trong đều vang lên tiếng nam tu nên mọi tu sĩ và Tâm Hữu Lan đều cho rằng người kết đan thành công là nam tu. Nhưng đứng trước mặt nàng ta là ba tuyệt sắc nữ tu.
Nữ tu đứng giữa mặc tử sắc cung trang, dung nhan kinh nhân, thân ngoại linh khí ngưng thành đóa đóa băng liên, chắc rằng đó là người kết đan.
"Tại hạ Cơ Nhã, đây là tệ sư muội Hàn Vi Vi, đây là Nam Cung Vũ Tinh, các vị đã gặp nhau rồi. Có lẽ cô nương không nhớ thôi." Cơ Nhã bảo Tâm Hữu Lan đang nghi hoặc cực độ.
"Cơ Nhã? Là các vị? Cơ Nhã, cô nương đã đột phá đến kim đan tu vi?" Tâm Hữu Lan biến hẳn sắc mặt.
"Các vị tìm tôi là vì việc của Ngụy Tác?" Cơ Nhã và Hàn Vi Vi chưa kịp lên tiếng, Tâm Hữu Lan đã hít sâu một hơi, nói.
"Xem ra Linh Thú cung đã biết tin." Cơ Nhã nhìn Tâm Hữu Lan, "Phu quân cùng Lệ cung chủ đến Thanh Thành khư, tại hạ tìm cô nương để hỏi xem thật ra là việc gì, Lệ cung chủ về chưa, tin đó có thật không?"
"Không ngờ các vị vẫn ở Vạn Thọ thành." Tâm Hữu Lan nhăn nhó, "Vốn sư tôn còn đang tìm cách tìm các vị."
"Sư tôn cô nương tìm bọn tại hạ?" Nam Cung Vũ Tinh hỏi Tâm Hữu Lan, "Tức là Lệ cung chủ đã về?"
"Việc này nói ra thì dài lắm. Các vị sợ sư tôn và Ngụy Tác có hiềm khích nên không đi tìm người hả." Tâm Hữu Lan đoán ra của dụng ý bọn Cơ Nhã nên lắc đầu, "Các vị yên tâm, sư tôn và Ngụy Tác có giao tình sinh tử, chỉ là trên đường gặp bất trắc."
"Bất trắc gì?" Nam Cung Vũ Tinh thắt lòng.
"Lúc họ thăm dò một nơi trong Thanh Thành khư, không gian bị cấm chế ở đó tan vỡ, sư tôn và Ngụy Tác, cùng mấy đạo hữu thất tán." Tâm Hữu Lan nhìn Nam Cung Vũ Tinh cùng Cơ Nhã, Hàn Vi Vi: "Khi không gian chi lực cuồng bạo tan đi, sư tôn phát hiện đã cách Thanh Thành khư mười mấy vạn dặm. Những người khác không biết bị cuốn đi đâu nên sư tôn đành quay về. Dọc đường mới nghe tin Ngụy Tác bị Chân Võ thiếu chủ bắt."
"Việc Ngụy Tác bị Chân Võ thiếu chủ bắt là thật? Lệ cung chủ định tìm bọn tại hạ làm gì?" Cơ Nhã càng nhợt nhạt mặt mày, khí tức càng băng hàn, như của Hàn Vi Vi lúc không cứu trị được.
"Sư tôn sợ các vị làm con thiêu thân." Tâm Hữu Lan do dự một chốc, nghiến răng nói, "Chân Võ tông tông chủ tu vi Thần huyền cảnh, Chân Võ là siêu cấp đại tông môn có mười mấy vạn đệ tử, Chân Võ thiếu chủ Hứa Thiên Ảo ít nhất cũng Kim đan tam trọng, có thể là tứ trọng, sư tôn trên đường đến Thanh Thành khư đã thấy y xuất thủ. Thần thông hơn xa Kim đan tu sĩ."
"Tức là Lệ cung chủ dù là có giao tình sinh tử với phu quân nhưng không dám nhúng vào việc này?" Gương mặt Cơ Nhã như núi băng, tỏ vẻ khinh thường.
"Sư tôn không có lựa chọn, dù người không sợ chết cũng vô vị. Có thể còn khiến Linh Thú cung bị diệt." Tâm Hữu Lan hít sâu một hơi, nhìn Cơ Nhã, "Dù hôm nay là tại hạ rơi vào tay Chân Võ thiếu chủ hoặc giả chí thân khác của sư tôn thì người cũng phải ẩn nhẫn, thực lực Chân Võ quá mạnh. Biết đâu dốc toàn lực Linh Thú cung cũng không phải đối thủ của Hứa Thiên Ảo."
"Việc này không cần giải thích. Nếu phu quân cho rằng sinh tử chi giao sa vào hiểm cảnh, dù nguy hiểm hơn chắc cũng sẽ không tiếc giá nào cứu giúp." Cơ Nhã lạnh lùng bảo Tâm Hữu Lan: "Nếu Tâm cô nương nể tình, có thể giúp đỡ một việc, Hộ thần cổ phù còn do cô nương giữ chăng."
Tâm Hữu Lan nhợt nhạt mặt mày, chợt thấy phẫn hận, biết sư tôn Lệ Nhược Hải cũng như mình, lẽ nào lại không muốn cứu người? Nhưng giờ phút này, nàng ta không biết nói gì.
Nàng ta vỗ lên nạp bảo nang, lấy ra cổ phù đưa cho Cơ Nhã.
"Hộ thần cổ phù này kích phát uy năng, tối đa dung nạp được mấy người?" Cơ Nhã đón lấy đoạn hỏi Tâm Hữu Lan.
"Tối đa được sáu người, tu vi Phân niệm cảnh như tại hạ, một ngày chỉ có thể đi từ ba đến bốn truyền tống pháp trận cự ly xa." Tâm Hữu Lan liếc Cơ Nhã, vỗ lên hồng sắc cẩm đái pháp bảo, đưa cho, "Đây là phi độn pháp bảo Hồng hà lăng tại hạ mới lấy được không lâu, tuy tốc độ phi độn không quá kinh nhân, nhưng sau khi đi qua truyền tống pháp trận, chỉ cần một người điều khiến để đi tiếp, những người khác thừa cơ nghỉ ngơi."
"Đa tạ Tâm cô nương, sau này có cơ hội sẽ báo đáp."
Cơ Nhã nhận pháp bảo, bảo Tâm Hữu Lan đoạn gọi vào trong.
Bọn Phong Tri Du và Chân Sùng Minh, Chu Tiếu Xuân cùng chui ra.
"Đi thôi."
Cơ Nhã cùng tất cả đi ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Các vị..." Tâm Hữu Lan nhìn theo bóng mấy người tan biến trong linh quang quang tráo, định nói nhưng chi được hai chữ thì không thành tiếng nữa, vai hơi run lên.
"Chân Sùng Minh, Chu Tiếu Xuân, Hộ thần cổ phù tối đa chỉ dung nạp được sáu người, ở thành trì tới, các vị tìm chỗ ở tiếp tục luyện chế Bổ thiên đan. Phong đại ca cũng ở lại."
"Nếu các vị không về, Bổ thiên đan để làm gì?"
"Tại hạ ở lại?"
Ra khỏi chỗ ở không lâu, nghe tiếng Cơ Nhã truyền âm, Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân không nén được kêu lên, Phong Tri Du cũng ngẩn người.
"Muội không yên tâm với hai người. Đây là phương pháp hoàn chỉnh luyện chế Bổ thiên đan, Phong đại ca nhớ kỹ rồi hủy đi." Cơ Nhã đưa thanh sắc ngọc phù cho Phong Tri Du, "Nếu bọn muội không về, đại ca muốn báo cừu thì nên tính kế lâu dài hoặc giao cách luyện chế Bổ thiên đan cho một đại tông môn xung khắc với Chân Võ."
...
"Đối sách của các hạ là tại các thành trì, tìm ngần ấy ngươi hô mấy câu này?"
Trong lúc bọn Cơ Nhã sinh ly tử biệt thì ở một thành trì thuộc Thiên Huyền đại lục bắc bộ, nữ tu tỏ vẻ không dám tin nhìn Ngụy Tác đắc ý.
"Trăng trên trời không trắng bằng chỗ đó của nàng, trăng trên trời không trong như chỗ đó của nàng."
"Mỹ nữ mặc giáp bó màu đỏ, còn nhớ lần đầu tiên giết người cướp của trong động không? Còn nhớ lần đầu cùng tắm ôn tuyền không?"
"Mỹ nữ, còn nhớ hai con Thạch vĩ bích tích không?"
"Ta không sao, có nhớ chỗ hẹn cũ không?"
"Ngụy Tác, mấy câu này là gì?" Nữ tu không nén được hỏi Ngụy Tác.
"Ám hiệu, ám hiệu, chỉ là ám hiệu liên lạc, hắc hắc." Ngụy Tác nham nhở cười hắc hắc, "Theo mỗ thì tốc độ của họ chừng vài ngày nữa là đi qua ấy thành này. Để an toàn thì mười mây thành trì cùng kêu, không sao đâu."