"Muốn tự nổ kim đan? Cần ta đồng ý đã."
Trong lúc Ngụy Tác giết chết tu sĩ mũi khoằm thì đỉnh đầu Kim Dao chân nhân dấy lên khí tức nguy hiểm, cơ hồ uy năng hủy diệt đang ủ mầm. Nhưng Ngụy Tác không buồn nhướng mắt, vung tay, mấy quang phù nhỏ xíu từ đầu ngón tay bắn vào mình Kim Dao chân nhân.
"A!"
Kim Dao chân nhân kêu lên như lợn bị chọc tiết, khí tức nguy hiểm phát ra trên đầu tiêu tan vô ảnh vô tung, cả người co lại, da chảy ra một lớp mỡ.
"Thế nào, thủ đoạn này của mỗ là Phần huyết thiên đăng, dùng hắc sát hỏa khí thiêu đốt khí huyết, rồi từ từ nung chảy mỡ ra, tu vi của ngươi chắc chịu được ba mươi mấy ngày, khi mọi thứ trong thể nội cạn hết mới thì mới chết." Ngụy Tác nhìn Kim Dao chân nhân đang kêu gào như bị chọc tiết, "Ngươi thấy chưa đủ độ thì ta còn phương pháp khiến thần thức ngươi có cảm giác thống khổ gấp mấy lần."
"A, ngươi sẽ hối hận! Ta có ơn với Lý Tả Ý, y nhất định sẽ báo cừu cho ta!"
"Ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi."
"Ta nguyền rủa ngươi bị người ta đày đọa đến chết, đày đọa nghìn ngày, vạn ngày!"
"..."
Ban đầu Kim Dao chân nhân kêu liên tục, nguyền rủa Ngụy Tác nhưng gã không nói gì, cứ mặt mũi lạnh tanh quan sát.
Không đầy một tuần hương sau, Kim Dao chân nhân không mắng nữa mà kêu gào thảm thiết.
Chừng một tuần hương sau, tu sĩ trên mình đầy mỡ vàng này suy sụp, kêu lên: "Có phải chỉ cần ta giao mọi thứ của mình và trong động phủ thì ngươi tha cho ta?"
"Không thể tha ngươi." Ngụy Tác nói ngay: "Bất quá ta để ngươi chết thống khoái."
"Được! Ta nói, nói thế. Chỉ mong cho ta thống khoái." Kim Dao chân nhân thảm thiết kêu lên. Tu sĩ như y không cợ chết nhưng thủ đoạn của Ngụy Tác là cứ từ từ nung cho y chảy mỡ khiến y không chịu nổi. Y cũng biết mình đừng mong thoát khỏi tay gã. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Nói đi, trong động phủ có pháp khí, bảo vật gì, công pháp ngươi biết nữa, nói hết ra." Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nhìn Kim Dao chân nhân, "Nói xong ta sẽ để ngươi thống khoái."
"Bạch sắc châu tử ban nãy là Động thiên cốt châu, bán huyền giai pháp bảo, ta chưa kịp hoàn toàn kích phát uy năng... Phòng hộ pháp trận trong động là Thất tiêu vân nguyệt trận..." Kim Dao chân nhân co rút liên tục, vừa kêu gào và nói.
"Chỉ là phổ thông Kim đan tu sĩ thôi mà, đi đêm lắm có ngày gặp ma, vô tình chạm phải ta."
Không đầy nửa canh giờ, Kim Dao chân nhân khai sạch mọi thuật pháp, Ngụy Tác cũng tìm khắp động phủ của y. Đối với gã, đồ của Kim Dao chân nhân không có gì quá hữu, trừ bạch sắc cốt châu ban nãy đỡ được Ám hoàng kiếm khí thì y chỉ còn một món đạo giai hạ phẩm pháp bảo là ngân địch. Công pháp dã chỉ là địa cấp đê giai, thuật pháp cũng không có gì hơn địa cấp cao giai. Kim đan tu sĩ này còn không bằng Hoàng Nha Tử. Động phủ của y chỉ gồm mười mấy gian thạch thất, không có bố trí gì đặc biệt.
"Ta đã cho ngươi biết hết rồi, để ta thống khoái! Không thì ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi!"
Ngụy Tác tìm hết động phủ của Kim Dao chân nhân xong, y kêu lên điên cuồng. Miệng y lúc đó chảy ra cả mỡ vàng.
Vù!
Ngụy Tác xuất ra mấy đạo quang phù vào thể nội Kim Dao chân nhân rồi lấy Thực huyết pháp đao, cắm và ngực y.
Hiện tại Thực huyết pháp đao đang trống, tuy Kim Dao chân nhân tu vi kém xa bọn Huyền Vũ chân nhân nhưng dù gì cũng là một Kim đan tu sĩ, ngưng thành huyết châu tất uy năng cao hơn đạo giai thượng phẩm pháp bảo.
Thực huyết pháp đao cắm vào tâm mạch, Kim Dao chân nhân liền sinh cơ đoạn tuyệt.
Ngụy Tác để ký sự thanh phù ghi lại công pháp cùng thuật pháp của Kim Dao chân nhân cùng ngân địch pháp bảo đạo giai hạ phẩm trước mặt hoàng bào lão giả và hai thanh niên.
Tìm kiếm động phủ của Kim Dao chân nhân mà không thấy thi thể nữ tu đó, chắc đã bị y và hai đệ tử dùng thuật pháp thiêu rồi.
"Y giết một đồng bạn của các vị, mỗ giết y coi như báo cừu, người chết không thể sống lại, những thứ này coi như đền bù."
"Tiền bối ân nặng như núi với bọn vãn bối, lẽ ra bọn vãn bối không báo được thù mà còn bị giết, sao bọn vãn bối lại lấy đồ của tiền bối nữa." Hoàng bào lão giả nghe tin dữ của con gái thì như già đi mười tuổi, nghe Ngụy Tác bảo thì quỳ xuống dập đầu.
"Hóa ra nữ nhi các hạ chết trong tay y?" Ngụy Tác ngẩn ra phất tay, dùng chân nguyên đỡ hoàng bào lão giả dậy.
Hoàng bào lão giả gật đầu, nước mắt lưng tròng.
"Những thứ này không có nhiều tác dụng với mỗ nhưng với các vị thì có." Ngụy Tác và nữ tu nhìn nhau, nói với hoàng bào lão giả và hai thần thanh niên đang đau xót, "Bọn mỗ tạm thời dùng thân phận của Kim Dao chân nhân và đệ tử, các vị đừng đồn tin chúng chết ra ngoài là được."
"Trần Thư Đồng lấy tính mệnh đảm bảo tuyệt đối không để lộ việc hôm nay." Hoàng bào lão giả phát thệ, "Bằng không sẽ chịu mọi đày đọa, sống không được, chết không xong."
"Bọn tại hạ cùng lấy tính mệnh đảm bảo tuyệt đối không để lộ việc hôm nay. Bằng không sẽ chịu mọi đày đọa, sống không được, chết không xong." Hai thanh niên thề xong lại nói: "Ân công cần giúp gì nữa chăng? Bọn tại hạ dù chết cũng báo đáp ân công."
"Các vị muốn báo đáp thì giúp mỗ làm một việc được chăng?" Ngụy Tác hơi trầm ngâm.
Hoàng bào lão giả và hai thanh niên nhìn nhau, không hề do dự: "Ân công cần giúp gì xin cứ nói."
Ngụy Tác gật đầu, lấy ra một tấm thanh sắc ngọc phù, dùng thủ đoạn chân nguyên ngưng phù viết mấy chữ rồi đưa cho hoàng bào lão giả, "Trong này là việc mỗ nhờ. Các vị nhớ rõ thì hủy ngọc phù đi." Nói đoạn gã lấy ra một linh thạch đại căng phồng, đưa cho lão.
Hoàng bào lão giả tỏ vẻ ngưng trọng đón thanh sắc ngọc phù và linh thạch đại đoạn đọc nội dung thanh sắc ngọc phù.
Thoáng sau, hoàng bào lão giả tựu đưa thanh sắc ngọc phù cho hai thanh niên, cả hai đọc qua rồi gật đầu, đưa lại thanh sắc ngọc phù cho hoàng bào lão giả, lão đọc kỹ để xác nhận đã nhớ đoạn bóp nát.
"Pháp bảo này chắc hữu dụng với các vị. Việc này nhờ các vị cả." Ngụy Tác thấy hoàng bào lão giả bóp vỡ ngọc phù, gã vung tay lấy ra một món linh giai thượng phẩm pháp bảo phòng ngự, đưa cho hoàng bào lão giả.
"Ân công, bọn tại hạ nhớ ân tình này." Hoàng bào lão giả không chối, nhận pháp bảo phòng ngự, cả ba hành lễ với Ngụy Tác đoạn lướt vào Thiên khung.
"Trước khi đến Bắc La thành, tại hạ chiếm chút tiện nghi, làm sư tôn các hạ." Ba người đi khỏi, nữ tu bảo Ngụy Tác đoạn bắt một pháp quyết.
Quang hoa tràn ra, một tấm mặt nạ mỏng trong suốt xuất hiện, nữ tu ấn nhẹ lên mặt, khuôn mặt biến thành giống hệt Kim Dao chân nhân.
"Môn thuật pháp của các hạ có thể giả cả khí tức chứ không chỉ dáng vẻ?" Ngụy Tác tròn mắt vì nữ tu không chỉ diện mạo giống hệt Kim Dao chân nhân mà khí tức cũng y hệt, thân ngoại linh khí cũng ngưng thành hình kim sắc diêu tử.
"Môn thuật pháp này tuy không tệ nhưng Huyền Phong môn có mấy tu sĩ tu luyện Vọng khí thuật pháp đặc biệt thì vẫn nhìn ra. Ngoài ra thuật pháp này lại không thể động thủ với người ta vì khi ấy thân ngoại linh khí sẽ biến thành của mình, bại lộ ngay." Giọng nữ tu biến thành giọng Kim Dao chân nhân.
"Thuật pháp của tại hạ không thể giúp các hạ dịch dung, tại hạ đã thề không truyền thuật pháp cho ai." Nữ tu e dè, "Các hạ dùng Dịch dung đan thôi."
"Không sao, Huyền Phong môn lợi hại đến đâu cũng không thể biết cả tướng mạo của đệ tử Kim Dao chân nhân." Ngụy Tác lấy ra một viên dịch dung đan, dùng chân nguyên bôi lên mặt, biến thành giống tu sĩ mũi khoằm sáu, bảy phần. Gã đã hỏi Kim Dao chân nhân biết tu sĩ này tên Liễu Nguyên Hạo.
"Đúng rồi, ban nãy các hạ nhờ họ làm gì?" Nữ tu nhìn Ngụy Tác, đột nhiên nhớ ra hỏi.
"Ứng phó việc Hứa Thiên Ảo bức mỗ ra mặt." Ngụy Tác mỉm cười, "Họ không có gì nguy hiểm cả."
"Tại hạ thấy họ chỉ đọc quá, đối sách tựa hồ thập phần giản đan?" Nữ tu hoài nghi nhìn Ngụy Tác, "Bảo họ làm thì nói luôn là được, hà cớ phải thần bí thế? Thật ra là đối sách gì?"
"Ha ha, có những việc không tiện nói ra." Ngụy Tác cười ha hả: "Các hạ biết ngay thôi mà."
"Hừ! Thần bí quá, không nói thì thôi." Nữ tu trừng mắt, có vẻ giận lướt đi.
"...!" Ngụy Tác run lên, chợt thấy đối phương hình như hơi quá ẻo lả.