Thông Thiên Chi Lộ

Chương 547: Chỗ đó là mỗ sờ

"Các hạ cần gian tĩnh thất đó?"
"Các hạ mang theo những thứ này?"
Nữ tu tròn mắt nhìn Ngụy Tác đào xong mấy gian phòng thì dùng thái cổ hung hỏa thiêu đốt tường, lấy từ một nạp bảo nang ra đủ thứ, từ thảm Ngân ti thảo, bàn ghế ngọc, linh mộc để giúp cho không khí trong lành, minh châu để soi sáng.
Rất nhanh, mấy gian phòng trở thành chỗ ở cấp cao ngay.
"Thế nào, mang theo những thứ này lạ lắm sao? Tại hạ không có gì nhiều trừ nạp bảo nang." Ngụy Tác cười hắc hắc, "Tu sĩ như chúng ta, thường hay qua đêm ở ngoài Thiên khung, mang theo thì dễ chịu hơn."
"Nhưng sư tôn nói xa hoa và hưởng thụ là những thứ ảnh hưởng đến tu sĩ tu hành nhất." Nữ tu nói: "Chỉ có vứt bỏ thì mới một lòng tu luyện, có được thần thông thông thiên, đứng trên thiên địa."
"Đươc rồi, chỉ tu luyện mà không hưởng thụ, không thể làm việc mình thích, tu luyện cũng không có ý nghĩa." Ngụy Tác bĩu môi, "Còn đứng trên thiên địa thì đừng trách tại hạ nói xấu sư tôn các hạ, tu sĩ tu luyện là dựa vào thiên địa nguyên khí, dựa vào thiên địa mà còn muốn đứng trên đầu thiên địa thì có khác gì người ta cho mình ăn cơm, nuôi dưỡng mình mà mình còn định cưỡi lên đầu, nô dịch người ta? Tu đạo giới từ cổ đến giờ nhiều người muốn thành thần thành vương lắm, nhưng sau cùng cũng như nhau, quyền đầu cứng hơn, không bị bắt nạt là được lắm rồi."
"Các hạ nói có lý." Mắt nữ tu lóe lên, "Không thể làm việc mình thích, tu luyện cũng không có ý nghĩa."
"Quan trọng là câu sau cùng của mỗ, quyền đầu cứng thì mới không bị bắt nạt, mới được làm việc mình thích. Cứ hưởng thụ, cứ nghĩ cách tu luyện, đề cao tu vi là được." Ngụy Tác thấy nữ tu nghe lời thì không nén được khuyên can, "Lam đạo hữu, sở thích của đạo hữu có thể sửa được thì sửa, với tu vi như đạo hữu, lo gì không tìm được nữ tu quốc sắc thiên hương, tính tình hiền dịu, nữ tu hay lắm, nếu song tu còn có thể đề thăng tu vi, đạo lý tu luyện công pháp là thế, thích nam tu có lợi gì đâu, sao đạo hữu cứ phải thích nam tu."
"Tại hạ..." Nữ tu không ngờ Ngụy Tác lại nói đến việc này nên dở khóc dở cười.
"Đúng rồi, chi bằng tặng các hạ hai thứ, xem xong sẽ thích nữ tu ngay." Ngụy Tác ra vẻ đã giúp đỡ thì giúp cho chót, lấy từ nạp bảo nang ra hai thứ đưa cho.
Hai vật này là một quyển tranh và một quyển sách nhỏ.
"Chuyện đó..."
Nữ tu hiếu kỳ mở quyển tranh ra, liền ngẩn người.
Mấy tấm tranh đều vẽ Thủy Linh Nhi, mấy bức mà Ngụy Tác vẫn treo lúc còn ở Linh Nhạc thành. Trình độ vữ mấy bức này thập phần cao minh, Thủy Linh Nhi trong tranh khuynh quốc khuynh thành, cơ hồ từ trong tờ giấy bước ra.
"Các hạ cho tại hạ cái này là ý gì?" Ngẩn ra đoạn nữ tu cực kỳ thấp thỏm hỏi Ngụy Tác.
"Đây là Thủy Linh Nhi, thế nào, đẹp chứ. Không có nam tu nào không thích đâu, mỗ thấy đạo hữu chắc cũng thích, thế nào thấy nàng ta rồi, đạo hữu cũng sẽ cho rằng nữ tu tốt hơn. Thế nào, động lòng không?"

"Y lại mang theo những bức tranh này..."
Nữ tu tắt tiếng nhìn quyển tranh và Ngụy Tác đang hưng phấn.
"Thế nào, động lòng hả. Những bức tranh này theo mỗ nhiều năm, mỗ coi là bảo bối, hôm nay tặng cho đạo hữu." Ngụy Tác thấy nữ tu không nói thì tưởng nàng động lòng, càng hỉ hả.
Nữ tu nhìn lên ngực bức tranh, vị trí này hơi xám lại, màu sắc xỉn đi.
"À, bị mỗ sờ chỗ đó" Ngụy Tác nháy mắt ra vẻ "các hạ hiểu đấy", "Khi ấy tuổi trẻ khinh cuồng mà... Thật ra tại hạ vẫ lấy nàng ta làm động lực tu luyện, các hạ cứ nghĩ xem, nếu tu vi cao sẽ có một đạo lữ song tu như thế, động lực tu luyện khẳng định rất lớn."
Ngụy Tác nói vậy, nữ tu suýt nữa ngất xỉu.
"A!"
Nàng không biết nên nói gì, mở cuốn sách còn lại ra xem là gì. Kết quả nàng đỏ ửng mặt mày, ném trả Ngụy Tác, thu mấy bức tranh lại rồi vào một gian tĩnh thất.
"Mấy bức tranh này tại hạ lấy, những thứ khác tại hạ không cần." Trong tĩnh thất Ngụy Tác vừa hoàn thành, một chốc sau mới vang lên tiếng nữ tu.
"Hắc hắc, y cũng như ta xưa kia, còn nguyên nên e thẹn." Ngụy Tác nhìn quyển sách, bật cười.
Hóa ra gã lấy ra quyển sách kiếm được tại Hải liệp đại hội, vẽ nam tu nữ tu cảo lộ.
"Xem ra mị lực của Thủy Linh Nhi lớn thật, y lấy tranh của nàng ta, có thể từ nay sẽ đổi sở thích?"
Nếu thấy chân diện mục của tuyệt sắc nữ tu chắc sẽ tròn mắt nhưng lúc đó gã thập phần đắc ý, cho rằng mình làm việc tốt, lướt vào một gian tĩnh thất.
Vào gian tĩnh thất, Ngụy Tác thả Hắc minh cốt quân ra, đặt ở cửa làm hộ pháp.
Ngụy Tác lấy từ nạp bảo nang ra một viên đan dược liệu thương, giải trừ Chân ma phong thể thuật, nhắm mắt lại.
Hai ngày tiếp theo, gã bất động như đang ngủ.

Bên ngoài gian tĩnh thất, nữ tu bị Ngụy Tác cho là có sở thích khác đời, không quấy nhiễu.
Bất quá hai ngày nay có năm, sáu lần vang lên tiếng ầm ầm ở trên.
Thanh âm rõ ràng là Huyền phong thiên điện phi độn qua. Đúng như nữ tu nói, Lâm Thái Hư quả nhiên không ngã lòng, chưa rời man hoang hoang nguyên.
Gần nửa đêm hai hôm sau, lại có tiếng ầm ầm vọng xuống.
"Còn chưa ngã lòng cơ à."
Ngụy Tác mở mắt kêu khẽ.
Lần này thụ thương, chủ yếu vì kim đan bị va đập, thể nội chân nguyên kịch liệt chấn động khiến kinh mạch phá tổn.
Thương thế này tuy tổn thương nhiều chỗ, ảnh hưởng lớn đến thi pháp, lại phải sử dụng chân nguyên nên bị thương càng nghiêm trọng, nhưng hiện tại liệu thương thì phục nguyên nhanh hơn vết thương bình thường nhiều.
Từ sau trận Tiểu Dạ sơn, Ngụy Tác không thiếu đan dược, thành thử tổn thương nhục thân đã khôi phục gần hết, có điều kim đan uy năng chỉ còn tám, chín phần, Trường hà thao thiên quyển tổn thất nhiều nguyên khí, nếu không bế quan tu luyện thì phải một, hai tháng mới mong hoàn toàn khôi phục.
Mắng thầm một lúc, Ngụy Tác không đứng lên, tiếng ầm ầm tan đi thì mục quang mới lóe lên, lấy một thứ lớn từ nạp bảo cổ giới ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Vật đó chiếm hơn nửa gian tĩnh thất, là một tảng đá hình con trâu ngồi, đáy có mọc Thanh hư đằng mà gã cố công giành về.
"Ngươi định di thực cả nhánh, hay cắt ra một đoạn để tu luyện linh căn, còn rễ thì di thực để nuôi dưỡng?" Ngụy Tác vừa kêu xong, lục bào lão đầu không nói gì, nhưng gã lấy ra Thanh hư đằng thì lục quang lóe lên, lão từ Dưỡng quỷ quán thò ra, quan sát linh dược còn hiếm hơn cả Tử hồ hoa.
"Lệ Nhược Hải nói thông thường, trong vòng bảy ngày phải di thực, Lâm Thái Hư có vẻ trong bảy ngày sẽ không đi khỏi, di thực ở dưới lòng đất thế này không ổn. Để chắc ăn thì dùng cho tu thành linh căn đã. Cho rễ vào Bảo nguyên ngọc thì sau này thực không thành vấn đề." Ngụy Tác lấy Bảo nguyên ngọc hạp ra, đồng thời liếc lục bào lão đầu, "Kim lôi thần mộc và Thanh hư đằng cần bao nhiêu thời gan luyện hóa?"
"Như thế an toàn nhất." Lục bào lão đầu hơi trầm ngâm, gật đầu, "Tu vi của ngươi, luyện hóa Kim lôi thần mộc và Thanh hư đằng tối đa chỉ năm, sáu ngày."
Ngụy Tác phất tay, chân nguyên bao lấy gò đất trên tảng đá hình con trâu ngồi sang bên.
Nửa phía trên tảng đá là chất đá nhưng nửa dưới là thanh ngọc, Thanh hư đằng sinh trưởng trong thanh ngọc, rễ còn nhìn rõ, dài không đầy nửa thước, như nhánh nhân sâm, rất đặc biệt.
"Thanh hư đằng và Kim lôi thần mộc có thể trực tiếp luyện hóa?" Ngụy Tác vung tay lấy Kim lôi thần mộc lôi cương khí tức cực nồng ra, hỏi lục bào lão đầu.
"Có thể cùng trực tiếp luyện hóa." Lục bào lão đầu khẳng định.
"Thử dược lực đã."
Ngụy Tác vung tay, "cách cách!", chân nguyên bao lấy phù văn tinh kim hắc sắc tiểu đao, cắt một khúc Thanh hư đằng.