"Đến rồi."
Đột nhiên, Ngọc Kiếm chân nhân đứng dậy trên bạch sắc ngọc kiếm, tỏ rõ thần sắc băng lãnh ngưng trọng.
Thinh không ngoài xa Hoàng Đạo thành đột nhiên hiện hai dải sáng lớn, một trắng bạc, một đem xám.
Như hai dải nắng rực rỡ di động về phía Ngọc Kiếm chân nhân, hai dải sáng với tốc độ cực kỳ kinh nhân, dấy lên âm thanh chói lói như cửu thiên thiên lôi gầm vang.
Thoáng sau uy áp cực độ từ trên không ép xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bên ngoài vết nứt Thiên khung, các tu sĩ vốn điều khiển độn quang tuần tra trấn thủ, đều không thể khống chế được tâm thần, đều đáp xuống, cực kỳ kính sợ nhìn lên.
Hai dải sáng từ trên không đáp xuống.
Hai dải sáng là hai đạo tôn cao hơn sáu trượng!
Một đạo tôn trắng bạc, ngồi ngăn ngắn trên ngân bạch sắc liên đài, mặt mũi vừa giống nam vừa giống nữ nhìn xuống thương sinh, một tay cầm đóa hoa bảy cánh kỳ lạ, pháp y như biển mấy chất thành, tay kia hơi giơ lên trước ngực bắt một pháp quyết, giữa lòng tay là một tu sĩ mặc nguyệt bạch sắc pháp y.
Trong lòng tay đạo tôn này, không ai nhìn rõ mặt mũi tu sĩ đó, nhưng khi ngân bạch sắc đạo tôn đáp xuống thì phát ra linh khí hình thành vô số liên hoa, như hoa rơi khắp trời, trên mình lão cũng có khí tức đàn hương mát lành, khoảnh khắc sau lan khắp mấy trăm trượng.
Đạo tôn này là đan hà ngưng kết thành, tu sĩ này phát ra khí tức đặc hữu của Thần huyền cảnh tu sĩ!
Đạo tôn đó là thần huyền pháp tướng hình thành sau khi kim đan phá bích!
Tu sĩ này là Thần huyền cảnh tu sĩ!
Tu sĩ còn lại cũng vậy.
Đạo tôn còn lại xám đen, diện mục cực kỳ hung thần ác sát, đôi chân trần đứng trên không trung, đáp xuống thì pháp y như đúc bằng thép, lóe lên bảy tia tinh quang, tổ thành hình bắc đẩu thất tinh. Hai tay xích túc đạo tôn, một cầm bút một cầm sách, trông như địa ngục phán quan trong truyền thuyết của phàm nhân, quyết đoán thọ nguyên, sinh tử của người đời!
Hóa ra thần huyền pháp tướng, Thần huyền cảnh tu sĩ đó được hôi sắc linh khí nâng lên lơ lửng ở tâm tạng đạo tôn.
Thần huyền cảnh đại tu sĩ!
Thần huyền cảnh đại tu sĩ là tồn tại chí cao trong tu đạo giới, đừng nói tu đạo giới hiện tại mà gần vạn năm nay, mọi điển tịch đều ghi lại rằng tu sĩ có tu vi tối cao chỉ đạt Thần huyền cảnh!
Trên Thần huyền cảnh còn có Chân tiên cảnh.
Đến Chân tiên cảnh mới thật sự là đại năng, là tiên nhân chân chính, búng tay cũng có đại thần thông di sơn điền hải, cải biến khí hậu.
Mấy vạn năm nay, các loại thiên địa linh dược diệt tuyệt, các công pháp mà viễn cổ đại năng tu luyện thất truyền, tu đạo giới sa sút nên gần vạn năm nay, không chỉ Thiên Huyền đại lục mà Vân Linh đại lục gần nhất cũng chỉ xuất hiện Thần huyền cảnh tu sĩ, không xuất hiện Chân tiên cảnh tu sĩ nào.
Thần huyền cảnh đại tu sĩ là đỉnh nhọn của cả tu đạo giới, Kim đan tu sĩ cũng không mấy ai biết Thiên Huyền đại lục thật ra có mấy Thần huyền cảnh đại tu sĩ.
Khẳng định là cả Thiên Huyền đại lục cộng lại cũng không quá mười Thần huyền cảnh tu sĩ!
Tu vi kim đan đột phá mỗi nhất trọng đều tiêu hao kinh nhân, đều cần cơ ngộ bất phàm, từ Kim đan tứ trọng trở đi thì tu vi đột phá vượt khó khăn ngoài tưởng tượng, trừ thập đại siêu cấp tông môn của Thiên Huyền đại lục thì chưa nghe nói tông môn khác có Thần huyền cảnh tu sĩ.
Thập đại tông môn không phải đều có Thần huyền cảnh tu sĩ.
Ở ngoài Thiên khung thì uy hiếp được Thần huyền cảnh tu sĩ cũng chỉ có yêu thú bát cấp cao giai trở lên, bát cấp cao giai tới cửu cấp yêu thú đều hiếm hoi không kém gì Thần huyền cảnh tu sĩ. Đồn rằng Thần huyền cảnh tu sĩ nếu không ở bên ngoài Thiên khung ngao du, tìm bảo vật thì cũng bế quan tu luyện.
Trong tu đạo giới, mọi thứ được giao dịch hay thậm chí đồ của Kim đan tu sĩ cũng không đáng cho họ để mắt.
Thần huyền cảnh tu sĩ đều trong truyền thuyết hư vô phiêu diêu.
Nhưng giờ lại xuất hiện Thần huyền cảnh đại tu sĩ, thậm chí hai người, đủ thấy có sắp có đại sự cực kỳ kinh nhân phát sinh!
"Tông chủ!"
Kim đan ngũ trọng đại tu sĩ còn cách Thần huyền cảnh một khoảng cách không thể vượt qua, chưa biết chừng còn lớn hơn giữa Phân niệm cảnh và Kim đan cảnh. Trước mặt hai người này, dù Ngọc Kiếm chân nhân cũng phải bớt đi nét lãnh ngạo, khi hai Thần huyền cảnh đại tu sĩ cùng thần huyền pháp tướng và thần huyền khí tức giáng lâm thì cũng phải đứng xa hành lễ. Xưng hô tu sĩ đứng trong lòng tay bạch sắc đạo tôn là tông chủ xong thì lão lại hành lễ với tu sĩ ngưng thành hôi sắc đạo tôn: "Vãn bối Ngọc Kiếm, tham kiến Thiên Quỳ chân quân."
"Tông chủ."
"Thiên Quỳ chân quân."
Nếu bọn Lệ Nhược Hải nhìn thấy cảnh này, nghe Ngọc Kiếm chân nhân xưng hô, khẳng định sẽ chấn động vô cùng.
Tu sĩ hóa ra ngân bạch sắc đạo tôn, mặc nguyệt bạch sắc pháp y này lại là Bắc Minh tông tông chủ Vũ Hóa Phàm.
Thiên Quỳ chân quân là Vô Kỵ thiên cung cung chủ.
Vô Kỵ thiên cung cũng là siêu cấp đại tông môn của Thiên Huyền đại lục, đệ tử mười vạn, lão hiện thân tại đây là đại biểu cho một đại thế lực.
"Ngọc Kiếm chân nhân khách khí quá, bất tất đa lễ."
Một giọng nói nhạt nhẽo từ trên không vang xuống, mang theo uy năng đặc biệt, từng chữ trấn áp tâm thần tu sĩ tại trường khiến người ta có cảm giác người này rất cao lớn, là tiên nhân, thiên tôn từ chín tầng trời giáng lâm.
Nhưng đến gần mới thấy người lên tiếng là một trung niên tu sĩ bình thường, còn thấp hơn Ngụy Tác nửa cái đầu.
Tu sĩ này mặc thiết hôi sắc pháp bào, phù văn như rải mực lên, thập phần cuồng loạn, không hiểu rõ ý nghĩ gì.
Mặt mũi lão thập phần phổ thông, nhưng khi nhìn người khác, dù không có thần huyền pháp tướng, thì không ai để y đến diện mục, vì xuất thần quang trong mắt lão hoàn toàn ngưng thành thực chất bắn đi trượng, chỉ cần nhìn vào là ai cũng có cảm giác quỳ xuống thần phục.
Hai Thần huyền cảnh tu sĩ đáp xuống, vốn ở ngoài Thiên khung còn có nhiều tiếng thú gầm, tựa hồ nhiều yêu thú muốn đột phá vết nứt thì giờ đều ngừng bặt, tựa hồ yêu thú cũng cảm giác được nguy hiểm, chạy được xa đến đâu thì chạy.
Phái trên tế đàn năm, sáu mươi trượng, hai thần huyền pháp tướng co lại, hóa thành lưỡng đạo thần quang, thu vào thể nội hai Thần huyền tu sĩ.
Thần huyền pháp tướng là khi kim đan phá bích, biến hình mà thành, uy năng khiến người ta không thể tưởng tượng, cũng tế xuất được như kim đan, đưa tu sĩ bay lượn, hơn xa phi độn pháp bảo, cũng có thể thu lại.
Dù không hiển lộ thần huyền pháp tướng, uy áp tự nhiên của Thần huyền cảnh tu sĩ, nhục thân phát ra hương khí đặc biệt cũng khiến bất kỳ tu sĩ nào nhận ra là đỉnh nhọn của tu đạo giới.
Hai tu sĩ thu thần huyền pháp tướng đáp xuống, Bắc Minh tông tông chủ Vũ Hóa Phàm là một tu sĩ chỉ ba mươi mấy tuổi trông thập phần ôn hòa, tóc cột lại sau gáy thành một ngọn roi, mặc phổ thông nguyệt bạch sắc pháp y. Còn tuổi thật của lão thì không ai nhìn ra.
Trong mắt lão ánh lên thần quang huyền hoặc, không giống với ánh mắt tu sĩ thông thường, có thể nìn vào là biết những bể dâu từng trải.
"U đế, lâu rồi không gặp, tu vi lại tinh tiến không ít."
Đứng ngang với bọn Ngọc Kiếm chân nhân, Bắc Minh tông tông chủ Vũ Hóa Phàm gật đâu nói với U đế đứng trên viễn cổ thiên long hài cốt.
Xem ra hai tông phái lớn nhất Thiên Huyền đại lục bắc bộ lâu rồi không gặp nhau.
"Tu vi tuy tinh tiến, nhưng cách thần huyền không biết bao nhiêu cự ly." U đế không giả dối, thở dài, tựa hồ đến cảnh giới như lão thì hư danh, hiếu thắng đã thành ngoại vật, chỉ còn theo đuổi thần thông, tựa hồ đột phá đến Thần huyền cảnh là mục tiêu duy nhất.
Bọn U đế đang hội diện với mấy cao thủ đỉnh nhọn nhất của tu đạo giới, phong vân tế hội, linh khí dao động dấy lên chấn động khiến ngoài tế đàn rung lên ong ong, không cần kích phát cách âm quang tráo thì người ở ngoài cũng không nghe được họ nói gì.
"Vũ Hóa Phàm, tại hạ biết Bắc Minh tông đã hơn nghìn năm nghiên cứu Thiên khung. Nhưng thử tình hình Thiên khung thì nắm chắc mấy thành?" Thở dài đoạn U đế hỏi thẳng Vũ Hóa Phàm: "Mỗ đọc được trong cổ tịch rằng không chỉ có một Thần huyền cảnh tu sĩ vì thử uy năng của Thiên khung mà mất mạng."
"Yên tâm đi, việc này chắc tám phần trở lên, bằng không tại hạ đã không mời được Thiên Quỳ chân quân." Vũ Hóa Phàm liếc vết nứt Thiên khung, tỏ rõ thần sắc cực kỳ ngưng trọng.
Thử nghiệm uy năng của Thiên khung?!
Nếu Ngụy Tác ở đây tất biến sắc, khi xưa siêu cấp đại tông môn kiến lập Đạo Huyền điện ở Vân Linh đại lục vì tư lợi mà định thử uy năng của Thiên khung!