Phạm vi công kích của Phong hoàng tứ túc thứu chừng trăm trượng.
Ngụy Tác từ rất xa công kích Phong hoàng tứ túc thứu, giết chúng dễ dàng như thái rau.
Đấy là gã còn cố ý nương tay, không động dụng Trường hà thao thiên quyển.
Uy lực của Trường hà thao thiên quyển quá lớn, rất có thể đánh nát đàn yêu thú.
Số yêu thú này đối với Ngụy Tác rất hữu dụng, có thể để nuôi dưỡng Phệ tâm trùng và Diệt tiên đằng. Theo kinh nghiệm, Phệ tâm trùng thanh toán yêu thú hệ nào thì sẽ tiến giai thiên phú dị năng hệ đó. Bình thường gã muốn tìm ngần này ngũ cấp phong hệ yêu thú rất khó, hiện tại đương nhiên như thần giữ của, không chịu lãng phí.
Bất quá Phong hoàng tứ túc thứu đều liều mạng, thoáng sau ập tới dày đặc, vây kín mít Ly Hỏa phảng.
Nếu năm, sáu tu sĩ bị số lượng Phong hoàng tứ túc thứu như thế vây kín, e rằng đã xám xịt mặt mày, chỉ muốn chạy cho nhanh, nhưng trên Ly Hỏa phảng đều là nhưng nhân vật thượng đẳng, Lệ Nhược Hải phất tay, hắc sắc quang hoa bắn ra.
Hắc sắc quang hoa là một sợi xích hơn mười trượng, lớn cỡ cánh tay người lớn, một đầu là hình khô lâu xà đầu. Mỗi đốt xích lại có nhiều phù văn đặc biệt lưu động.
Sợi xích vừa xuất hiện là Phong hoàng tứ túc thứu bay khắp trời, chạm phải liền kêu vang, mất sức chống cự, rơi thẳng xuống đất.
Tốc độ giết Phong hoàng tứ túc thứu hoàn toàn không kém phi kiếm cánh cửa.
Pháp Hoa chân nhân tế xuất một món pháp bảo kim sắc trường sinh quả, pháp bảo này là thuấn di pháp bảo, mỗi lần kim quang lóe lên là có một con Phong hoàng tứ túc thứu rớt xuống.
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình cùng lấy ra bích lam sắc trường kiếm.
Hai thanh trường kiếm đều lấp lánh thủy quang, bên trong lưu động mấy quang phù hình vuông, trông như phù lục, rất đặc biệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hai thanh trường kiếm rõ ràng đều là thuật pháp ngưng thành, được Kỳ Long Sơn và Thanh Bình điều khiển thì không khác gì phi kiếm thật sự, tùy tâm sở dục, bay lượn trên không trung, linh hoạt vô cùng.
Mỗi lần hạ được năm, sáu con Phong hoàng tứ túc thứu, uy năng thủy kiếm tổn hao gần hết, hóa thành hơi nước tan đi, hai người lại ngưng tụ ra thủy kiếm tương tự.
Mười sáu dải sáng do Pháp Hoa chân nhân dùng phật châu thủ liên hóa thành đã bọc lấy bạch sắc linh quang quang tráo của Lệ Nhược Hải, ngăn đón hộ bạch sắc linh quang quang tráo không ít phong nhận, Hắc cốt minh quân cũng chủ yếu phòng thủ, Phong hoàng tứ túc thứu nào đến gần bạch sắc linh quang quang tráo là bị hắc sắc quang trụ đánh trúng.
Nhất thời, Phong hoàng tứ túc thứu không mảy may uy hiếp đến bọn Ngụy Tác mà rơi xuống như mưa.
"Xem ra có thêm bằng hữu tu vi cao mới được."
Ngụy Tác không nén được thầm cảm khái.
Nếu chỉ một mình gã mà đối diện ngần này Phong hoàng tứ túc thứu thì chắc rất cật lực, hơn trăm con nhất tề phát động thuật pháp oanh kích thì thật khó chống, chỉ đành du đấu, bị vây khốn thì lành ít dữ nhiều.
Phong hoàng tứ túc thứu đến gần là bị giết, dù ở trong đàn Phong hoàng tứ túc thứu như cả bốn đều thoải mái như đang du sơn ngoạn thủy.
Chỉ tích tắc sau, Ngụy Tác đã bắt được hơn bảy mươi con Phong hoàng tứ túc thứu.
Thế như chẻ tre, Ly Hỏa phảng lao đến trước thanh bạch sắc quang hoa.
Trong làn thanh bạch sắc linh quang, một bạch diện tu sĩ trẻ tuổi mặc tử sắc pháp y, trông có vẻ hơi gầy, đầu tóc tết lại thành từng lọn nhỏ, tai đeo vòng vàng, cách ăn vận khác hẳn tu sĩ Thiên Huyền đại lục nam bộ, thanh bạch sắc linh quang từ một cái đĩa bằng xương dưới chân y phát ra.
Tay y cầm một chiếc sừng trâu xích hồng sắc, thai thể pháp bảo này có phù văn đặc biệt, kêu lên ô ô.
Thấy bọn Ngụy Tác như du sơn ngoạn thủy, cực kỳ dễ dàng giết yêu thú, tu sĩ này tỏ rõ thần sắc kinh hãi.
"Sát sinh trấn thú liên! Tiền bối là Linh Thú cung Lệ cung chủ?!" Thấy sợi sây xích màu đen của Lệ Nhược Hải, tu sĩ này hít một hơi lạnh.
"Mỗ là Lệ Nhược Hải, đạo hữu vào đây đã." Lệ Nhược Hải gật đầu.
Tu sĩ đó như chỉ chờ chế, lướt lên Ly Hỏa phảng.
"Vãn bối Dư Bất Cơ, tam đệ tử của Ảo Thú tông tông chủ Lý Nguyên Kỳ, đa tạ chư vị tiền bối cứu giúp." Lên Ly Hỏa phảng, bạch diện tu sĩ trẻ tuổi hành lễ, nói với Lệ Nhược Hải và bọn Ngụy Tác.
"Bất tất đa lễ." Lệ Nhược Hải bình tĩnh như thường hỏi: "Nơi này sao lại có số lượng yêu thú kinh nhân thế hả?"
"Tiền bối biết việc Thiên khung ngoài Hoàng Đạo thành đã nứt?" Tu sĩ trẻ tuổi thở dốc, lấy ra mấy viên đan dược bổ sung chân nguyên nuốt chửng.
"Bọn mỗ đến Quy Chân thành, nghe nói Thiên khung ở Hoàng Đạo thành bị nứt, truyền tống pháp trận của Quy Chân thành tổn hại, nên mới đến Hoàng Đạo thành." Lệ Nhược Hải giật giật chân mày, "Lẽ nào các hạ từ Hoàng Đạo thành đến? Hoàng Đạo thành thế nào rồi?"
"Tại hạ đang ở hoang nguyên giữa Hoàng Đạo thành và Thủy Di thành rèn luyện, nhận được tin thì đến ngay." Bạch diện tu sĩ trẻ tuổi Dư Bất Cơ hít sâu một hơi, thần sắc kinh hãi trong mắt không hề giảm đi, vì bọn Ngụy Tác vẫn luôn chân luôn tay, săn Phong hoàng tứ túc thứu như hái quả, nhất là Ngụy Tác. Trong lúc nói mấy câu này, Dư Bất Cơ thấy gã cho hơn bốn mươi con Phong hoàng tứ túc thứu vào túi, tuy linh khí của bọn gã không hiển lộ nhưng thần thông này đủ cho y nhận ra họ đều là Kim đan đại tu sĩ.
"Hoàng Đạo thành thế nào thì tại hạ không biết." Hít sâu một hơi, Dư Bất Cơ tiếp lời, "Lúc đến gần Hoàng Đạo thành, vết nứt Thiên khung chưa được vá, trông vòng mấy nghìn dặm quanh đó đều là tu sĩ và yêu thú hỗn chiến. Số lượng yêu thú thập phần kinh nhân. Tại hạ bị một con lục cấp trung giai yêu thú nhắm vào, chạy trốn hơn hai nghìn dặm mới toát được, kết quả vòng lại Hoàng Đạo thành thì gặp phải một đàn yêu thú. Độn tốc của chúng không kém tại hạ, biết không thoát nên tại hạ đành cổ chạy về phía Ảo Chân thành, hi vọng gặp được đạo hữu khác, bất quá vãn bối coi như may mắn, số lượng yêu thú này quá kinh nhân, nếu không gặp chư vị tiền bối, dù gặp tu sĩ Ảo Chân thành thì cũng khó thoát."
"Lúc bọn mỗ đến, pháp trận nối Thủy Di thành và Hoàng Đạo thành đã bị phá hoại." Lệ Nhược Hải hơi nhíu mày: "Theo ngươi, Hoàng Đạo thành giữ được không?"
"Lúc vãn bối đến, các tu sĩ đều dốc sức, không phong tỏa được vết nứt Thiên khung. Hoàng Đạo thành khó giữ." Dư Bất Cơ nhăn nhó.
"Lần này bọn mỗ đến Hoàng Đạo thành, chủ yếu muốn xem vết nứt Thiên khung thật ra là việc gì, Thiên khung trong mười mấy ngày nứt liền ba vết, Ảo Thú tông chắc cũng có lưu ý về Thiên khung?" Lệ Nhược Hải hơi trầm ngâm, hỏi.
"Thiên khung uy năng huyền ảo khó dò, không thể nhìn ra biến hóa, Ảo Thú cung không tìm ra nhưng trước đó đã được Bắc Minh tông nhắc nhở rằng Thiên khung có thể sẽ nứt thêm." Dư Bất Cơ nhìn Lệ Nhược Hải đáp: "Tiền bối Bắc Minh tông tu vi cao tuyệt rất đông, tích lũy mấy nghìn năm thì có thể nghiên cứu được đôi chút huyền diệu của Thiên khung."
"Hiện tại Hoàng Đạo thành như thế, tông môn như Bắc Minh tông chắc sẽ có đại tu sĩ tới, nên qua nghe ngóng, Lệ cung chủ có khi sẽ nghe ngóng được tin gì chăng." Dư Bất Cơ bổ sung.
"Ngụy đạo hữu, yêu thú này hữu dụng với đạo hữu?"
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình dở khóc dở cười với Ngụy Tác.
Ngụy Tác như thể liều mạng tranh cướp tiền, cho rằng nhặt Phong hoàng tứ túc thứu không đủ nhah, thả cả Pháp vương thái điệp và Phệ tâm trùng ra, có thêm hai yêu thú hợp tác thì càng tiện, Pháp vương thái điệp có thể dùng chất nhầy hút Phong hoàng tứ túc thứu đã bị giết về.
"Yêu thú này có thể dùng để nuôi dưỡng Phệ tâm trùng. Nếu các vị đạo hữu thấy vô dụng thì để nhục thân yêu thú cho mỗ, yêu đan thì thuộc về chư vị đạo hữu." Ngụy Tác không hề khách khí cười ha hả.
"Số yêu thú này đúng là vô dụng với bọn mỗ, nếu hữu dụng với đạo hữu thì cứ lấy, chút yêu đan này có là gì." Kỳ Long Sơn và Thanh Bình giúp Ngụy Tác thu nhặt ta yêu thú.
Đối với Kim đan tu sĩ, thường thì không thiếu linh thạch, cái thiếu chỉ là nguyên liệu và linh dược cho hữu dụng tu luyện.
Ngũ cấp đê giai yêu thú với mọi tu sĩ đều là tài phú nhưng đối với Kim đan tu sĩ thì đẳng cấp quá thấp, cùng lắm bán được chút linh thạch.
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình đối thoại, thấy Ngụy Tác sáng mắt, tỏ vẻ càng nhiều càng tốt, Pháp Hoa chân nhân và Lệ Nhược Hải mỉm cười, lấy hết Phong hoàng tứ túc thứu giết chết cho gã.
Trước mặt gã là một đống Phong hoàng tứ túc thứu.