Thông Thiên Chi Lộ

Chương 334: Bát cấp yêu thú!

"Tiểu tử, tử hắc sắc quang mạc đó rất cổ quái, nên cẩn thận." Lục bào lão đầu lại cất giọng trong tai Ngụy Tác.
Ngụy Tác bình tĩnh như thường nhìn tử hắc sắc quang mạc rồi vung tay, tử hắc sắc cổ phù sáng bóng, bốc mùi tanh lợm hiện ra.
"Ngụy Tác, sao đệ lại có cổ phù này?" Âm Lệ Hoa tỏ rõ vẻ kinh hãi.
"Vô tình lấy được ở đây." Ngụy Tác nhạt nhẽo nói, lúc nhìn tử hắc sắc cổ phù, nhãn quang hơi ánh lên.
Gã không làm gì nhưng hắc phong lưu động chung quanh bị tử hắc sắc cổ phù hút lại, dốc uy năng thấm vào cổ phù.
Hai phủ văn mặt quỷ trên tử hắc sắc cổ phù đều rực quang hoa, hai khuôn mặt quỷ phát quang.
Ngụy Tác máy động, thử dồn chân nguyên vào.
Tử hắc sắc cổ phù trước kia dồn chân nguyên cũng vô dụng thì được Ngụy Tác điều khiển lại rực quang hoa, hình thành một tử hắc sắc quang tráo, bao lấy gã cùng bọn Cơ Nhã.
"Đi thôi!"
Ngụy Tác đến giờ vẫn chưa hiểu huyền ảo của tử hắc sắc cổ phù, không hề do dự gật đầu với Âm Lệ Hoa cùng Cơ Nhã rồi đến trước tử hắc sắc quang mạc.
"Đạo Huyền điện?!" Đến trước tử hắc sắc quang mạc, Âm Lệ Hoa kinh hô.
Ngụy Tác cũng ngẩn người.
Phía sau tử hắc sắc quang mạc tựa hồ là một thông đạo sáng rực, cuối thông đạo tựa hồ là một đại điện, nhìn không rõ.
Trong đại điện lấp lánh ba dải ngân sắc quang hoa, ngưng thành ba đại tự "Đạo Huyền điện"!
Lẽ nào trước đây gã nghĩ nhầm, nơi này thật sự liên quan đến Đạo Huyền điện?
Hít sâu một hơi, Ngụy Tác thử chạm tử hồng sắc quang tráo vào màn sáng, quả nhiên, màn sáng không hề cản trở.
Màn sáng chủ động tránh ra, tử hắc sắc quang tráo bao quanh bọn Ngụy Tác lướt qua.
Đi qua màn sáng, không cần bọn Ngụy Tác điều khiển, tử hắc sắc quang tráo tự đi trong thông đạo như nước chảy với tốc độ kinh nhân lao về phía có ba dải ngân quang.
Không lâu sau, bọn Ngụy Tác xuyên qua thông đạo đầy tử hắc sắc quang hoa, lập tức cổ phù tắt hết quang hoa.

Nhìn rõ cảnh tượng, bọn Ngụy Tác đều biến sắc.
Là một đại điện rộng lớn kinh nhân.
Đại điện cao bốn, năm trăm trượng, rộng mấy dặm.
Nền lát hắc sắc ngọc thạch, tường và đỉnh động quật đều bằng ngọc xanh, đỉnh động còn có nhiều viên minh châu lớn cỡ nắm tay, trông như tinh không.
Bốn góc đại điện có bốn khung cửa lớn, hình dáng giống với cửa vào lăng viên.
So với đại điện khổng lồ, thân ảnh tu sĩ như một con kiến cỏ.
Giữa đại điện cũng có một một bạch sắc linh quang quang tráo.
Trong quang tráo là một tử hắc sắc tế đàn đầy quỷ kiểm phù văn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Giữa tử hắc sắc tế đàn sừng sững một tinh trụ cùng màu, trong tinh trụ có một ngân sắc yêu thú cao bằng người thường bị băng phong.
Yêu thú này cũng toàn thân vảy bạc, nửa trên hình người nhưng nửa dưới là thân rắn, mọc đầy vảy, cực kỳ đáng sợ.
Năm đạo kim quang xuyên thấu tử hắc sắc tinh trụ, đâm vào thân thể yêu thú giữ cứng trong tử hắc sắc tinh trụ. Năm đạo kim quang là năm ngọn hàng ma xử, linh khí và linh quang cực kỳ kinh nhân, phát ra uy thế rợn người.
Bên dưới tử hắc sắc tinh trụ có năm, sáu cá cái lỗ cùng một bạch sắc ngọc bồn. Nhìn vào, tử hắc sắc tinh trụ như thể đứng trên bạch sắc ngọc bồn.
Bạch sắc ngọc bồn có hơn mười viên ngân sắc kết tinh, phát ra linh khí kinh nhân! Linh khí này rất giống do linh thạch ra nhưng tựa hồ nồng hậu hơn không rõ bao nhiêu lần.
"Hỗn nguyên ngân oa!"
Nhìn rõ yêu thú, lục bào lão đầu kinh hô như bị ai đó bóp cổ.
"À!"
Cùng lúc, nhân ảnh trắng nhợt đứng trước tử hắc sắc tế đàn trong bạch sắc linh quang quay lại, là Diệp Linh.
Thấy Ngụy Tác cũng có tử hắc sắc cổ phù, Diệp Linh thoáng tỏ vẻ kinh ngạc rồi hiện rõ sát ý lạnh băng.
"Ngụy Tác! Đây là bát cấp yêu thú! Thực lực còn cao hơn tu sĩ Kim Đan ngũ trọng!"

"Nghe nói khí huyết của nó sẽ hình thành tinh tủy, bao hàm linh khí kinh nhân, cực dễ luyện hóa! Mấy viên ngân sắc kết tinh kia có thể là tinh tủy!"
Lục bào lão đầu kinh hô xong lại ré lên.
Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh tế xuất phi kiếm cánh cửa, đồng thời cầm cả Thanh tác ngân pháp trượng. Thấy thế, kim Đan hà quang của Âm Lệ Hoa cũng hóa thành một lục sắc khô lâu đầu trước mặt, đồng thời cảnh giác nhìn Diệp Linh trước tế đàn.
"Thế nào, Âm sư muội, định quyết sinh tử ở đây hả?" Thấy thế, Diệp Linh lại chắp tay sau lưng, lãnh đạm nói.
"Ta không muốn quyết sinh tử với ngươi ở đây nhưng nếu ngươi định giết ta thì ta không đời nào bó tay chịu trói." Âm Lệ Hoa lại lùng đáp.
"Ta đã bảo hôm nay tha cho Ngụy tiểu tử rồi." Diệp Linh cười lạnh: "Chỉ cần các vị không tranh đồ trong Đạo Huyền điện này thì sao ta hạ thủ với đồng môn sư muội."
Âm Lệ Hoa thấy Diệp Linh nói thế thì nhìn sang Ngụy Tác.
Nhưng gã tựa hồ đang suy tư, sắc mặt biến đổi liên tục, không nói câu gì.
"Thế nào, tiểu tử, chả lẽ ngươi chưa ngã lòng, định đấu với ta?" Diệp Linh lạnh lùng bật cười.
"Ta đã nói thì sau này sẽ đến Âm Thi tông tìm ngươi." Ngụy Tác hơi ngẩng đầu, mặt mũi lạnh tanh nhìn Diệp Linh, "Bất quá ta khuyên ngươi đừng động đến pháp khí trên tế đàn không thì không ra khỏi đây được, lúc đó ta đến Âm Thi tông cũng không tìm được ngươi."
Diệp Linh mục quang lóe lên, nheo mắt, "Tiểu tử, ngươi định cố lộng huyền hư hù dọa ta hả?"
"Nếu ta đoán không lầm, nơi này không phải Đạo Huyền điện." Ngụy Tác lạnh lùng nhìn Diệp Linh và tế đàn sau lưng, "Yêu thú đó là bát cấp yêu thú Hỗn nguyên ngân oa, tế đàn này vốn để phong ấn nó. Ngươi ban nãy khẳng định cũng như bọn ta, thấy ba chữ ngân quang Đạo Huyền điện, ở trong này ngươi còn thấy không?"
"Chết cười! bố trí pháp trận và cấm chế trong Tiểu thiên giới há là thứ tu sĩ đẳng cấp như các ngươi hiểu hả." Diệp Linh cười lạnh, "Dù nơi này đúng như ngươi nói, không phải Đạo Huyền điện, chỉ đểu phong ấn yêu thú này thì sao, nó như thế còn sống được hả?"
Âm Lệ Hoa lại nhìn sang Ngụy Tác.
Ngụy Tác nhắc đến bát cấp yêu thú, Âm Lệ Hoa cũng kinh hãi, nhưng yêu thú trong thủy tinh trụ có vẻ đã khô xác, chết nhiều năm rồi, không còn mảy may sinh cơ, còn sống thế nào được.
Từ linh quang và uy thế năm ngọn hàng ma xử thì đều từ đạo giai trở lên, đích xác khiến gã thèm muốn.
"Ngươi tin hay không thì trước khi bọn ta đi, đừng chạm đến thứ trên tế đàn là được." Ngụy Tác lạnh lùng nhìn ra sau tế đàn, "Ta thấy ngươi chỉ chăm chắm xem trên tế đàn có bảo vật hay không mà quên hết những thứ khác."
"À!"
Diệp Linh nhìn theo ánh mắt Ngụy Tác thấy phía sau tế đàn có mấy khúc xương vụn và mấy miếng lụa trắng rách. Mấy miếng lụa đó là mảnh rách của pháp y tu sĩ mặc.
"Thế nào, chỉ dựa vào mấy thứ đó mà định ngăn ta lấy bảo vật? Nếu có tu sĩ đến đây chắc đã chạm vào cấm chế, cấm chế sao lại nguyên lành thế này." Diệp Linh lại cười lạnh.
Ngụy Tác không nói gì, đưa mắt cho Cơ Nhã và Âm Lệ Hoa tựa hồ không muốn rời đi.
Gã cùng Cơ Nhã, Âm Lệ Hoa, Diệp Linh đồng thời biến sắc vì tiếng đấu pháp kịch liệt đột nhiên từ một khung cửa vọng ra, càng lúc càng gần.
Diệp Linh hơi trù trừ rồi thân ảnh xuyên qua bạch sắc linh quang quang tráo, nhảy lên bình đài có tử hắc sắc thủy tinh trụ.
Cùng lúc, trong khung cửa xuất hiện hỏa sát khí tức cực nồng.