Thông Thiên Chi Lộ

Chương 330: Biến dị cổ quái

Cảnh tượng đó khiến Ngụy Tác, Cơ Nhã và Âm Lệ Hoa kinh hãi dừng chân.
Mục quang rời khỏi hai khe nứt không gian kinh nhân trên không, Ngụy Tác hơi ngần ngừ rồi lấy một pháp bảo hình ngọn núi nhỏ màu vàng từ nạp bảo nang gã vẫn dùng làm túi tiền và đựng linh thạch cùng pháp khí không dùng đến ra.
"Tiểu hoại đản định làm gì?" Âm Lệ Hoa hỏi Ngụy Tác.
"Tại hạ có một đạo bí pháp cần sử dụng, đạo bí pháp này với tại hạ rất trọng yếu, không muốn ai biết." Ngụy Tác thản nhiên bảo Âm Lệ Hoa, "Để tránh những việc không hay, hy vọng các hạ không dùng thần thức tra xét."
"Y còn thủ đoạn bí mật nào?" Nếu tu sĩ tu vi Phân niệm cảnh tứ trọng khác dám nói vậy, Âm Lệ Hoa chưa biết chừng sẽ cho đối phương rơi răng nhưng thấy thủ đoạn của Ngụy Tác rồi thì nàng ta thầm than.
Rõ ràng nàng ta mới là Kim Đan kỳ đại tu sĩ nhưng hiện giờ so ra, có vẻ gã mới là Kim Đan kỳ đại tu sĩ, còn nàng ta chỉ là hàn râu ria Phân niệm cảnh.
Khẽ than thở xong, Âm Lệ Hoa vốn là nữ tu bị tuyệt đại đa số tu sĩ tại Vân Linh đại lục coi là "Nữ ma đầu" lại ngoan ngoãn gật đầu.
Ngụy Tác tiếp tục kích phát pháp khí như hòn núi vàng, hoàng khí cuồn cuộn hình thành một cái kén bao lấy gã.
"Đi thôi!"
Thoáng sau hoàng khí tan đi, hiện ra thân ảnh Ngụy Tác, gật đầu với Cơ Nhã và Âm Lệ Hoa.
Âm Lệ Hoa hơi kinh ngạc nhìn Ngụy Tác, theo khí tức thì gã không có gì khác biệt.
"Tiểu tử, hình như nàng ta không phát giác."
Giọng lục bào lão đầu vang lên trong tai gã.
Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh từ từ đi đến gần bình đài.
Gã dùng pháp bảo đó che kín mình vì theo cách đã định trước, nhỏ máu Hỏa địa long vào Dưỡng quỷ quán gọi lục bào lão đầu ra.
Tuy lục bào lão đầu hoài nghi với thần thông và năng lực cảm tri của tu sĩ Kim Đan kỳ, rất có thể cảm nhận được khí linh như lão tồn tại, nhưng giờ chưa biết có ra khỏi Đạo Huyền điện không, lại thêm nơi này có liên quan đến huyền giai pháp, khe nứt không gian phía trên đáng sợ như thế, nên Ngụy Tác cân nhắc một lúc, cũng đành gọi lão ra, ngay trước mắt Kim Đan kỳ đại tu sĩ như Âm Lệ Hoa.
Theo thần sắc Âm Lệ Hoa thì tựa hồ nàng ta không phát hiện ra lục bào lão đầu.

"Pháp trận này bố trí quỷ dị như thế, ta chưa từng thấy. Ngụy Tác, nên cẩn thận, uy năng pháp trận này rất mạnh, chưa biết chừng hai khe nứt không gian kia là do pháp trận chi lực hình thành. Ngay cả tu sĩ Kim Đan ngũ trọng cũng không chống nổi."
"Đây là Lam diện tu la? Nhưng Lam diện tu la không có loại vảy đó."
Đến gần bình đài, lục bào lão đầu liên tục hô khẽ trong tai Ngụy Tác. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Không cần lục bào lão đầu nhắc, Ngụy Tác cũng nhận ra linh quang uy năng từ bình đài do hoàng sắc tinh thạch điêu khắc thành phát ra thì gã không chống nổi. Tuy hoàng sắc linh quang bị phù văn pháp trận ước thúc nhưng bạo phát tất cực kỳ kinh nhân.
Đứng vững ngoài bình đài, Ngụy Tác quan sát kỹ ngân sắc thi thể.
"Thật ra là yêu thú gì! Quá cổ quái! Trong mọi loại yêu thú, ngũ quan cũng giống người như thế không thể có quá mười lăm loại. Trong số này chỉ Lam diện tu la có thể hình như thế, mặt cũng màu lam nhạt. Lam diện tu la là lục cấp cao giai yêu thú... yêu thú này xem ra phẩm giai không thấp. Nhưng thân thể Lam diện tu la trừ hơi màu lam ra thì da không khác gì phổ thông tu sĩ, dù tiến giai cũng không có vảy bạc."
Giọng lục bào lão đầu lại vang trong tai gã.
"À!"
Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa, Cơ Nhã cơ hồ cùng nháy mắt.
Ngụy Tác thử phát ra thanh hắc sắc âm khí vào bình đài thấy không có phản ứng thì cuốn ngân sắc thi thể ra.
Ngân sắc thi thể này giống hệt hai yêu thú mà Âm Thi tông Trần lão quái, Hỏa Vân chân nhân gặp lúc trước, là hùng tính yêu thú, còn bọn Ngụy Tác chỉ gặp cáp mô đầu yêu thú chứ chưa thấy yêu thú này nên không biết. So với hai con mà Trần lão quái, Hỏa Vân chân nhân gặp, con này càng uy thế kinh nhân, dù chết lâu rồi nhưng lớp vảy bạc vẫn sáng loáng, mái tóc cũng dài như thân thể, lúc đứng lên chắc sẽ quét đất.
Hiện tại thi thể yêu thú này được hút ra, nhục thân dưới lớp vảy có phần bị thạch hóa, không hiểu đã tồn tại bao lâu rồi. Thân thể có nhiều vết thương nhỏ xíu như thể bị ai đó bắn thủng lỗ chỗ.
Hơi trầm ngâm, Ngụy Tác ra hiệu với Âm Lệ Hoa cùng Cơ Nhã lùi xa thêm khỏi bình đài.
Gã lấy phi kiếm cánh cửa ra vạch khẽ vào khe lớp vảy bạc, cắt ngân sắc thi thể làm đôi.
Đoạn gã lấy ra hai viên ngọc, một nhỏ một lớn.
Viên lớn cỡ trứng chim câu, màu bạc nhạt, viên nhỏ gần như trong suốt, màu sắt hơi lợt.

Chát! Chát! Ngụy Tác không động dụng chân nguyên, chụp hai viên ngọc, hơi bóp là hai viên cùng nứt ra rồi vỡ toác.
Viên ngọc lớn còn đỡ, vỡ thành mười mấy mảnh như lưu ly, còn viên nhỏ như phong hóa, trực tiếp hóa thành một dúm bột.
Ngụy Tác mục quang lóe lên, có vẻ đã liệu trước.
"Xem ra yêu thú này đích xác xông vào. Không thì uy năng yêu Đan và pháp châu không hao kiệt toàn bộ." Ngón tay Âm Lệ Hoa ánh lên lục diễm, bao lấy lớp vảy bạc, chân mày hơi nhíu lại: "Trưởng lão yêu thú này không kém hơn thất cấp. Vì sao nó lại xông vào? Lẽ nào bên trong có thứ cực kỳ quan trọng với nó?"
"Tiểu hoại đản định làm gì?" Vừa dứt lời, Âm Lệ Hoa lại kinh ngạc bồi thêm một câu.
Hóa ra lúc đó Ngụy Tác vung tay lấy thi thể và yêu Đan song đầu yêu thú ra.
"Ngụy Tác, ngươi không biết yêu thú này? Xem ra nàng ta không phát giác ra ta, nên mới phản ứng như thế."
Giọng lục bào lão đầu lại vàng trong tai Ngụy Tác, hiểu ý gã muốn lão giám định xem là yêu thú gì.
"Là Đâu suất song thủ yêu... Không phải, yêu thú này quá cổ quái!"
Ngụy Tác giật giật chân mày vì lục bào lão đầu vốn rất tư tin lại đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó không dám tin, thất thần kêu oa oa.
"Thế nào?" Thay đổi nét mặt của bị Cơ Nhã và Âm Lệ Hoa cảm giác được.
"Yêu thú này thập phần cổ quái." Ngụy Tác thong thả bảo.
Lục bào lão đầu cũngphát giác mình thất thái nên nói ngay với Ngụy Tác, còn gã thản nhiên nói lại, "Theo bề ngoài thì là Đâu suất song thủ yêu nhưng Đâu suất song thủ yêu là thủy hệ dị chủng yêu thú. Yêu Đan này trông giống yêu Đan, nhưng khí tức nhục thân lại không giống với thủy hệ yêu thú. Lúc đối địch với chúng ta nó còn phun hắc khí có thể hủy hoại pháp bảo, Đâu suất song thủ không có thuật pháp đó."
"Cái gì, yêu thú này còn phun ra hắc khí hủy hoại pháp bảo?" Lục bào lão đầu nghe thấy Ngụy Tác nói thì lại ré lên.
"Lẽ nào yêu thú này tiến giai, hình thành uy năng đặc biệt?" Âm Lệ Hoa nhíu mày nhưng rồi cười khổ lắc đầu. Theo lý, yêu thú tiến giai dù có pháp châu, có thiên phú uy năng đặc biệt cũng không thể cải biến kỳ bản thân linh khí.
Bản thân yêu thú này lúc đối địch cũng thập phần cổ quái, tựa hồ yêu Đan còn không lợi hại như hắc khí.
Lắc lắc đầu, Âm Lệ Hoa nhớ ra gì đó, lục quang chảy khỏi tay chạm vào thi thể yêu thú này, thoáng sau tan biến, thần sắc nàng ta càng cổ quái.
Nàng ta tra xét là nhận ra thể nội yêu thú này không hề có pháp châu. Là một loại yêu thú quỷ dị, nhục thân và yêu Đan căn bản không hòa hợp.
"Huyết tinh thạch!"
Nàng ta càng chấn động vì trong tay Ngụy Tác có thên một viên tinh thạch hồng quang chói mắt, chính là Huyết tinh thạch lấy được tại thanh sắc tháp lâm.
Ngụy Tác lấy ra viên Huyết tinh thạch chi hậu, đặt lên vết thương của song đầu yêu thú.