Ngọn núi do Hiên Viên lão tổ thi triển lơ lửng trên đầu hai người nhưng hoàng sam văn sĩ mặt mũi như ngọc lại mỉm cười nói: "Tại hạ và Hỏa Vân đạo hữu vẫn có giao tình, thu được không ít lợi ích, lão tổ định đối phó Hỏa Vân đạo hữu, tại hạ đành xin lỗi."
"Hỏa Vân chân nhân, tưởng vì sao các hạ lớn lối như vậy, thì ra là có trợ thủ." Hiên Viên lão tổ băng hàn nhìn Hỏa Vân chân nhân và hoàng sam tu sĩ Lý Dực Triển, "Bất quá bằng vào hai người thì chưa đủ."
"Hiên Viên lão tổ, lời ông nói hình như hơi cuồng vọng thì phải?"
Nghe Hiên Viên lão tổ nói vậy, Hỏa Vân chân nhân thấp hơn Ngụy Tác nửa cái đầu, mặc pháp y có hỏa diễm phù văn hai màu hơi sĩ ngẩng nhìn ngọn núi vàng che kín tầng không toàn Ly Hỏa đảo, mặt mũi lạnh tanh nói: "Một đấu một, bọn tại hạ đương nhiên không ai đấu được thuật pháp của các hạ, nhưng tránh thì được. Hai người bọn tại hạ liên thủ, một người chuyên môn phòng ngự, một người chuyên môn đối phó các hạ, thi phóng thuật pháp và pháp bảo khẳng định sẽ nhanh hơn các hạ, nếu các hạ có tu vi Kim Đan tam trọng hoàn trở nên còn được nhưng tiếc là các hạ chỉ có tu vi Kim Đan lưỡng trọng, hơn nghìn năm nay Vân Linh đại lục chúng ta, một tu sĩ Kim Đan lưỡng trọng bị hai tu sĩ Kim Đan nhất trọng liên thủ giết chết cũng không ít."
"Bằng ta, đương nhiên không chắc hạ được hai người. Ta biết hai ngươi đều luyện đến Kim Đan nhất trọng hậu kỳ." Hiên Viên lão tổ hơi nheo mắt nhìn hai người, "Bất quá ta và Ngụy trưởng lão liên thủ, không giết các ngươi thì trọng thương chắc không thành vấn đề."
"Ha ha!" Hỏa Vân chân nhân liếc Ngụy Tác với vẻ khắc bạc, như thể nghe thấy chuyện tiếu lâm nên bật cười ha hả, "Lẽ nào các hạ nói đến tu sĩ Phân niệm cảnh này?"
"Ngụy trưởng lão, lại bị người ta coi thường rồi kìa." Hiên Viên lão tổ bình tĩnh bảo Ngụy Tác, "Thể hiện một chút cho Hỏa Vân chân nhân và Lý đảo chủ xem nào."
"Vãn bối đành bôi xấu."
Nghe Hiên Viên lão tổ nói vậy, Ngụy Tác bình tĩnh thôi động chân nguyên.
Mười bốn dải tử sắc thần hải quang hoa kinh nhân rực lên, không trung phát ra tiếng đá lở biển.
Liền đó, Ngụy Tác vung tay, thanh phi kiếm cánh cửa được lấy ra, trực tiếp thi triển Kim Uẩn kiếm quyết, khống chế phi kiếm chém lên không, nơi nào kiếm quang đi qua là có tiếng ầm ào!
Gã chỉ tay thi triển Băng Ly chân quyết, hóa thành băng long lướt lên mé trái. Bạch sắc băng long lướt đi hai trăm sáu mươi trượng, Ngụy Tác vung tay chụp, thanh hắc sắc âm khí tràn ra với tốc độ kinh nhân, ngưng thành quỷ trảo bóp nát băng long.
Thấy mười bốn dải thần hải quang hoa của Ngụy Tác là thiên giai công pháp và phi kiếm cánh cửa, Hỏa Vân chân nhân và Lý Dực Triển mắt lóe dị quang lóe lên, nhưng thấy thuật pháp của gã có thể khống chế chuẩn xác từ hai trăm sáu mươi trượng đích thì hai tu sĩ biến sắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thật ra Ngụy Tác đột phá đến tu vi Phân niệm kỳ tứ trọng xong, thần thức cũng tăng trưởng nhất định, hiện tại xa nhất đạt đến hai trăm sáu mươi trượng. Lúc ở Hắc Mộc quần đảo, gã giữ cự ly hai trăm đến hai trăm ba mươi trượng với tu sĩ Tử Vi tông thì thi phóng thuật pháp và pháp bảo càng chuẩn.
Hai Kim Đan kỳ đại tu sĩ đương nhiên kiến thức hơn xa tu sĩ thông thường, nhận ngay ra dụng ý của Ngụy Tác trong lưỡng đạo thuật pháp này là khiến họ biết thần thức của gã cỡ nào.
Thần thức mạnh hay yếu là khác biệt lớn nhất giữa tu sĩ Kim Đan kỳ và tu sĩ Phân niệm kỳ.
Thần thức càng mạnh, cự ly pháp bảo công kích càng xa.
Tu sĩ Kim Đan kỳ đấu với tu sĩ Phân niệm kỳ, rất có khả năng chỉ một chiêu là hạ được, vì tu sĩ Kim Đan kỳ phát giác đối thủ sớm hơn mấy chục trượng, thậm chí đối diện thì vẫn có thể kéo giãn cự ly để công kích đối phương, đối phương vì không đủ cự ly thi pháp nên không cách nào công kích tu sĩ Kim Đan kỳ.
Hai tu sĩ Kim Đan kỳ này thần thức có thể bao trùm phạm vi hai trăm trượng.
Đương nhiên, Kim Đan kỳ đại tu sĩ phần lớn có thuật pháp kinh nhân, phạm vi bao trùm không chỉ hai trăm trượng, cơ bản không thể có chuyện Ngụy Tác công kích được họ mà họ không cách nào nắm chắc tình hình Ngụy Tác công kích họ. Nhưng thần thức mạnh như vậy, có thuật pháp và pháp bảo tuyệt đỉnh đương với trực tiếp vượt qua giới hạn giữa Phân niệm cảnh và Kim Đan cảnh, uy hiếp lớn đến tu sĩ Kim Đan cảnh.
Thoáng biến sắc xong, Hỏa Vân chân nhân và Lý Dực Triển lại khôi phục như thường.
"Phi kiếm Nhĩ muội yêu quả nhiên uy lực phi phàm. Bất quá Ngụy trưởng lão chưa sử dụng pháp trượng đặc biệt không ngừng giảm bớt thọ nguyên của đối phương nhỉ?" Lam Hà đảo đảo chủ Lý Dực Triển toàn thân thủy linh khí tức liễu nhiễu, linh khí ngưng thành từng đóa hoa liễu băng lam sắc mỉm cười, bảo Ngụy Tác, ngữ khí mềm hẳn.
Lý Dực Triển đột nhiên nói thế, Hiên Viên lão tổ và Ngụy Tác đều sững sờ.
"Lẽ nào các hạ muốn thử xem pháp bảo này của Ngụy trưởng lão có uy lực đó thật chăng?" Hiên Viên lão tổ sững sờ rồi lạnh giọng nói.
"Tại hạ không muốn biến thành lão đầu như hai tu sĩ Tử Vi tông." Lý Dực Triển mỉm cười, "Mong lão tổ tiên thu thuật pháp Ngũ ngục trấn hải kinh nhân lại đã, tại hạ sẽ từ từ giải thích. Đáp xuống thì tại hạ và Hỏa Vân đạo hữu phải vất vả lắm mới đỡ nổi."
Hiên Viên lão tổ mắt lóe lên dị quang, nhận ra Hỏa Vân chân nhân và Lý Dực Triển căn bản không định giao thủ thì nhíu mày, thu tay lại, ngọn núi uy áp kinh nhân trên không chợt hóa thành vô số hoàng khí tan đi. "Lão phu không thích chơi trò câu đố với người khác, Lý đảo chủ có ý gì?" Thu lại đạo thuật pháp tựa hồ có thể khống chế do tâm, rõ ràng ít nhất cũng là thiên cấp trung giai trở lên, Hiên Viên lão tổ tức giận nói.
"Uy danh của Ngụy trưởng lão e rằng nửa Vân Linh đại lục đều biết, cả Minh Nguyên tông Âu Nhiên Mạnh và tu sĩ Tử Vi tông liên pháp cũng không phải đối thủ của trưởng lão, bọn lão phu tuy nghe nói nhưng chỉ kinh ngạc, muốn thử xem Hải Tiên tông có thật sự có một thiên tài tu sĩ như vậy hay không." Lý Dực Triển mỉm cười: "Kỳ thực tại hạ và Hỏa Vân đạo hữu thấy lão tổ và Ngụy trưởng lão đến thì không chỉ đoán được mọi việc mà còn thương lượng xong, yêu Đan Dương chi điểu không hẳn không thể cho hai vị nhưng lại có việc cần hai vị giúp, chi bằng chúng ta giao dịch."
"Hả?"
Hiên Viên lão tổ nheo mắt, lạnh giọng: "Nếu việc bình thường, chắc hai vị không phí công như thế, lại còn thử thực lực của Ngụy trưởng lão. Bất quá yêu Đan Dương chi điểu là vật Ngụy trưởng lão quyết lấy, các vị có điều kiện gì cứ nói thẳng ra."
"Việc này quả không tầm thường, xin Hiên Viên đạo hữu thứ lỗi." Hỏa Vân chân nhân và Lý Dực Triển nhìn nhau, đáp xuống bạch ngọc liên đài rồi Hỏa Vân chân nhân vốn khắc bạc, cực kỳ khó gần, chợt vung tay tế xuất một tấm cách âm pháp phù, phát ra một cách âm quang tráo.
Thấy cách âm quang tráo hình thành, Lý Dực Triển nghiêm mặt: "Tại hạ vô tình biết một tin tức, Âm Thi tông phát hiện thượng cổ di tích tại Tịch Diệt hải, theo tin lão phu nghe ngóng chính xác, rất có khả năng là di chỉ của đại tông môn nào đó, hoặc là nơi rèn luyện kinh nhân."
"Thượng cổ di tích?"
Hiên Viên lão tổ và Ngụy Tác, cả Cơ Nhã trong kiệu, nghe Lý Dực Triển nói thì đều cả kinh.
"Không sai!" Lý Dực Triển tỏ vẻ ngưng trọng nói, "Theo tin tại hạ và Hỏa Vân đạo hữu nghe ngóng được, nơi đó được mấy tầng cấm chế bao phủ, nhưng nhiều cấm chế đã xuất hiện phá tổn. Di tích này rộng hơn vạn dặm, thập phần kinh nhân. Âm Thi tông chỉ tự thám thính được một khu vực nhỏ. Bất quá dám khẳng định trong đó có nhiều đồ tốt. Âm Thi tông tuy chỉ tìm kiếm một khu vực nhỏ ở ngoài cùng, nhưng đã kiếm được một ít địa cấp linh Đan và linh giai pháp bảo."
"Nơi đó bị Âm Thi tông khống chế?" Hiên Viên lão tổ nhíu mày, hỏi.
"Không sai, Âm Thi tông đích xác định độc chiếm nơi đó." Lý Dực Triển hừ lạnh một tiếng, nhăm nhó nói, "Bất quá di tích này phạm vi rất rộng, chúng ta tìm chỗ vào không khó."
"Các hạ muốn cùng bọn lão phu liên thủ, vào tìm bảo vật?" Hiên Viên lão tổ lạnh giọng.
"Âm Thi tông có nhiều Kim Đan kỳ lão quái, hai người bọn tại hạ tiến vào không an toàn." Hỏa Vân chân nhân vốn không nói gì, lên tiếng "Vốn bọn tại hạ định mời lão độc vật ở Độc Long đảo vào cùng nhưng lão độc vật đó đi xa, vừa hay lão tổ và Ngụy trưởng lão tới nơi, với thực lực của chúng ta mà vào thì không sợ Âm Thi tông. Dù Âm Thi tông phát hiện chúng ta thì cũng e ngại, không dám ép quá đáng, ai nấy dựa vào vận khí tìm bảo vật."
"Chúng ta cùng vào, đích xác không sợ Âm Thi tông. Nhưng các vị là tán tu, đắc tội Âm Thi tông thì còn có thể chạy chứ Hải Tiên tông tất gặp tai ương." Hiên Viên lão tổ cười lạnh: "Hơn nữa, thượng cổ di tích đầy rẫy cấm chế, nguy cơ tứ bề. Vào đó cực kỳ hung hiểm."
"Lão tổ, ai cũng thông minh, bọn tại hạ lẽ nào không rõ tâm tư các hạ?" Hỏa Vân chân nhân lạnh giọng: "Thọ nguyên của các hạ sắp hết, trong di tích đó chưa biết chừng sẽ có tế ngộ, các hạ buộc phải liều. Lão tổ e dè Âm Thi tông, lẽ nào bọn tại hạ thì không, nói cho rõ là bốn chúng ta cùng vào thì cùng tiến cùng thoái, chỉ cần chúng ta hợp tác vvui vẻ, bọn tại hạ ra ngoài sẽ mang danh trưởng lão Hải Tiên tông là được!"
Hỏa Vân chân nhân nói thế, Hiên Viên lão tổ chợt thấy tu sĩ có phần khắc này cũng dễ chịu, cười ha hả: " Hỏa Vân đạo hữu và Lý đảo chủ nói vậy, việc này được, chỗ đó không do Âm Thi tông lập ra, chúng ta vào kiếm chút lợi cũng được.