Đến chỗ không người, Ngụy Tác xòe tay, lòng tay có một tờ giấy vo tròn.
Mở ra có mấy chữ: "Kim Xảo Nhi thật sự đợi tại Ngưng Thúy nhai tối nay."
Chân mày Ngụy Tác nhíu chặt hơn mấy phần.
Mảnh giấy này là lúc Kim Tuyền Cơ đi lên lâu, tiểu nha hoàn của Kim Xảo Nhi đưa mắt ra hiệu rồi ném xuống đất, được gã bình tĩnh hút lên.
"Kim Xảo Nhi" trong lầu các đích xác khiến gã sinh nghi.
Tuy khí chất thập phần cao nhã, khiến người ta có cảm giác kinh diễm, thần thái và lời lẽ của thiếu nữ không hề sơ hở, cộng thêm dáng vẻ khí hư vô lực, đích xác bệnh nặng nhưng lúc Ngụy Tác nhìn sang không chỉ dùng Vọng khí thuật mà còn dừng lại ở mấy bộ vị quan trọng.
Thiếu nữ này có tu vi Thần hải cảnh tứ trọng, việc này không có gì đáng nghi nhưng lúc nàng ta đứng lên, chân và mông hoàn toàn không có vẻ gì nằm lâu trên giường vì bị bệnh mà như thể mới mắc bệnh gần đây.
"Ngưng Thúy nhai hả?"
Ngụy Tác nhắc lại địa danh trên tờ giấy, hơi trầm ngâm, đoạn hỏa quang rực lên, biến tờ giấy thành tro. Gã lấy nón rộng vành che mặt từ nạp bảo nang ra đội lên đầu, đi khỏi góc đường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lòng vòng hồi lâu trongTê Phượng thành, gã dừng lại trước một tiệm chuyên bán các loại trang sức ngọc thạch.
Chiêu bài chính thị Vương Đồng nói đến: "Diệu Ngọc phường" .
Vào Diệu Ngọc phường không lâu, một thanh niên mặt mũi bình thường mặc áo vàng, tay đầy gân guốc đi ra.
Vòng vèo một lúc, gã tựa hồ mua được mấy thứ, dáng vẻ thỏa mãn rời khỏi tiệm, lại đi một vòng quanh các tiệm bán các loại nguyên liệu trước khi vào khách sạn tên Thiên Ngữ các.
...
Trong lúc Ngụy Tác vào Thiên Ngữ các, một tu sĩ trẻ tuổi chừng hơn hai mươi, mặc áo bào đỏ sậm, mặt mũi khá giống Kim Tuyền Cơ đi vào lầu các của "Kim Xảo Nhi" mà Ngụy Tác đã vào.
Trong lầu các, trừ Kim Tuyền Cơ và "Kim Xảo Nhi" còn có một tu sĩ tuy tóc hoa râm nhưng dáng vẻ chỉ mới hơn bốn mươi, mặt mũi vuông vắn, mặc thổ hoàng sắc pháp bào nồng đượm thổ nguyên khí tức, lưng có phù văn huyền quy, ngón trỏ hai tay đều đeo nhẫn có vảy màu đen, phát ra linh khí không tệ.
Khí tức của tu sĩ này cực kỳ hung mãnh, tuy trên mặt không tỏ vẻ gì nhưng mắt ánh lên tạo cho người ta cảm giác sắc tựa mắt ưng, tựa hồ là nhân vật kiêu hùng thân phận phi phàm.
"Phụ thân", tử tu sĩ trẻ tuổi mặc áo bào đỏ sậm cung kính hành lễ: "Tu sĩ đó hiện tại nghỉ chân ở Thiên Ngữ các."
"Lúc trước y có liên hệ với tu sĩ nào không?" Tu sĩ mục quang như chim ưng xua tay, hỏi tu sĩ trẻ tuổi.
"Không, y chỉ mua mấy thứ trong các tiệm." Tu sĩ trẻ tuổi lắc đầu.
"Y có vẻ thập phần tinh minh, nhưng phụ thân an bài như vậy chắc y khó lòng không mắc câu." Kim Tuyền Cơ nói với tu sĩ mắt sắc lẹm, "Chỉ là phụ thân quyết định đối phó y tại Ngưng Thúy nhai? Vạn nhất y nói thật, Thất cô cô đột phá đến Phân niệm cảnh trở về thì chúng ta khó mà ăn nói."
Kim Tuyền Cơ cũng xưng hô người này là phụ thân, chắc hắn là Kim Liệt Dương, con trai Kim ngũ gia.
Trước đây Ngụy Tác được Vương Đồng cho biết Kim bà bà và Kim ngũ gia vốn đều có một con trai, nhưng con trai và con dâu của Kim bà bà chết sớm, chỉ để lại một tôn nữ, con trai độc nhất của Kim ngũ gia là Kim Liệt Dương lại có năm con, tạm coi là nhân đinh hưng vượng.
Kim Tuyền Cơ nói thế, mắt Kim Liệt Dương ánh lên hàn quang, hừ lạnh một tiếng: "Lẽ nào các ngươi còn không hiểu cô mẫu? Trong mắt bà ta, Kim gia toàn là người ngoài, chỉ có tôn nữ là thân nhân. Nếu bà ta có được thứ gì đó để nhanh chóng đột phá đến Phân niệm cảnh thì không cần dặn ai đến báo tin, càng thế lại càng có khả năng xảy ra bất trắc gì đó, sợ chúng ta đối phó với bảo bối tôn nữ. Giờ bà ta sai người này đến, rất có khả năng là cho bảo bối tôn nữ biết cách mở cấm chế tổ đường."
Ngừng lại một chốc, Kim Liệt Dương lại lạnh giọng: "Hơn nữa lần này tổ phụ ngươi bế quan xong sẽ đột phá tu vi Phân niệm cảnh lưỡng trọng, dù Kim lão bà tử có Bôn lôi chùy, công pháp lợi hại, thì cũng không cần sợ, bằng không lão gia đã không để Hinh Nhi luyện tập Mộng yểm thuật, lại chịu giảm một tầng tu vi thi triển thuật này với Kim Xảo Nhi."
"Phụ thân nói có lý." Thần sắc tu sĩ trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi trông không khác gì Kim Liệt Dương, gật đầu tiếp lời, "Tiếc là khi Kim lão bà tử đi đã không cho Kim Xảo Nhi biết phương pháp mở được cấm chế tổ đường, không thì tam muội thi triển Mộng yểm thuật, coi như chúng ta đắc thủ."
"Người này khí độ bất phàm, tu vi không tệ, Kim lão bà tử cửa y tới chắc y phải có thủ đoạn." Kim Liệt Dương hơi trầm ngâm một chốc: "Chỉ với hai ngươi thì không xong, đợi chốc nữa ta sẽ cùng đến Ngưng Thúy nhai đợi y."
...
Ngụy Tác vào khách sạn Thiên Ngữ các rồi thì không ra, đến lúc đêm tối mới thấy gã mặt áo xanh, đeo nón che mặt rời Thiên Ngữ các.
Gã ra khỏi cửa không lâu, một tu sĩ mặc hoàng sắc y sam, sắc mặt vàng vọt từ từ rời Thiên Ngữ các.
Tu sĩ này đi vòng vòng trong Tê Phượng thành rồi xuất thành, vào một khu rừng ở ngoại thành.
Vào trong khu rừng không người, tu sĩ đó lấy ra pháp ý mặt lên mình rồi biến mất.
Rõ ràng là con bài tẩy ẩn hình pháp y của Ngụy Tác, còn tu sĩ mặt vàng mặc hoàng sắc y sam này là gã đã cải trang.
Đoán thử phương vị cụ thể của Ngưng Thúy nhai, mặc ẩn hình pháp y đợn gã vô thanh vô tức lướt đi.
Ngưng Thúy nhai cách Tê Phượng thành chừng hai trăm dặm, phong cảnh thập phần tú lệ, còn có một con sông chảy qua, gọi là Thanh Ngọc hà.
Ngụy Tác mặc ẩn hình pháp y xong, không đi về phía Ngưng Thúy nhai mà đến hạ du Thanh Ngọc hà. Gã lặn xuống sông, nửa canh giờ sau đến gần Ngưng Thúy nhai thì mới vô thanh vô tức phát ra thủy hoa, cầm một viên pháp châu nhảy lên.
Đoạn gã thập phần cẩn thận trèo lên một cây cổ thụ, lặng lẽ chờ đợi.
Hơn nửa canh giờ sau, một thanh sắc nhân ảnh từ từ xuất hiện trong tầm mắt, người này mặc áo xanh, đội nón rộng vành, ăn vận không khác gì gã lúc trước, chính là tu sĩ đóng giả gã rời Thiên Ngữ các trước.
Tu sĩ mặt mũi lờ mờ đến trước Ngưng Thúy nhai, tựa hồ hơi do dự một chốc, nhưng rồi vẫn theo sơn đạo đi lên.
Đến gần đỉnh núi, tu sĩ này thấy không có ai thì hơi kinh nghi, nhưng không kịp làm gì thì dấy lên trận trận hoàng quang, cảnh vật đột nhiên biến đổi, đỉnh núi bằng phẳng mọc lên vô số cự thạch, thạch trụ, trùng trùng điệp điệp, không có lối ra.
"Hừ!"
Tiếng hừ lạnh lùng vang lên trong tai tu sĩ này.
"Xin hỏi là Kim Xảo Nhi chăng?"
Tu sĩ đó kinh hãi kêu to, "Tại hạ chỉ được người ta nhờ đến đưa tin!"
"À!"
Ba nhân ảnh đột nhiên từ sau tảng đá xuất hiện, chính thị Kim Liệt Dương và Kim Tuyền Cơ, cùng tu sĩ trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi. Mắt Kim Liệt Dương ánh lên dữ dội, gằn giọng: "Cởi nón che mặt xuống!"
Tu sĩ này hai chân mềm nhũn cởi nón che xuống, rõ ràng mõm nhọn tai choắt, trừ thân hình rất giống Ngụy Tác ra thì mặt mũi không có nét nào giống.
"Ai sai ngươi đến? Đưa tin gì!" Kim Liệt Dương hít sâu một hơi, lạnh giọng hỏi.
"Là một tu sĩ họ Lý nhờ tại hạ." Tu sĩ mõm nhọn tai choắt này hồn phi phách tán, cuống cuồng giải thích, "Y bảo tại hạ ăn mặc thành thế này, đến đây bảo một vị là Kim Xảo Nhi cô nương rằng y sợ bị người ta bám theo nên không an toàn, tốt nhất đến Thanh Nha cương, y sẽ bố trí cấm chế, dù có tu sĩ lợi hại bám theo thì cũng có thể ứng phó, Kim Xảo Nhi cô nương cứ yên tâm đến gặp."
"Thanh Nha cương?" Kim Liệt Dương mắt lóe hàn quang, vung tay lên, mười mấy đạo hoàng quang bay về tay, toàn bộ mọi vật hóa thành hoàng khí tiêu tan. "Tuyền Cơ, theo ta đến Thanh Nha cương, Tuyền Thông, con về Kim phủ, dẫn bọn Liễu Tam sư huynh đến Thanh Nha cương, người này quỷ kế đa đoan, không thể để y đào thoát!"
...
Tu sĩ đó giả trang thành "Ngụy Tác" lên núi, gã vẫn yên lặng chờ đợi, thoáng sau thấy trên đỉnh núi rực hoàng quang, nhưng gã vẫn im lặng, đợi cho mấy nhân ảnh lướt xuống.
Đợi cho mấy nhân ảnh tan biến khỏi tầm mắt, Ngụy Tác mới đi xuống, lặn xuống sông.
Lặn xuống xông, cách Ngưng Thúy nhai hơn mười dặm, Ngụy Tác thò lên khỏi mặt nước, lướt về phía Tê Phượng thành Kim phủ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào