Trên vách thò ra mấy mấu đá lung lẳng vài túi tơ trắng muốn, bên trong đựng thi thể, chỉ có điều chưa bị hút khô, cơ hồ là lương khô của Băng ti thù chuẩn bị sẵn.
"Trên mình con quỷ xui xẻo kia hình như có gì đó."
Ngụy Tác nhìn qua, thấy thi thể trong một túi tơ xem chừng là tu sĩ, bộ vị trên ngực có quang hoa mờ mờ, không rõ là phù lục hay thứ gì khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
"Băng vụ quả!" Diệp Cố Vi chưa tan hết hai đóa mây hồng trên má, chợt buột miệng hô khẽ.
Nhìn theo nàng ta, Ngụy Tác thấy trong một khe đá mọc ra một cây thấp, lá màu xanh đen, hình dáng như dương xỉ nhưng trên cọng thân mọc ra bốn quả màu trắng như bốn cái gút thắt. Bốn quả cây phát ra từng tia băng lãnh vụ khí, như bốn cục băng lơ lửng trên đó.
"Quả nhiên là Băng vụ quả, xem ra trong sơn cốc này có một khối hàn ngọc lớn."
Ngụy Tác tức thì sáng mắt, Băng vụ quả là dị quả chứa băng hàn linh khí, làn guyên liệu không thể thiếu khi luyện chế yêu đơn hỏa hệ yêu thú thành đơn dược, một quả băng linh quả giá chừng hai mươi viên hạ phẩm linh thạch. Băng hệ yêu thú tam cấp trở lên cũng hay ăn linh quả này để củng cố yêu đơn.
Yêu đơn tương đương với thần hải tồn trữ chân nguyên của yêu thú, yêu đơn càng lớn, yêu thú càng lợi hại. Bất quá Băng vụ quả chỉ sinh trưởng ở gần chỗ có hàn ngọc, chỗ này mọc ra Băng vụ quả chứng tỏ trong đá núi có hàn ngọc thể tích không nhỏ, trung phẩm hàn ngọc trở nên có thể dùng để luyện chế pháp phù hoặc pháp bảo, giá trị không thấp.
"Chả trách có ba con Băng ti thù xuất hiện tại đây." Lâm đ*o Nhất hạ giọng, đồng thời lấy ra một đạo phù lục. Động tác của hắn thập phần ngưng trọng cẩn thận, Ngụy Tác nhìn thấy phù lục trên tay hắn thì suýt bật cười, phù lục rực quang hoa sắc đó đó là Hỏa cầu phù do chính gã luyện ché.
"Xem ra Hỏa cầu phù ta luyện chế rất được tán tu Linh Nhạc thành hoan nghênh."
"Cẩn thận!" Ngụy Tác đang thầm tự đắc ý, đột nhiên Nam Cung Vũ Tinh mặt còn chưa hết đỏ, khẽ hô lên tỏng khi không có dấu hiệu gì, một đóa lam sắc băng hoa lớn cỡ bàn tay ngưng kết trước mặt, nhanh chóng hình thành một tấm băng thuẫn dày đặc hoa văn đẹp đẽ.
Chát một tiếng, trong tích tắc băng thuẫn hình thành, một bóng đen giống một cây côn giáng mạnh vào.
"Băng ti thù?"
Phản ứng đầu tiên của Ngụy Tác là Băng ti thù xuất hiện, nhưng nhờ ánh lửa trong tay Lâm đ*o Nhất, gã nhìn thấy một con mãng xà lớn cỡ cánh tay người, dài hơn trượng, màu sắc không khác gì nham thạch chung quanh.
"Hôi thạch nham xà!"
Gã hơi ngẩn ra, Lâm đ*o Nhất ở sau lưng cất tiếng với vẻ hơi kinh ngạc.
"Không phải chứ? Băng ti thù còn có nhị cấp yêu thú là tiểu đệ?"
Hôi nham xà, nhị cấp trung giai yêu thú, lớp da bên ngoài có thể biến hóa theo màu sắc nham thạch, cực kỳ chắc chắn, tu sĩ Thần hải cảnh lưỡng trọng trở xuống phát ra thuật pháp khó lòng đả thương, yêu thú này có thể dựa vào lực quật đuôi, bắn đi một lần mấy trượng.
"Chết mất, lại không phải chỉ một con?" Ngụy Tác còn đang nhớ lại nhưng tin tức về yêu thú này, trong vách đá cạnh đó lại vang lên tiếng xoạt, một con Hôi nham xà mãnh tương tự chui ra.
"Lại thêm một con? Oa, ha ha ha!"
Nếu là Ngụy Tác trước kia thấy chui thêm một con tất nhiên mồ hôi lạnh đầm đìa nhưng giờ trên mình gã dù gì cũng còn một mớ Hỏa cầu phù, Nam Cung Vũ Tinh xem ra cũng có bản lĩnh, thành thử với gã hiện giờ, Hôi nham xà cũng như linh thạch đag hoạt động, chỉ mong bò thêm ra hai con nữa.
"Băng hàn chi khí trên băng thuẫn của nàng ta dến mức đó hả?" Vì không hề kinh hoảng, sở dĩ Ngụy Tác quan sát rất kỹ, Hôi nham xà va vào băng thuẫn bị bắn đi, hành động trì trệ hẳn, đầu ngưng kết một lớp bạch sắc sương hoa.
Sau lưng có tiếng xoạt, Ngụy Tác ngoái nhanh lại, Diệp Tiêu Chính cởi binh khí sau lưng xuống, là một cây hắc sắc trọng kiếm dày kinh người, trông không khác gì cánh cửa. Thấy Diệp Tiêu Chính cầm trọng kiếm định xông lên, Ngụy Tác biết y thật sự thật thà, người tinh minh một chút tuyệt đối không muốn xông lên đầu tiên.
"Diệp Tiêu Chính, đừng xông lên, chúng ta ở đây hơi hẹp, Hôi nham xà chỉ công kích được phí trước. Cứ để hai người bọn ta đối phó giá hai con Hôi nham xà là được."
Lâm đ*o Nhất lập tức lên tiếng ngăn Diệp Tiêu Chính lại.
Chát! Trong tích tắc đó, con Hôi nham xà còn lại cũng va vào băng thuẫn của Nam Cung Vũ Tinh. Từ vị trí của Ngụy Tác nhìn rõ răng Hôi nham xà cắm sâu vào băng thuẫn, băng thuẫn nứt mấy vết dài nhưng đồng thời, con Hôi nham xà thứ hai cũng bị băng hàn khí tức đông cứng người, nửa thân trước bốc lên sương hoa trắng muốt. Một lưỡi hỏa diễm nhận nhanh chóng ngưng thành trên tay Nam Cung Vũ Tinh, vù một tiếng chém vào đầu Hôi nham xà. Hỏa diễm nhận không cắt được lớp da nhưng ngọn lửa trực tiếp tràn vào miệng Hôi nham xà không kịp khép lại, theo cổ họng chảy xuống.
"Ngoan nào, băng hỏa cửu trùng thiên, thực tại quá tàn nhẫn."
Ngụy Tác lắc đầu rất đồng tình, Hôi nham xà chưa thoát khỏi tê cứng vì bị đóng băng lại bị liệt hỏa chảy vào họng, mắt trợn ngược lên, dáng vẻ điên cuồng như muốn chụp vào cổ họng nhưng không có trảo thì chụp thế nào?
"Ngụy Tác, đứng lui lại một chút được không..."
Nam Cung Vũ Tinh phát hỏa diễm nhận xong, hơi ngoái lại, tai còn hơi đỏ nói khẽ với gã.
Ngụy Tác đứng ngay sau lưng nàng, Hôi nham xà tuy không thể phá tan được băng sương thuẫn, nhưng nhị giai dị thú này sức mạnh kinh nhân, mỗi lần va nhau là nàng phải lui lại, kết quả lại cùng Ngụy Tác thân mật tiếp xúc.
Ngụy Tác đang hưởng thụ, nghe Nam Cung Vũ Tinh bảo thì ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt gật đầu, lại lùi thêm một chút.
Ầm! Thanh thủy nhận của gã chém vào mình Hôi nham xà, Lâm đ*o Nhất cũng kích phát Hỏa cầu phù, một quả hỏa cầu chói mắt đập vào mình con Hôi nham xà còn lại.
"Lần này cha mẹ cũng không nhận ra nó nữa."
Hôi nham xà bị hỏa cầu giáng trúng còn thảm hơn, đầubiến thành khúc côn cháy đen, xem ra không sống được nữa.
Tấm Hỏa cầu phù này do Ngụy Tác luyện chế, thấy có uy lực đó thì gã cực kỳ đắc ý, nhưng nhìn sang con Hôi nham xà kia, gã phải bội phục mỹ nữ Thiết Sách bị gã chiếm tiện nghi ban nãy. Hôi nham xà bị hỏa diễm nhận chém trúng đang nằm dưới đất, chắc chắn không còn sống nữa.
Xem ra uy năng hỏa diễm nhận của Nam Cung Vũ Tinh tựa hồ năng tương đương với Hỏa cầu phù, uy lực của nhất giai Hỏa cầu phù chí ít cũng ngang với thuật pháp của tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng, mỹ nữ chân dài chắc có tu vi cỡ này.
"Xem ra phải chăm chỉ hơn, tu vi còn không bằng mỹ nữ này, thật mất mặt." Ngụy Tác lắc đầu, lại thừa cơ liếc chân Nam Cung Vũ Tinh cùng cặp mông vừa va vào gã mấy lần na nãy. "Đổi lại là ngân bào tiểu mỹ nữ đó ban nãy khẳng định còn tiêu hồn hơn?" Gã thầm so sánh, chân thì Nam Cung Vũ Tinh hơn vì vừa dài vừa thẳng, còn mông ngân sam tiểu mỹ nữ tựa hồ tròn và cong hơn một chút.