"Sao hả?" Vực ngoại thiên ma đó cười gằn, Ngụy Tác nhìn Thích Già Lam mỉm cười, "Vạn nhất bọn ta lỡ tay đánh chết người của ngươi..."
"Nếu công bình đối quyết, bên ngươi giết được tộc nhân của ta thì có lẽ ta sẽ cân nhắc. Bất quá đã là công bình thì dù xay ra chuyện gì cũng không ai được cản." Thích Già Lam cũng cười, cố ý nhấn mạnh.
Vực ngoại thiên ma có xương trắng như đường vân sáng mắt nhìn Hàn Vi Vi đầy dâm dục.
"Ha ha ha ha", toán vực ngoại thiên ma sau lưng cười vang, cho rằng sắp có kịch hay.
"Để công bằng, hai ngươi lui xa một chút." Thích Già Lam liếc Ngụy Tác.
"Đương niên, thật ra ta sợ ngươi giở trò." Ngụy Tác chỉ vào khối vẫn thạch cách hai nghìn dặm, "Chúng ta ra đó?"
"Ta đảm bảo sẽ hấp dẫn, phòng nhỏ nhưng đồ to." Vực ngoại thiên ma có xương trắng mọc lên như đường vân nhìn mông Ngụy Tác, ẩn ý của câu này khiến y và vực ngoại thiên ma sau lưng cười vang.
"Không hấp dẫn thì ta bẻ đầu ngươi đầu tiên." Thích Già Lam nói đoạn tỏ vẻ phong độ đưa tay mời Ngụy Tác, lao về phía khối vẫn thạch.
"Đến đi."
Hàn Vi Vi lạnh lùng ngoắc tay bảo vực ngoại thiên ma câu đó, chỉ sang khối vẫn thạch ở bên.
Y bám theo ngay.
"Nhớ kỹ ta là A Địch Tư đại nhân. Theo tiêu chuẩn ở thiên địa của các ngươi thì ngươi cũng là đại mỹ nữ. Ta không muốn ngươi gọi sai tên khi hưng phấn." Y ơ hờ dừng ở trước mặt Hàn Vi Vi, dâm tiết nói.
"Ta không thích lắm lời với người chết. Bắt đầu được chưa?" Hàn Vi Vi liếc y cùng Thích Già Lam và Ngụy Tác ở xa.
"Các ngươi đối quyết lúc nào cũng được." Thích Già Lam bảoNgụy Tác.
"Ta bội phục vô tri và dũng khí của ngươi, ta để ngươi xuất thủ trước, bất quá nhanh lên." A Địch Tư cười ha hả, "Ta chưa được nếm mùi dị vực nữ tu."
"Được!"
"Tây tịnh lưu ly cực hàn lĩnh vực!"
Vẫn như lúc ở Linh Nhạc thành cùng Ngụy Tác, Hàn Vi Vi thi pháp thường hô to.
Mọi vực ngoại thiên ma cười vang.
Trong mắt chúng, Hàn Vi Vi tu vi Thần huyền lưỡng trọng còn quá chậm.
Cơ hồ quá nửa vực ngoại thiên ma giác đều dễ dàng tránh được tốc độ thi pháp này, thậm chí có thể lướt tới sờ mông nàng ta.
Nhưng lập tức tất cả tắt cười.
Ngân quang thoạt khó thoạt không lấp lóe trong mi tâm Hàn Vi Vi.
Tích tắc đó, nguyên khí dao động của Hàn Vi Vi từ lão bà tám mươi thành thiếu nữ mươi. Tốc độ thi pháp tăng không biết bao nhiêu lần!
Rồi bừng lên băng khí mà cả thần hồn cũng bị đông lại trong tích tắc.
Vẻ dâm đang xen lần cười cợt của A Địch Tư biến mất.
Qua nguyên khí dao động, tu vi đối phương chỉ Thần huyền lưỡng trọng nhưng tích tắc đó qua uy năng sông băng của Hàn Vi Vi thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Y nhận ra nguy cơ trí mạng.
"Phù!" Cảm giác xuất phát từ tâm đó khiến y không dám để cực hàn uy năng giáng trúng, hai dải bạch sắc quang hoa hiện lên từ tay, hình thành hai tấm bạch sắc cốt thuẫn hơn hai trượng, thần quang như mây lông vũ cùng lực căng vô tận dấy lên.
Dù ban đầu khinh địch để Hàn Vi Vi xuất thủ trước, thì vực ngoại thiên ma đó không chậm hơn, khi băng hà lóe vô số tinh quang xung kích đến thì hia tấm bạch sắc cốt thuẫn đã hình thành, bừng bừng uy năng.
"Thích Già Lam đại nhân, xin hãy nhớ lời lúc nãy." Ngụy Tác cười ha hả.
Giọng nói này gần như áp chế phản ứng có điều kiện trong ý thức Thích Già Lam.
"Xoạt", Hàn Vi Vi kích phát băng hà tinh quang xung kích lên hai tấm bạch sắc cốt thuẫn.
A Địch Tư tức thì biến thành tượng băng.
"Đại thừa pháp âm!"
Hàn Vi Vi lại kêu lên.
Nhưng không ai cười, cơ hồ mọi vực ngoại thiên ma đều nhảy lên, xôn xao.
"Cách cách cách..."
Hai tấm bạch sắc cốt thuẫn cùng vẻ mặt không dám tin biểu đã đóng băng của A Địch Tư tan thành mảnh vụn rơi xuống.
Quá đáng sợ! Cực hàn nào mà một đòn giết được A Địch Tư đại nhân!
Uy năng này ít nhất Chân tiên ngũ trọng đại năng mới thi triển được!
Hàn Vi Vi chỉ Thần huyền lưỡng trọng mà A Địch Tư đại nhân chỉ một chiêu là mất mạng!
Cơ hồ mọi vực ngoại thiên ma đều run lên, nhìn Hàn Vi Vi từ chỗ cười cợt thành sợ hãi.
"Quá tệ."
Hàn Vi Vi lẩm bẩm, Huyết nguyệt thần thiết pháp y còn chưa kịp phát huy, đối phương chưa kịp phản kích thì đã nát vụn.
"Sao hả, Thích Già Lam đại nhân, giờ các hạ chắc thấy mõ không nói dối chứ, người phe mỗ tuy không uy vũ hùng tráng như bên các hạ nhưng đấu thật thì không tổn thất thảm trọng như thế." Hàn Vi Vi lẩm bẩm khiến Ngụy Tác vuốt mồ hôi lạnh bảo Thích Già Lam.
Đánh xong mà không quay về cạnh bọn Linh Lung Thiên, cứ một mình ở đó thật quá nguy hiểm. Ai biết được vực ngoại thiên ma có vì thẹn quá hóa giận rồi trở mặt.
"Ả giết A Địch Tư đại nhân!"
"Giết ả đi!"
Không ít vực ngoại thiên ma kêu lên.
"Thích Già Lam đại nhân, xem ra các hạ còn hoài nghi thực lực phe mỗ." Ngụy Tác vừa bực vừa thích Hàn Vi Vi, bực vì muốn đá nàng ta về. Đối diện ngần ấy vực ngoại thiên ma gào rú mà nàng ta không quay lại, còn ngoắc tay với mấy vực ngoại thiên ma kêu to nhất, ra vẻ không sợ thì cứ lên.
Ngụy Tác hiểu rõ khi đối phương phòng bị, giữ cự ly thì Hàn Vi Vi không có ưu thế gì.
"Được, ta đơn đấu với ngươi!"
Quả nhiên, sắc mặt Thích Già Lam khó coi cực độ, không nói gì, một vực ngoại thiên ma lướt ra.
Sắc mặt y cũng âm trầm không kém, là Đạo Thiên Như. Tu vi của y không chỉ hơn A Địch Tư nhiều mà thân phận cũng thập phần tôn quý, tựa hồ có thể bình đẳng trò chuyện với Thích Già Lam.
"Nếu vẫn để nàng ta ứng chiến thì không thể được thực lực phe ta."
Gã lỏng người vì tử quang lóe lên, Linh Lung Thiên lướt ra trừng mắt khiến Hàn Vi Vi vội im tiếng.
"Ngươi định giao thủ với ta?" Đạo Thiên Như nheo mắt.
"Dám không?" Linh Lung Thiên không rườm lời, "Không dám thì lui đi, đổi người khác, ta vẫn nghe nói là vực ngoại thiên ma nhát gan, tráo trở, gian trá không ai bì."
"Hỗn xược, dám xúc phạm tôn nghiêm của bọn ta!" Đạo Thiên Như phẫn nộ gào lên, "Ta sẽ khiến ngươi trả giá vì câu nói này."
"Bộp, bộp, bộp!"
Tiếng vỗ tay vang lên.
Nhìn theo thanh âm thì ra là Ngụy Tác.
Thấy ai cũng nhìn mình, Ngụy Tác cười ha hả, gật đầu, "Bắt đầu được chưa?"
"Chát!"
Nguyên khí dao động hùng hậu dấy lên cùng tiếng Đạo Thiên Như gầm vang.
Băng vun do A Địch Tư hóa thành còn rải trên không, y không thể nghênh ngang như thế để rồi sai lầm.
Tay Đạo Thiên Như có thêm hai thanh bạch sắc cốt đao. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hai thanh đao đều rỗng giữa, chỗ rỗng có khí tức khe nứt không gian, tựa hồ do vô số khe nứt không gian nhỏ xíu ngưng thành.
Linh Lung Thiên thân ảnh loáng lên, hóa thành tử sắc lưu quang, bổ vào Đạo Thiên Như.
"Cận chiến?" Đạo Thiên Như mắt lóe dị quang đoạn cười giảo trá.
Hai thanh đao bất động nhưng bạch cốt như ý dấy lên khí tức, trực tiếp từ hư không xuất hiện trước mặt Linh Lung Thiên rồi giáng xuống.
Linh Lung Thiên không thể tránh được, độn tốc của nó kiểu gì cũng va vào bạch cốt như ý.