Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1153: Đe dọa ngược lại

"Ngươi... người dám..." Tứ tí hoang tộc đại năng kêu lên không dám tin, định bảo ngươi dám đá lên mặ ta nhưng chưa kịp thì một đạo Như Lai thần mang đã găm vào óc. "A!" Thần thức y tuy hơn Ngụy Tác không biết bao nhiêu nhưng liên tục bị Như Lai thần mang xung kích thì cũng kêu lên thê thảm.
"Choang," lại một cước đá lên mặt y.
"Phù!"
Lại đá lên mặt Tứ tí hoang tộc đại năng, Ngụy Tác vung tay kích phát hắc sắc thần văn tàn ngọc của Vũ Hoàng chân nhân, hắc sắc thần văn quang tráo tức thì vây khốn y.
Hắc sắc thần văn quang tráo hóa ra, mắt Tứ tí hoang tộc đại năng tỏ vẻ hoảng sợ, nhưng rồi lại biens thành cực kỳ hung ác.
"Không xong! Y định chạm vào cấm chế! Cả ba mau toàn lực phòng ngự!"
Ngụy Tác giật nảy mình, dừng lại, Đăng tiên pháp vực và Hắc đàm ma liên cùng xuất hiện, đồng thời rống lên với bọn Vương Vô Nhất.
Hoang tộc vẫn là Hoang tộc, từ Linh Lung Thiên mà gã biết đối phương trời sinh đã là thượng cổ chiến thần, giờ y kinh triệt để bị kích phát hung diễm, mắt rực lên rợn người, cực kỳ điên cuồng, tựa hồ sẵn sàng giết bất cứ ai, kể cả thần linh.
"Chát!"
Ngụy Tác vừa lên tiếng, lam sắc thần quang nghẹt thở từ Tứ tí hoang tộc đại năng quét tới. "Oành!" Bọn Vương Vô Nhất chưa kịp xuất thủ, Đăng tiên pháp vực và Hắc đàm ma liên của gã tan đi.
"Keng!"
Lại có tiếng nổ vang, Trưởng Tôn thế gia lão tổ xuất thủ, thanh sắc thần quang như thanh ngọc cổ kiếm, chém lên lam sắc thần quang.
"Cách!"
Thanh ngọc cổ kiếm tan đi, nhưng Ngụy Tác kịp phát động Động Hư bộ pháp, đưa Trưởng Tôn thế gia lão tổ và bọn Vương Vô Nhất tránh khỏi lam sắc thần quang.
Ma uy ngút trời khiến ai nấy rợn tóc gáy, đòn này của Tứ tí hoang tộc đại năng còn đáng sợ hơn lúc đối phó cổ đế thi, Ngụy Tác và Trưởng Tôn thế gia lão tổ liên thủ cũng không ngăn được.
"Xoạt!" Lam sắc thần quang như dòng sống xung kích lên hắc sắc thần văn thượng, hắc sắc thần văn an đi như mảnh vải bố.
"Không xong!" Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết, Bích Tỳ tông tông chủ mới kịp xuất thủ, thần quang hiện lên quanh Ngụy Tác và Trưởng Tôn thế gia lão tổ nhưng cả hai biến sắc.

Lam sắc thần quang không tan dư uy, quét vào ba tử đồng sắc cổ điện.
Cả ba cháy lên như ba ngọn nến, ma uy kinh nhân tỉnh lại.
Ngân bạch sắc thần văn chói lòa, huyết hồng sắc quang trụ, tử sắc và lục sắc thần quang từ ba tử đồng sắc cổ điện bừng lên. Khác nhau là tử sắc và lục sắc thần quang hóa thành màn sáng bao lấy mấy chục tử đồng sắc cổ điện, ngân bạch sắc thần văn và huyết hồng sắc quang trụ quét về phía Ngụy Tác và Tứ tí hoang tộc đại năng!
"A!"
Ngụy Tác biến sắc, ngân bạch sắc thần văn như nước triều đã đành, chỉ tương đương với Hắc Bồ Đề thiên mẫu dốc toàn lực nhưng điều huyết hồng sắc quang trụ thì gã nhận ra uy năng hơn hẳn thần huyền, khiến gã dựng tóc gáy. Quang trụ trông bình thường nhưng tạo cảm giác do vô số cá đại đạo pháp vực chồng lại, hoàn toàn là chân tiên chi uy.
"Chát!" Gã rùng mình vì một đạo quang hoa từ tử đồng sắc cổ điện đầy thạch quan lao ra, như đột phá cực hạn thời gian và không gian, là thổ hoàng sắc ma trảo do vô số thần văn ngưng thành tóm lấy Tứ tí hoang tộc đại năng kéo về.
Tử đồng sắc cổ điện có Hoang tộc đại năng lợi hại hơn xuất thủ!
Đòn xuất thủ khó tưởng tượng nổi, huyết hồng sắc quang trụ phát ra nhưng chưa quét tới thì Tứ tí hoang tộc đại năng đã được hút về cổ điện.
Đây là thần thông gì? Hoang tộc đại năng này khẳng định đáng sợ hơn Tứ tí hoang tộc đại năng không biết bao nhiêu lần.
"Phù!" Bên ngoài hắc sắc quang khung, Trưởng Tôn Cảnh và Trưởng Tôn Tiểu Như hít hơi lạnh.
Họ nhìn rõ người xuất thủ là Hoang tộc đại năng có tám tay và một đôi cánh thịt. Hoang tộc đại năng này xếp bằng dưới đất, đỉnh đầu có một lỗ thủng lấp lánh bạch quang. Lão toát lên khí tức già nua, vì thương thế và nguyên khí hao kiệt nên chỉ còn da bọc xương.
Hiện tại Hoang tộc đại năng hơi ngẩng đầu, mắt ánh lên bạch quang đáng sợ, xuất thủ là tóm Tứ tí hoang tộc đại năng vào cổ điện, Ngụy Tác và Trưởng Tôn thế gia lão tổ chật vật chống lại ngân bạch sắc thần văn và huyết hồng sắc quang trụ.
"Đừng xuất thủ, tránh gặp uy năng phản kích mạnh hơn!" Giọng Trưởng Tôn thế gia lão tổ lọt vào tai bọn Ngụy Tác, mắt lão ánh lên thanh bạch sắc thần ngọc quang mang.
Lão vung tay, như tuyệt thế thần đao chém lên hư không.
"Chát!"
Hư không ảo diệt, Ngụy Tác cảm thấy thân thể trầm xuống, huyết hồng sắc quang trụ và ngân bạch sắc thần văn nhãn quét qua gã cùng bọn Trưởng Tôn thế gia lão tổ nhưng không trúng.

"Là thủ đoạn của Hư Không đạo! Đòn này xé một khe nứt hư không đưa chúng ta vào tránh né!"
Sau một thoáng thất thần, Ngụy Tác liền phản ứng.
Xé hư không, đấy là thủ đoạn nghịch thiên, Ngụy Tác hiểu ra thì ngoái nhìn, vừa thấy Trưởng Tôn thế gia h lão tổ liền kinh hãi, há miệng không nói thành lời.
Lúc trước thân thể Trưởng Tôn thế gia lão tổnhư thanh sắc thần ngọc lấp lánh nhưng giờ không khác nào ánh nước, cơ hồ sắp tan.
"Uy năng phản kích của cấm chế quá mạnh, lão phu chỉ đành thế thôi." Trưởng Tôn thế gia lão tổ truyền âm cho Ngụy Tác.
"Lão tổ!" Bên ngoài hắc sắc quang khung, người Trưởng Tôn thế gia kêu lên, nhận ra để chặn đòn đó, lão đã vượt cực hạn, uy năng bí thuật tan dần.
"Chát!"
Bọn Hoàng Đạo Quân thấy trong tử đồng sắc cổ điện, Bát tí Hoang tộc đại năng xếp bằng dưới đât mắt lóe bạch quang. Trong óc Ngụy Tác như có vô hình thủ chưởng, địn bóp nát ý thức gã.
Ngụy Tác hãi hùng, phát động"Bất động minh tâm", trong óc vang lên tiếng cách, viên thủy tinh và vô hình thủ chưởng đồng thời tan đi.
"Phù..." Ngụy Tác thở hồng hộc, như bị một cánh tay bóp cổ, giờ mới lỏng ra.
"Bất động minh tâm! Chả trách ngươi chặn được Như Lai thần mang, ngươi được Chân linh nhất mạch truyền thừa!"
Đồng thời, một giọng nói già nua, cùng ma uy ngút trời vang lên từ hắc sắc quang khung. Bát tí Hoang tộc đại năng xếp bằng lên tiếng nói với Ngụy Tác: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn cho ta biết vì sao có truyền thừa như thế, rồi theo về bọn ta thì sẽ được chừa đường sống."
"Đánh rắm!" Ngụy Tác mặt cắt không còn hột máu, nhưng lại mắng to, "Ngươi mà có thể xuất thủ thì đã ra tay lâu rồi, còn lắm lời làm gì, e là ngươi không đủ sức dùng thần dược cứu trị kẻ khác, không thì kéo y về làm gì cho mất công, chứng tỏ dù giết được bọn ta mà y chết thì các ngươi cũng không cứu thêm được. Định dọa ta hả? Có bản lĩnh thì động thủ cho ta xem, e là ngươi không đủ lực khí cất tay lên mà dám nói chừa đường sống cho ta?"
"Cho các ngươi biết!" Ngụy Tác càng kêu càng to, càng huênh hoang, chống nạnh chỉ vào cổ điện của Bát tí Hoang tộc đại năng, "Mau đi ra đầu hàng, ta sẽ chừa đường sống!"
Ngụy Tác khiến tất cả sững lại, tuy bọn Trưởng Tôn Cảnh không nghe rõ nhng dáng vẻ gã cho thấy đang uy hiếp ngược toán Hoang tộc đại năng.
Hiện tại trong cổ điện lí thì Bát tí Hoang tộc đại năng đủ dọa chết người, trừ ra còn ba mươi mấy Hoang tộc đại năng xếp bằng chung quanh, nhưng Ngụy Tác lại chỉ trỏ, uy hiếp và mắng các đại năng.
Nhất thời ai nấy không hiểu nổi.
"..." Ngụy Tác buông lời huênh hoang, cổ điện chợt trầm mặc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Được lắm, ngươi rất gan dạ, nhưng tấn công vào được sao? Bọn ta khôi phục thì ngươi thoát nổi sao?" tắt tiếng một lúc rồi giọng nói già nua lại vang lên.
"Dọa chết ta mất!" Ngụy Tác toát mồ hôi lạnh, sống lưng ướt đẫm, gã đã liều đúng chỗ.