Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1151: Đối mặt Hoang tộc đại năng

"Cổ ngữ quả không lừa lão phu, đúng là đại loạn xuất đại năng, anh hùng xuất thiếu niên."
"Tiền bối, cảnh giới cao hơn tại hạ nhiều, tại hạ không nhận ra." Ngụy Tác vỗ mông ngựa rồi hỏi, "Tiền bối thấy có thể đối phó được tứ tí vực ngoại thiên ma không?"
"Cùng lắm lão phu chỉ gần đạt thực lực Thần huyền ngũ trọng điên phong, đơn đấu thì không phải đối thủ của vực ngoại thiên mà chỉ cầm chân được." Trưởng Tôn thế gia lão tổ bảo Ngụy Tác.
"Uy năng này duy trì được bao lâu?" Ngụy Tác hỏi thẳng, vô hình trung hỏi lão tổ đó còn sống được bao lâu.
"Tối đa mười ngày, sau đó tuy còn thêm được mấy ngày nhưng uy năng tan dần, sẽ không giúp được gì cho các hạ nữa." Trưởng Tôn thế gia lão tổ đã rũ bỏ tất cả, dù diệt được Hoang tộc đại năng cũng không mong sống sót, giờ cùng Ngụy Tác liên thủ nên không giấu.
"Công pháp của các hạ đích xác nghịch thiên, nửa canh giờ nữa sẽ đạt Thần huyền tứ trọng điên phong." Ngừng lại đoạn Trưởng Tôn thế gia lão tổ lại nói.
"Nửa canh giờ sau, tiền bối cùng mỗ vào trong liều mạng, thế nào?" Ngụy Tác hỏi Trưởng Tôn thế gia lão tổ.
"Nửa canh giờ sau sẽ vào? Ngụy đại ca định làm gì?" Trưởng Tôn Tiểu Như giật nảy mình.
Trưởng Tôn thế gia lão tổ mắt bắn thần quang, hiểu ý ngay, "Các hạ định thử xem chúng ta có diệt được vực ngoại thiên ma, xem các vực ngoại thiên ma đang khôi phục nguyên khí và liệu thương có còn chiến lực không?"
"Mẹ nó chứ, đáng sợ thật." Ngụy Tác rùng mình nhìn các Hoang tộc đại năng nhưng vẫn gật đầu. Gã phải thử, nếu các Hoang tộc đại năng còn chiến lực thì vào là phải phát động thiên kiếp ngay, càng vào chậm càng dễ bị giết, hiện tại dù gì cũng còn một lão tổ giúp sức.
Nếu như có thể giết được Tứ tí hoang tộc đại năng và có chỗ trong đó, gã thậm chí có thể bố trí đại cấm, tỷ lệ thành công ngăn được thiên kiếp sẽ cao hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Được, nửa canh giờ nữa lão phu sẽ cùng vào liều mạng." Trưởng Tôn thế gia lão tổ càng nhìn Ngụy Tác càng thuận mắt, thậm chí mỉm cười, "Thừa cơ lúc lão phu toàn thịnh còn có thể giúp các hạ chặn thần thức tra xét khiến chúng không biết mối liên hệ giữa các hạ và thiên kiếp."
Trưởng Tôn thế gia lão tổ dù thành công hay không cũng sẽ chết, vốn đã sống không biết bao nhiêu năm, việc gì cũng từng trải qua nên vẫn cười được, còn Ngụy Tác thì không thể.
Gã biết tuy chỉ thăm dò nhưng thành bại đều là đây, vào đó mà bị đối phương diệt gọn thì đúng là không còn gì.
"Được." Trưởng Tôn thế gia lão tổ quan sát không sai, không đầy nửa canh giờ, Ngụy Tác dừng Thủy hoàng phệ nhật quyết, đã đạt Thần huyền tứ trọng điên phong, khí thế như sắp bạo phát, tựa hồ có thứ gì đó khổng lồ sắp từ thể nội dâng lên, khí tức sôi trào, dù gã dùng thuật pháp, cộng thêm Trưởng Tôn thế gia bày cấm chế cũng không ngăn nổi, khiến vân khí trên không biến ảo, Tứ tí hoang tộc đại năng đang bận bịu trong hắc sắc quang khung chứ ở ngoài tất phát hiện có người ẩn thân.

Dược lực Thiên nguyên thần đơn đúng như Ngụy Tác dự tính, còn lại cỡ nửa quả trứng chim câu, gã không thu lại mà nắm trong tay. Gã đếm kỹ pháp khí cùng pháp bảo chống lại thiên, cộng thêm số Trưởng Tôn thế gia dốc lực tìm về, tổng số một trăm sáu mươi mấy món, theo đặc tính mà phân thành sáu nạp bảo nang.
Tất cả pháp khí cùng pháp bảo, cộng số lượng kinh nhân thủy hệ yêu đơn và linh dược bọn Hoàng Đạo Quân mới đưa tới và của cả Trưởng Tôn thế gia, Ngụy Tác đều mang theo.
Nếu vào mà thấy không ổn thì gã sẽ liều mạng, luyện hóa nốt Thiên nguyên thần đơn, trực tiếp dẫn động thiên kiếp. Lúc đó thần huyền đột phá, cần bổ sung lượng nguyên khí kinh nhân.
"Liều thôi!"
Chuẩn bị xong xuôi, Ngụy Tác lại nhìn vào pháp kính, kết quả càng nhìn càng mất dũng khí, trong tử đồng sắc đại điện đã có ba mươi mấy Hoang tộc đại năng rời quan tài, ai nấy xếp bằng, quả thật quần ma loạn vũ, nhìn cũng đủ rùng mình, gã nghiến răng gật đầu với Trưởng Tôn thế gia lão tổ rồi lao về hắc sắc quang khung.
Vương Vô Nhất và Tô Thần Huyết, Bích Tỳ tông tông chủ theo sau Ngụy Tác, bọn Hoàng Đạo Quân không vào, với Hoang tộc đại năng thì thêm một thần huyền đại năng coi như thêm một cái thuẫn thịt, không nên cho bằng hữu vào tìm cái chết.
"Ngụy đại ca, nhất định phải quay về!" Trưởng Tôn Tiểu Như thấy Ngụy Tác lướt đi đỏ mắt lên nói.
Ngụy Tác ngoái lại cười kiểu cao thủ nhưng mặt cứng đơ, gã cũng thấy mình cười không có tí phong phạm cao thủ nào, khó coi hơn khóc.
"Thế nào, Ngụy tiểu hữu có vẻ rất sợ hãi nhỉ." Trưởng Tôn thế gia lão tổ đi trước chợt nói.
"Thật ra mỗ sợ chết được." Ngụy Tác thấy có diễn kịch giỏi đến đâu lúc này cũng không giống nên nhăn nhó.
"Sợ mà còn đi, Ngụy tiểu hữu, lão phu bội phục dũng khí của tiểu hữu."
"... Tiền bối nói có hàm ý quá."
Lao đi như điên một lúc, Ngụy Tác dẫn bọn Vương Vô Nhất và người Trưởng Tôn thế gia đến phía trên hắc sắc quang khung.
Giờ đã nhìn rõ bên dưới là một sơn cốc, hắc sắc quang khung khổng lồ tựa cái bát úp ngược kinh rợn. Theo tin của Trưởng Tôn thế gia, hắc sắc quang khung vốn ẩn đi nhưng Tứ tí hoang tộc đại năng đến thì không hiểu dùng cách gì mà nó nổi lên.

"Chuẩn bị xong chưa?" Đến một góc hắc sắc quang khung, Trưởng Tôn thế gia lão tổ thay đổi thần thái, trở nên dị thường trang nghiêm hỏi Ngụy Tác. Giờ không chỉ liên quan đến sinh tử của lão và Ngụy Tác mà của không biết bao nhiêu tu sĩ. Kỳ thực Trưởng Tôn thế gia lão tổ cũng có lòng riêng tư, mạc kệ sống chết của nhưng tu sĩ không quen nhưng vực ngoại thiên ma xuất thế, Trưởng Tôn thế gia sẽ chết không ít người, chưa biết chừng còn bị diệt.
"Được!" Ngụy Tác hít liền mười mấy hơi mói có thể thần, gật đầu với Trưởng Tôn thế gia lão tổ, gọi Vương Vô Nhất, Tô Thần Huyết và Bích Tỳ tông tông chủ đến.
Hắc sắc quang khung trông mịn màng như sứ nhưng Trưởng Tôn thế gia có cổ phù vào đươc thì gã không cần lãng phí lực khí thử uy năng nữa.
Trưởng Tôn thế gia lão tổ vung tay, cổ phù màu lam pha lục được kích phát, hóa thành hồng quang xung kích lên hắc sắc quang khung.
"Xẹt..." Hắc sắc quang khung vang lên tiếng như dầu nóng rơi trên sắt nung đỏ, rồi một lỗ thủng đủ cho hai, ba người đi vào xuất hiện.
Ngụy Tác không hề do dự, ra hiệu cho bọn Vương Vô Nhất rồi cùng Trưởng Tôn thế gia lão tổ lướt vào theo.
"Oành!" Ngụy Tác chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng, nguyên khí dao động dấy lên, ma uy ngút trời cuốn tới.
Bọn Ngụy Tác đi vào, khó trạnh bị Hoang tộc đại năng phát hiện!
Đồng thời, cảm giác mát lanh bao lấy toàn thân gã.
Đấy là Trưởng Tôn thế gia lão tổ phát ra bí thuật, thần hồn chi lực kỳ dị bao lấy Ngụy Tác và lão, cách tuyệt thần thức uy áp.
"Là ngươi, không ngờ ngươi tự tìm đến!"
Giọng nói kinh hỉ vang lên từ xa, Ngụy Tác đã nhìn rõ cảnh tượng.
Trông còn kinh hãi hơn từ bên ngoài, từng tòa tử đồng sắc cổ điện đều khổng lồ, diện tích năm, sáu trăm trượng như những hòn núi nhỏ dày đặc, toát lên khí thế khắc hẳn phổ thông tu sĩ, không khác nào ma vật nằm dưới đất.
Lam sắc quang hoa từ một tử đồng sắc cổ bắn ra, là Tứ tí hoang tộc đại năng!
Bên ngoài hắc sắc quang khung, bọn Trưởng Tôn Cảnh đều nín thở, nhìn rõ Tứ tí hoang tộc đại năng để thần dược lại cổ điện, lao ra đối diện bọn Ngụy Tác.
"Lần trước ngươi thoát, lần này đừng mong." Ngụy Tác xưa nay chỉ sợ khi chưa vào cuộc, còn vào cuộc thì lãnh tĩnh hơn bất cứ ai, lần trước cắm cổ chạy nhưng lần này thập phần vô sỉ, kêu to với Tứ tí hoang tộc đại năng.
"Ha ha, tiểu tặc dẻo miệng, ta bắt ngươi để xem nhất thân tu vi có được từ đâu." Tứ tí hoang tộc đại năng ngẩn ra rồi cười vang, độn quang lóe lên mấy lần. "Chát!" Như có vô hình lãnh điện chém vào thức hải Ngụy Tác.