Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1051: Binh bại như núi đổ

"Oành!"
Cả sơn môn Đăng Tiên tông rung lên, từng mảnh lưu ly quang hoa quay tít trên không.
Mấy tầng hộ sơn cấm chế đều bị công phá.
Bạch sắc hà quang từ đại điện trong sơn môn Đăng Tiên tông bắn lên, hai lão nhân khí tức hùng hậu không tránh kịp, biến thành tro.
Màn sáng quét khắp mấy trăm dặm hư không, thần uy không ngừng phát ra như có cự nhân cầm tấm bia lớn gõ vào thiên địa, Hóa Cốt thần quân và Trung thiên tử lôi tông tông chủ đứng cạnh nhau, thần sắc cực kỳ khẩn trương quan sát màn sáng.
Bạch sắc quang mạc quét khắp trời đất, vây lấy Nguyên Âm lão tổ và phe Ngụy Tác, tựa hồ không địch nổi nên lùi về sơn môn Đăng Tiên tông.
Ai nấy bình thường nhưng Phong Ngô Thương không hiểu bị pháp khí lợi hại nào đánh trúng mà thủng bụng, bên trong có quang hoa lấp lánh khiến y nhất thời khó lành.
Mấy trăm tu sĩ áp sát sơn môn Đăng Tiên tông, có những lão giả mặt mũi cực kỳ âm trầm dấy lên nguyên khí dao động hoàn toàn không kém gì thần huyền đại năng, rõ ràng tế truyền thừa pháp khí.
Hư không kim hồ của Trạm Đài Linh Lan thoạt ẩn thoạt hiện trong hư không như tấm vải bố rách, đang đấu với Vũ Hoàng chân nhân.
Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất nhanh chóng áp sát sơn môn Đăng Tiên tông, Vương Vô Nhất chém kim sắc thánh kiếm tới, tựa hồ hòng cách tuyệt mấy trăm tu sĩ tiến công sơn môn Đăng Tiên tông khỏi phía Ngụy Tác.
Thời gian như ngừng lại, mọi người dừng lại.
Cảnh tượng thật đáng sợ, tinh quang như nước mắt tiên vương quét ra, mỗi tia hàm chứa vô lượng pháp tắc, mỗi tia đều như cực đạo thần quang do chân tiên kích phát, công phạt chi lực nghịch thiên!
"..."
Hỏa Vực thần vương hú vang lùi lại, hai con rồng do đại đạo pháp vực hình thành và thần hỏa trường thương do đại đạo pháp vực càng kinh nhân ngưng thành, tựa hồ có thể đâm xuyên hư không đều nátthành mấy chục đoạn, bị uy năng giữ cứng trên không rồi hóa thành tro.
"Phù!" Mấy chục tia tinh quang đna nhau tựa hồ chỉ chạm vào thân thể Hỏa Vực thần vương thì tốc độ tránh né của y thật khó tưởng tượng nổi, cả thuật pháp bỏ chạy cũng diễn hóa xuất ra đại đạo pháp vực, vô số thần văn sau lưng vươn lên như dây leo. Nhưng trên mình y vẫn xuất hiện mười mấy quang văn, uy năng kinh nhân nổ tung trong thể nội, thân thể y đứt làm ba!
Đây là sức mạnh cỡ nào, khiến Hỏa Vực thần vương bất khả nhất thế đứt làm ba!
"A! Đây là sao!"
"Tung đòn đó là một đạo lữ của Ngụy Tác!"
Vô số người thất sắc, Hỏa Vực thần vương tu vi cao nhất ở đây, tam sắc thần hỏa trường thương tạo cảm giác có thể xuyên qua cả nhục thân Ngụy Tác, một phong chiến thư uy nhiếp cả một đại lục, lại thêm có mặt A Tỳ thần quân, Vạn Hoàng công tử thì ai cũng thấy Ngụy Tác mạnh đến dâu cũng bị ba người liên thủ lấy mạng.
Nhưng không ai ngờ Hỏa Vực thần vương với một phong chiến thư vượt hai đại lục, khiến bát phương nổi sóng, lại chỉ một chiêu, ngay cả thần thông của Thần huyền ngũ trọng đại năng còn chưa kịp thi triển thì đã bị đánh thành ba khúc!

Nếu Hỏa Vực thần vương cũng như Thánh Vương tông tông chủ, đại chiến với Ngụy Tác rồi bị gã đánh bại thì tất cả còn chấp nhận được, nhưng thần vương vừa giáng lâm đã thành ba khúc thì kết quả đó thật khó tiếp nhận nổi!
"..."
Ngay cả Hàn Vi Vi cũng ngẩn ra.
Đế tâm tinh quan và cái bình màu lơ lửng trước mặt, khí tức rùng mình đã tan đi, chỉ còn Đế tâm tinh quan và cái bình màu còn lưu chuyển quang hoa.
"Phát đạt rồi..." Lục bào lão đầu ngẩn ra, không biết nói gì.
"Tiếp đi!"
Ngụy Tác hớn hởn, gào to với Hàn Vi Vi.
Hàn Vi Vi mạo danh Vu thần nữ, dùng Đế tâm tinh quan kích phát cái bình màu, đó là con cờ sâu nhất của gã, nếu chiêu này vô hiệu thì e trận này lành ít dữ nhiều.
Biến số lớn nhất là Đế tâm tinh quan còn bao nhiêu uy năng, đủ kích phát cái bình màu đáo đến mức giết được Hỏa Vực thần vương hay không!
Hiện tại, đáp án đã lộ ra!
Tuy Hỏa Vực thần vương diễn hóa xuất đại đạo pháp vực chạy mất, không thể giết y nhưng đòn này đủ đánh y làm ba!
Đế tâm tinh quan vẫn còn quang hoa, uy năng chưa tan hết, còn phát được một đòn nữa hoặc hơn!
"A Vu... Ngươi!"
Kinh hãi nhất là Vạn Hoàng công tử. Y không sao ngờ Vu thần nữ lại trở giáo!
"Chát!"
Ngụy Tác gầm lên, Hàn Vi Vi run người, theo ý thức lại dồn một đạo chân nguyên vào Đế tâm tinh quan, Đế tâm tinh quan và cái bình màu nối thành một, phát ra quang hoa kinh thiên!
"... Nàng ta không phải Vu thần nữ! A!"
Tu sĩ đô nhưng chỗ khác dừng lại, linh hồn như nghẹt lại, cảnh tượng không thể hình dung bằng ngôn ngữ, quanh Hỏa Vực thần vương quấn quít vô số thần văn, tụ ba khúc thân thể lại, liên tục bay lùi, như phá tàng mảnh hư không, diễn hóa nguyên khí pháp tắc, thần thông khó tưởng tượng nổi, nhưng vẫn bị thần uy của Ngụy Tác toàn lực phát ra và tiên quang của Hàn Vi Vi triệt để áp chế, lại bị tinh quang quét trúng rìa, thân thể vừa tụ hợp đứt làm năm khúc.
Khí huyết và thần huyền nguyên khí bắn ra, như thần nhận chém lên hư không thành tiếng nổ chói tai.

"Đúng thế, Vu thần nữ và Vạn Hoàng công tử đều đứng về phe ta, các ngươi bị lừa rồi." Ngụy Tác cười lạnh.
"Ta..." Đang bị tâm thần xung kích nên Vạn Hoàng công tử nghe thế thì rùng mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"A!"
A Tỳ thần quân phát ra vô số thanh hồng sắc diễm khí, hình thành vô số thần linh cầm cổ binh cổ qua, đổ vào bọn Ngụy Tác, đồng thời hóa thành hơn mười làn thanh hồng sắc lưu quang, điên cuồng lao đi.
"Cách!" Đế tâm tinh quan trước mặt Hàn Vi Vi đột nhiên tắt quang hoa rồi nứt nẻ trước khi vỡ hẳn.
"Ha ha! Thêm chút uy năng thì đã giết được thần vương rồi!" Lục bào lão đầu kêu lên. Đế tâm tinh quan đã sắp hết uy năng, gã nhận ra đòn thứ hai này kém xa đòn đầu, không thì Hỏa Vực thần vương đã không tránh được, bị đánh thành tro.
"A!"
Nhưng ai nấy đều lạnh mình. "Ngươi xử trí A Vu thế nào!" Vạn Hoàng công tử cũng hiểu ra, gào lên bỏ chạy.
Đại năng nào liên tục bị đánh đứt thân thể hai lần thì dù có bí thuật cũng đại thương nguyên khí, phát huy được ba, bốn thành thực lực cũng khá lắm rồi, không thể đấu nổi với Ngụy Tác. A Tỳ thần quân đã chạy, nên y hiểu rõ, có giải thích mình và Vu thần nữ không cùng bọn Ngụy Tác cũng vô dụng.
"A!"
Trung thiên tử lôi tông tông chủ vỡ mật, kích phát cổ phù, lôi quang hải dương nuốt chửng y, tan biến vào hư không. Hóa Cốt thần quân cũng kinh hãi kêu lên, hóa thành bạch quang lao lên trời. Trạm Đài Linh Lan nhợt nhạt mặt mày, Hư không kim hồ rung lên, tan biến vào hư không.
"Vậy thì, nơi này không cần bọn tại hạ có mặt nữa." Ngay cả Tô Thần Huyết hòa Vương Vô Nhất cũng run lên, sợ Ngụy Tác hạ thủ nên chạy mất.
"Ầm!" Bạch quang thiên địa bị chấn tan, tấm bia do đại đạo pháp vực hình thành từ dưới biển lao lên, sừng sững giữa đất trời, Nguyên Âm lão tổ ràn rạt uy nghiêm, như trẻ lại mấy chục tuổi đi ra.
"A! A! A!..."
Tu sĩ Vũ Hóa thế gia, Hoàng Phủ thế gia, Đại Hàn cung, thậm chí Đăng Tiên tông, Thiên Kiếm tông tham gia vào trận chiến này đều hoảng hốt bỏ chạy như chó nhà có tang.
Binh bại như núi lở, thoáng sau phe Hỏa Vực thần vương đã tan rã.
"Cẩn thận!"
Nguyên Âm lão tổ vừa lao ra rống lên.
Hỏa Vực thần vương hóa thành thần hỏa, lao về phía sơn môn Đăng Tiên tông!
"Xoẹt!!"
Ngụy Tác toàn lực phát động Động Hư bộ pháp, nhưng và đến sát Hỏa Vực thần vương thì vang lên tiếng nổ, như lột da ra, Hỏa Vực thần vương hóa thành thần hỏa bừng lên, một hỏa nhân diễn hóa vô số nguyên khí pháp tắc, với tốc độ càng kinh nhân, lao vào sơn môn Đăng Tiên tông.
Ngụy Tác phát uy năng đánh tan thần hỏa sau lưng thành tro.
"Đây là Thần hỏa trùng sinh pháp tự giảm nhất giai tu vi!" Linh Lung Thiên lên tiếng.
"Oành!" Phong Ngô Thương ngoan cường lao lên, nhắm Hỏa Vực thần vương phát ra Liệt khuyết tàn nguyệt.
Nhưng tam sắc thần hỏa lóe lên, Liệt khuyết tàn nguyệt bị đánh tan. "A!" Bọn Hàn Vi Vi kinh hô, lại một vầng Liệt khuyết tàn nguyệt do Lý Tả Ý phát ra đánh đứt đôi hỏa nhân của Hỏa Vực thần vương nhưng y hú vang, lao đến trước mặt Diệp Cố Vi và Diệp Tiêu Chính.