"Cổ hoàng đoạt binh thuật, vô thượng cường pháp của Hoàng Thiên đạo, tuyệt vời!"
Ngụy Tác búng ngọc phù ra, Cực Âm thần quân rùng mình.
"Sư thúc..." Đúng lúc đó, y ngẩn ra vì một phiến ngọc phù hiện rõ trước mặt.
"Có gì mà gọi, đối phó Vũ Hóa Ứng Thiên cần đến con nên môn Vô pháp vô thiên này đành truyền cho con vậy." Nguyên Âm lão tổ không thèm nhìn Cực Âm thần quân.
"Sư thúc, đừng thế được không, bớt nói vài câu là tiểu điệt càng cảm kích." Cực Âm thần quân lại sút khóc.
Thiên địa có vô số "dây đàn" hỗn tạp đều tan đi, chỉ để lại mấy chục quỹ tích từ đạo đồ.
Ngụy Tác lại chìm vào cảm giác huyền ảo.
Đạo đồ trong óc dừng lại, quỹ tích hoàn toàn trùng hợp với quỹ tích gã "nhìn" thấy.
Được khống chế, đạo đồ trong óc gã từ từ biến hóa, gã chỉ lặng lẽ quan sát.
Rất nhanh, quỹ tích trước mặt nhiều lên. Tựa hồ nhiều "dây đàn" được kéo ra.
Lặp đi lặp lại, dây đàn càng lúc càng nhiều, sau cùng thành loạn xạ, gã như đứng trong một bãi cỏ.
Nhưng lòng gã hớn hở.
Theo đạo đồ chỉ dẫn, toàn bộ nguyên khí quy tắc mà đại đạo pháp vực cần tới đã được gã "kéo" ra.
"Bao lâu rồi?"
Hoàn toàn không cảm giác được thời gian nên gã dừng lại, hỏi những người tụ tập trong điện xem gã tham ngộ.
"Nửa canh giờ." Nguyên Âm lão tổ đáp gọn. Chấn kinh với lão càng lúc càng nhiều, Ngụy Tác mang lại quá nhiều không ngờ. Lão từng đi con đường gã đi, thậm chí gian khổ hơn nên càng hiểu gã dừng lại vì đã đi được một đoạn. Lão cũng hiểu rõ, dù được chỉ dẫn, muốn cảm giác được dây đàn di tán trong thiên địa đó, đối với một tu sĩ vừa đột phá đến Thần huyền tam trọng cực kỳ khó. Tốc độ của Ngụy Tác và lòng tin sẽ nhanh chóng năm chắc môn đại đạo pháp vực này khiến lão khẳng định được hai điểm, một lã gã đã đi trên con đường này, hai là tán tu xuất thân tiểu gian thương này đích xác từ đá thô điêu khắc thành mỹ ngọc, bắt đầu thể hiện thiên tư kinh nhân.
Ngụy Tác không hề thừa lời, lại nhắm mắt, cơ hồ tích tắc đó lại đứng trong bãi cỏ rậm.
Gã bắt đầu cực kỳ cẩn thận "chạm vào" mỗi tia nguyên khí pháp tắc, chỉ "chạm" chứ không dám thay đổi.
"Bao lâu rồi?"
Ngụy Tác lại mở mắt hỏi.
"Một canh giờ." Nguyên Âm lão tổ đáp nhanh, mắt càng sáng.
Ngụy Tác lại nhắm mắt, "dây đàn" quanh mình giảm đi, biến thành mấy chục sợi ban đầu.
Gã bắt đầu phát ra "dây đàn", mấy chục sợi được gã điều khiển, theo đạo đồ trong óc mà diễn hóa.
Dây đàn hoặc tái hiện trước mặt gã, hoặc tan biến hoặc loạn xạ nhưng mỗi lần thôi diễ là lại tiến bộ hơn. Như khi xây cất phòng ốc, tuy mỗi thứ đều sụp nhưng ít nhất cũng chất thêm được một viên ngói, cao hơn một chút.
Không biết bao lâu sau, qua không biết bao nhiêu lần thất bại, mỗi dải nguyên khí quy tắc lưu động và thay đổi, bị xóa đi rồi có quy tắc mới gia nhập, càng lúc càng hoàn mỹ.
"Chát!"
Đột nhiên thôi diễn thuận lợi, đạo đồ trong óc Ngụy Tác đath tới bước cuối, diễn hóa thành bạch sắc đạo đồ, nguyên khí quy tắc trước mặt gã cũng diễn hóa thành đạo đồ y hệt.
Niềm vui lan tỏa khắp lòng gã, "chuyện đó..." gã mở mắt, định như hai lần trước hỏi xem là bao giờ thì cảnh tượng khiến gã ngẩn ra.
Gã vẫn ở đại điện nhưng tòa điện nát quá nửa, phía trước mặt gã thì nửa gian điện đã tan biến, cả một dãy điện vũ khác cũng tan tành.
"Không cần chấn kinh, lần đầu của lão hủ cũng thế, chỉ là lão hủ tốn nhiều lần mới hoàn chỉnh lĩnh ngộ một môn đại đạo pháp vực, không như đạo hữu chỉ một lần là hoàn thành." Nguyên Âm lão tổ tòng bước tới bảo Ngụy Tác còn đang ngơ ngác.
"Hóa ra ban nãy ta thôi diễn đạo đồ? Phát ra uy năng như thế mà không nhận ra!" Ngụy Tác định thần lại.
"Chắc đạo hữu đã hiểu rõ hơn... Đại đạo pháp vực không dựa vào tích lũy chân nguyên mà bạo phát, mà là thiên địa quy tắc. Vô số sao trời, vô số thiên địa nguyên khí, thiên địa này... lớn hơn thân thể nhỏ bé không biết bao nhiêu lần, thiên địa uy năng mạnh hơn lượng chân nguyên và khí huyết trong thể nội tu sĩ cũng không biết bao nhiêu lần." Nguyên Âm lão tổ thong thả bảo Ngụy Tác, "cảm giác chạm đến bản nguyên đó thập phần kỳ diệu, đích xác khiến bất kỳ ai say mê, nhưng để đối địch thì phải thoát ra khỏi cảm giác đó. Lúc bình thường cảm ngộ thiên địa nguyên khí thì cứ tận tình cảm tri chúng nhưng khi đối địch thì không thể nghĩ gì khác, chỉ như một cầm sư, cứ việc gảy cầm phổ chứ không phải nghĩ xem nguồn gốc bản nhạc, có nên đổi sang loại chỉ pháp khác để có thanh âm mới hay không... Các hạ cần luyện tập vài lần mới có thể sử dụng đại đạo pháp vực đối địch, đừng để bản nguyên và thiên địa ảo diệu hấp dẫn, nên biết ảo diệu như thế dù tốn mấy chục năm, cả trăm năm, thậm chí nghìn năm cũng không thể hiểu rõ hết."
"Đa tạ tiền bối chỉ dẫn, vãn bối thụ giáo!"
Mắt Ngụy Tác ánh lên, hành lễ với Nguyên Âm lão tổ. Nguyên Âm lão tổ câu nào cũng trúng, khiến gã cảm nhận rõ con đường trước mắt rõ ràng, không có lão tất gã còn tốn nhiều thời gian.
"Đi thôi!"
Cảm tạ Nguyên Âm lão tổ đoạn Ngụy Tác gật đầu, vào một sơn cốc đầy đá vụn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Là sơn cốc Đăng Tiên tông chuyên môn thử thuật pháp.
"Thật ra là đại đạo pháp vực gì?"
"Chỉ thao túng thôi... không nên sa vào."
Ngụy Tác nghĩ lại thật kỹ cảm giác diễn hóa đạo đồ và những lời của Nguyên Âm lão tổ, lại diễn hóa đại đạo pháp vực.
Thật ra là đại đạo pháp vực gì, uy năng thế nào, gã còn chưa biết, tâm cảnh thập phần hưng phấn, cực kỳ mong chờ.
"Chát!"
Từng sợi "dây đàn" trong thiên địa lại bị Ngụy Tác búng mà thay đổi, gã cực kỳ cẩn thận, lại hoàn chỉnh diễn hóa một tấm đạo đồ.
Lần này gã không chìm vào tiếp xúc với bản nguyên mà như phân thành hai người, một người đàn, một người quan sát.
Tích tắc đạo đồ diễn hóa, tròng mắt gã co lại, sáng lên dị thường.
Quanh gã không có đạo đồ hiển hiện, nhưng hóa sinh vô lượng bạch sắc hà quang và thần huy.
Như tiên cảnh bị gã hút đên, hư không có từng đóa bạch sắc đạo liên như cái chậu không ngừng bừng nở, hà quang liễu nhiễu.
"Xoẹt!!"
Theo tâm ý gã, tiên cảnh ép tới, hư không kịch liệt chấn động.
"Đăng Tiên tông tổ sư để lại một môn đại đạo pháp vực."
Nguyên Âm lão tổ, Cực Âm thần quân, Vũ Hoàng chân nhân cùng bọn Cơ Nhã đều biến sắc.
Tuy ban nãy Ngụy Tác trong tình huống bất giác phát ra uy năng cực mạnh của môn đại đạo pháp vực này khiến mấy gian điện tan tành, nhưng chỉ là uy năng của đại đạo pháp vực tan đi, còn uy năng thật phải khi gã hoàn toàn điều khiển được thì mới thể hiện.
Tiên cảnh ép ra uy năng chấn thiên, hơn hẳn Liệt khuyết tàn nguyệt dốc toàn lực của Ngụy Tác nhưng khiến chúng nhân biến sắc không phải là uy năng mà vì gã hoàn thành môn đại đạo pháp vực này là thần thức họ không thể khóa chặt gã.
Ngụy Tác như đang ở trong một thế giới khác, thần thức chỉ cảm tri được gã chứ không thể khóa chặt.
Chỉ khi Ngụy Tác phát động thì thần thức chúng nhân mới khóa được vị trí của gã.
Tức là chỉ khi Ngụy Tác phát động công kích, đối phương mới có thể công kích lại.
Quá kinh nhân. Vô hình trung, đối phương bị hạn chế cả về thi pháp và tốc độ thi pháp. Trừ phi có cường pháp khắc chế không thì ai đối diện với môn đại đạo pháp vực này của Ngụy Tác cũng sẽ thấy bó chân bó tay.
Phải đợi đối thủ phát quyền thì mới đánh lại được, thế là khái niệm gì!
"Môn đại đạo pháp vực này hơn hẳn của Vũ Hóa Ứng Thiên, với tu vi của mỗ diễn hóa mà uy năng không kém của y!" Ngụy Tác cũng chấn động, gã như tách ra làm hai, hiểu rõ đại đạo pháp vực này hơn ai hết.
Đại đạo pháp vực của Vũ Hóa Ứng Thiên tuy khiến gã như đứng trong thủy mặc sơn thủy thế giới nhưng chỉ như mang theo nhất phương thiên địa, còn đạo đại đạo pháp vực của gã khác hẳn với của những thần huyền đại năng từng gặp, dẫn gã vào thiên địa.
Uy năng đạo đại đạo pháp vực này hoàn toàn áp đảo của Vũ Hóa Ứng Thiên.
Tu vi và thần thức càng mạnh, sử dụng dây đàn thiên địa càng tinh chuẩn, đồng thời đưa vào chân nguyên và thần huyền uy năng càng nhiều, uy năng đại đạo pháp vực càng kinh nhân. Vũ Hóa Ứng Thiên tu vi gần đạt Thần huyền tứ trọng, còn gã vừa đạt Thần huyền tam trọng chưa lâu.
So ra, môn đại đạo pháp vực của gã hơn hẳn của Vũ Hóa Ứng Thiên!
"Đi, xem Vũ Hóa Ứng Thiên ở đâu! Vừa đi đường mỗ vừa lĩnh ngộ Vô pháp vô thiên và luyện hóa Đăng tiên tiên thai để đề thăng tu vi!"
Hít sâu một hơi, Ngụy Tác lại đằng không, cách sơn môn Đăng Tiên tông mấy chục dặm thì Huyền sát âm khí cuốn hai làn khí tức Vũ Hóa Ứng Thiên chặn Duy ngã tâm kiếm về.