Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1001: Cúi gằm cái đầu kiêu ngạo

"Đây là công pháp gì mà có thể trực tiếp luyện hóa thủy hệ yêu đơn và thiên địa linh khí để tu luyện, bổ sung chân nguyên!"
"Có thểtrực tiếp luyện hóa thủy hệ yêu đơn mà không ảnh hưởng! Tốc độ luyện hóa thủy hệ yêu đơn thế này... tốc độ tu vi đề thăng của y sẽ kinh nhân thế nào!"
Không chỉ Vu thần nữ, mọi thần huyền đại năng Ngọc Hành đại lục đều bị phá tâm cảnh, thậm chí Hứa thần quân, Diệp Huyền Thành và hoàng giả mặc kim long thần giáp cùng đạo nhân được đóa đóa thanh sắc đạo liên bao quanh người đều nhợt nhạt, có cảm giác bất lực vì đối phương quá mạnh.
"A!"
Nhiều tu sĩ Ngọc Hành đại lục kêu lên kinh hãi cực độ.
Vu thần nữ triệt để bị đả phá tâm cảnh, không hiển hóa nổi thần vực, cái bình màu kích phát tiên vận tinh quang và Liệt khuyết tàn nguyệt thế như chẻ tre giáng đến, hà quang quanh nàng ta hóa thành tro, trận chiến đã đến hồi kết, ngay cả nữ vương như nàng ta cũng sắp bị Ngụy Tác lấy mạng.
"Choang!"
Đúng lúc đó hỗn kim sắc quang hoa đột nhiên từ thể nội Vu thần nữ bắn ra, ngăn cản đòn đánh của gã, vang lên tiếng như chuông ngân, hư không như có vô số đường vân thấy được bằng mắt thường dấy lên, tựa như đại đạo thần văn mà lại không phải đại đạo thần văn, cực kỳ huyền ảo.
"Phù!"
Vu thần nữ hộc máu, nguyên khí tự nhiên ngưng thành ba loại thần văn, một loại màu trắng, một loại dấy động thất sắc hà quang, một loại hơi vàng, cả ba lấp lóe trong máu hộc ra rồi tắt đi.
"Chuyện đó..."
Ngụy Tác và lục bào lão đầu, Linh Lung Thiên đều cả kinh.
Họ không kinh ngạc vì Vu thần nữ lĩnh ngộ được ba loại pháp vực, ba loại này đã thể hiện trong lúc giao phong với Ngụy Tác. Cả ba đồng thời cả kinh vì thứ Vu thần nữ chặn đòn toàn lực của Ngụy Tác.
Hỗn kim sắc tàn phiến cỡ căn phòng hiện lên trước mặt Vu thần nữ ngăn cản đòn toàn lực của Ngụy Tác.
Mảnh vỡ này dày kinh nhân, trông như mảnh vỡ của pháp khí kiểu đỉnh hoặc tháp, bề ngoài và chỗ vỡ có vô số cổ phù văn nhỏ xíu phát quang, mỗi tia khí tức cực kỳ hoang cổ, bàng bạc, khiến người ta rùng mình.
Phù văn cực kỳ mênh mông phức tạp, như có vô số tinh thần nguyên khí tỏa ra, phiến hỗn kim sắc tàn phiến này cũng như mảnh của Ngụy Tác, chắc là của một món pháp bảo!
Hỗn kim sắc tinh kim tàn phiến của Ngụy Tác cũng lớn cỡ căn phòng, lấy được của thanh niên thần bí Lâm Phong Hoa được Tam Hoàng tông truyền thừa, nhưng gã và Linh Lung Thiên, lục bào lão đầu chỉ nhận ra đây là một món cổ bảo khó tưởng tượng nổi chứ không lần ra ảo diệu, càng không hiểu mật văn.
Vu thần nữ đã dung luyện thành bản mệnh pháp bảo, thậm chí còn kích phát được uy năng.
Uy năng này tựa hồ do vô số tinh thần nguyên khí và thần văn đan nhau, ngăn được đòn của Ngụy Tác, hỗn kim sắc tàn phiến không hề tổn hại, chỉ là nhục thân nàng ta không chịu nổi thần uy va nhau mà khạc ra máu.
"Nàng ta cũng có một mảnh, còn luyện hóa thành bản mệnh pháp bảo. Pháp bảo này chỉ mảnh vỡ đã có thần uy cỡ đó, bản thân là chí bảo thế nào... Nàng ta hiểu được viễn cổ mật văn?"

Ngụy Tác nhìn chằm chằm hỗn kim sắc tàn phiến, càng nhìn càng cả kinh, trong mảnh của Vu thần nữ tựa hồ khắc vô số mật văn, pháp trận mênh mông như biển, không có ghi chép chính xác thì đừng nói Thần huyền tứ trọng tu sĩ, dù là chân tiên cũng không đoán được ảo diệu, nói gì đến vận dụng uy năng.
"Tiểu tử, nữ tử này chưa biết chừng hiểu rõ viễn cổ mật văn." Lục bào lão đầu kêu trong tai Ngụy Tác, lão và gã chung ý nghĩ.
Đông Lai bí cảnh truyền thừa hoặc có liên quan đến vật này hoặc Đông Lai bí cảnh lấy được ghi chép về mật văn nên đoán được ý nghĩa khắc trên mảnh vỡ.
"Choang!"
Ngụy Tác tuy cả kinh nhưng không dừng thi pháp, liên tục phát thần uy xung kích Vu thần nữ.
Đối diện với đối thủ như thần nữ, nếu không nhân lúc tâm cảnh nàng ta bị phá mà triệt để chiếm ưu thế, không biết sẽ có thay đổi gì.
"Phù!"
Vu thần nữ run lên, không ngừng hộc máu, quanh mình tơi tả hoa rơi, thiên hoa diệu cảnh chật vật lắm mới hóa ra được không ngừng bị chấn tan, máu và thần huyền dị hương tỏa khắp không trung.
"A!"
Nhiều tu sĩ Ngọc Hành đại lục rú lên, thần nữ trong mắt họ bị đánh thành thế này khiến họ gần như điên cuồng. Tu sĩ không chế cấm chế ở ngọn núi của Ngọc Hành đại lục không nén được, tuyệt thế khí tức trùm xuống Ngụy Tác.
"Cac vị muốn không ai về được Ngọc Hành đại lục hả!"
Tây Tiên nguyên chân truyền đại đệ tử Hoàng Vệ quát to, song mục bắn ra bạch sắc thần quang, ngưng thành lưỡng đạo phù lục, khí tức bao trùm phe Ngọc Hành đại lục.
"Oành!"
Hư không chấn động, trong Toái Ngọc cổ vực, ba bạch bào bạch phát lão giả Kỳ Tiên giáo đứng trên ngọc đài lớn tiếng ngâm xướng, không ngừng khấu bái thiên địa, pháp âm và khấu bái dẫn động khí tức đặc biệt, trên tầng không sơn cốc biến thành bạch sắc.
"Vậy thì triệt để khai chiến!"
Vô số tu sĩ Thiên Huyền đại lục quát to, vô số linh quang và khí tức nối làm một, thiên địa biến sắc.
Phe Ngọc Hành đại lục nhợt nhạt, khí tức từ ngọn núi họ chiếm co lại.
"Thế nào, đến nước này mà không nhận thua, muốn bị mỗ diệt hả?"
"Cứ thế này, các hạ không khống chế nổi hà quang, ngọc thể sẽ lộ hết trước mặt mọi người nhỉ?"
Ngụy Tác hùng hồn cực độ, phát động Động Hư bộ pháp áp sát Vu thần nữ, đồng thời lên tiếng công tâm.

"Phù!"
Vu thần nữ lại ho ra máu, cúi gằm cái đầu kiêu ngạo, "trận này... ta nhận thua, nhưng ngày sau sẽ giết ngươi."
Sơn cốc và thinh không xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tu sĩ Ngọc Hành đại lục lạnh buốt người, còn tu sĩ Thiên Huyền đại lục sôi trào nhiệt huyết phí.
"Tu vi tiến cảnh của mỗ hơn xa các hạ, hôm nay các hạ bại thì tương lai càng không phải đối thủ, muốn báo thù nên tìm vị phu quân chưa cưới của Vạn Hoàng cung đi thôi." Ngụy Tác tỏ rõ bản sắc gian thương, bình tĩnh như thường khích bác. Gã cảm giác được cấm chế của phe Ngọc Hành đại lục do người Đông Lai bí cảnh khống chế, Vu thần nữ là giới hạn sau cùng của họ, nếu gã không tiếc giá nào giết nàng ta thì đối phương khẳng định sẽ kích phát cấm chế. Lúc đó hai cấm chế sẽ va nhau, không biết sẽ chết bao nhiêu người, còn sống được bao nhiêu, nên gã không dám mạo hiểm.
"Ta sẽ tự báo thù mối nhục hôm nay, không mượn tay người khác!" Vu thần nữ bản tính cực kỳ kiêu ngạo, thấy Ngụy Tác bảo thế thì nổi giận, lạnh lùng mắng.
Ngụy Tác thập phần nham nhở, không nói gì, nhìn ngực trái Vu thần nữ đầy thâm ý.
Vu thần nữ ngẩn ra, theo ý thức đưa tay che ngực, một tay che bí địa dưới tiểu phúc đoạn thấy nwh thế thật xấu hổ, che hay không cũng thế nên hổ thẹn mà hộc máu tiếp.
"Ngụy Tác, ta sẽ giết người!" Vu thần nữ khó dừng trước mặt Ngụy Tác, gần như gầm lên quang hoa lấp lóe, nàng ta đi mất.
"Các ngươi cùng lên hay từng người?"
Ngụy Tác mỉm cười, nhìn Diệp Huyền Thành và Hứa thần quân đang run lên.
"Niệm tình ngươi có ơn thụ đạo cho Thủy Linh Nhi... nàng ở đây tất cầu xin cho ngươi nên ta để ngươi đi. Nhưng lần tới còn chống đối ta thì không thế này nữa đâu." Ngụy Tác nhìn Diệp Huyền Thành, bổ sung một câu.
"Đấu thì đấu, ta sợ gì ngươi!"
Diệp Huyền Thành lạnh mặt, không rườm lời, thần quang rực lên, quanh mình ràn rạt vô số cương phong, hình thành một vùng thiên địa đầy cương phong.
"A!"
Cùng lúc, Hứa thần quân hú vang, quay người bỏ chạy, thân thể hóa thành tinh quang, như tinh quang cổ lộ bay lên không. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Chát!"
Ngụy Tác kích phát cái bình màu, thần uy như có vô số tiên vương lệ quang chấn tan thần uy của Diệp Huyền Thành.
Diệp Huyền Thành thổ huyết liên tục văng đi.
"Xoẹt!!"
Ngụy Tác lại dấy lên khí tức chấn động thiên địa, phát động Động Hư bộ pháp, đuổi kịp Hứa thần quân.
"Ngươi chạy được sao?"
Đại thừa pháp âm trực tiếp trấn áp lên Hứa thần quân.
"A!"
Tinh quang cổ lộ tan đi, hóa thành từng dải tinh quang tứ tán, thân thể Hứa thần quân loạng choạng rơi ra, mũi phun trào thần huyền nguyên khí.