Chờ đến khi Lý Vân Thiên dừng lại, mông Lục Á Sanh đã đỏ rực, làn da trắng nõn bên hông còn nổi mấy dấu tay màu đỏ.
Lý Vân Thiên nhìn thấy phân thân dưới thân ca vương cư nhiên lại đứng thẳng, cười nói: “Vừa bị đánh mông, vừa là lần đầu bị lộng dâm huyệt phía sau, ngươi cư nhiên có thể ngạnh lên, thực tiện a.”
Lục Á Sanh lẳng lặng quỳ, Lý Vân Thiên nắm cánh tay Lục Á Sanh, dùng tư thế ca vương đưa lưng về phía hắn mạnh mẽ kéo y lên.
Nhưng mà, hắn nhìn thấy Lục Á Sanh đang lặng lẽ rơi lệ.
“Ngươi cảm thấy nhục nhã?”
Lục Á Sanh gật đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Ngươi hối hận rồi sao?” Lý Vân Thiên hỏi.
Lục Á Sanh lập tức lắc đầu, gương mặt xinh đẹp của y tràn đầy nước mắt, lại vừa khóc vừa nói, “Chủ nhân ta không hối hận, cầu ngươi đừng không cần ta…”
Vẫn giữ tâm trí bình thường, thậm chí vì là minh tinh, thể diện càng nặng hơn người thường, lại tiếp thu cảm giác xa lạ từ hậu đình bị dạy dỗ, chảy lệ gọi một người nam nhân là “Chủ nhân”, muốn hắn đừng vứt bỏ y…
Khóe miệng Lý Vân Thiên nhếch lên. Hắn buông tay Lục Á Sanh ra, kéo y dậy, đứng thẳng, ngồi vào ghế bên cạnh. Hắn duỗi ngón tay đến bên miệng Lục Á Sanh, Lục Á Sanh lúc này lại học thông minh, lập tức hé miệng liếm lên.
“Cảm giác hiện tại thế nào? Liếm ngón tay mới rút từ PI ‘YAN của mình ra.”
Lục Á Sanh nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ run rẩy, làm Lý Vân Thiên cảm thấy thập phần đáng yêu, không hề bức bách.
Nói chung nam nhân lông mi dài dày luôn khiến người ta có cảm giác nữ khí, Lục Á Sanh lại là ngoại lệ, đường nét của y sâu sắc, lông mi phủ bóng ma, cho người ta loại lỗi giác như một loại u buồn mà văn nhã, bị y nhìn chăm chú, luôn có cảm giác được yêu sâu đậm.
Lý Vân Thiên duỗi ngón tay vào miệng Lục Á Sanh, gảy đầu lưỡi y.
Môi vô pháp khép kín, khiến Lục Á Sanh nước bọt đều chảy ra.
Ngón tay tàn sát bừa bãi trong miệng ca vương, phát ra tiếng nước dâm mĩ, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống cái cổ thon dài, lưu lại trước ngực đường ngân tuyến lóng lánh.
“Đây là nơi ca vương dùng để đạt kỷ lục doanh số tiêu thụ a.” Ngón tay Lý Vân Thiên lại tìm kiếm xuống dưới, tiếp cận cổ họng.
Lục Á Sanh cuối cùng chịu không được, phát ra một tiếng nôn khan.
Lý Vân Thiên săn sóc rút về ngón tay, chùi nước bọt dính trên tay lên mặt Lục Á Sanh.
“Coi như có tiềm lực thâm hầu.” Hắn nhận xét.
Lý Vân Thiên để Lục Á Sanh đứng lên, hắn ngồi vào ghế, ôm lấy ca vương trần trụi.
Lý Vân Thiên ăn mặc chỉnh tề cùng Lục Á Sanh trần như nhộng hình thành đối lập rõ ràng, cũng bởi vậy khiến y có một loại xấu hổ kỳ dị. Nhưng tư thế thân mật làm Lục Á Sanh liền quên điều đó, y vui mừng lộ rõ trên nét mặt, lỗ tai cũng phiếm đỏ.
“Hát ta nghe một bài, ca khúc nổi danh nhất của ngươi.” Lý Vân Thiên phân phó.
“Dạ!” Lĩnh vực đắc ý nhất, phương diện kiêu ngạo nhất được thể hiện trước mặt chủ nhân, Lục Á Sanh nóng lòng muốn thử. Y nhẹ nhàng khụ một tiếng, điều tiết cổ họng vừa mới khóc, sau đó mở miệng hát lên.
Lục Á Sanh không hổ là ca vương, thanh âm của y trong trẻo mà đủ dày hết sức cuốn hút, cảm tình dung nhập trong đó làm cho người ta cảm thấy toàn bộ thế giới lãng mạn toàn bộ chỉ yêu một người.
Lý Vân Thiên vừa nghe, vừa đem ngón tay sáp nhập hậu đình của ca vương.
Giai điệu của Lục Á Sanh lập tức ngắt quãng.
“Tiếp tục, không được phân tâm.” Lý Vân Thiên bất mãn nói.
Lục Á Sanh cực lực áp chế dị thường phía sau, bình tĩnh tiếp tục hát.
Ngón tay thứ hai của Lý Vân Thiên đi vào, hậu đình mới bị khai thác miễn cưỡng tiếp nhận vị khách chưa từng ghé qua. Tay kia của hắn thì sờ viên thịt nổi lên trước ngực Lục Á Sanh, nhu niết vuốt ve, rất nhanh liền trướng lên.
Lục Á Sanh trước nay chưa từng kéo lời ca của y lên tới quãng tám như vậy! Thanh âm của y run rẩy, khi hai ngón tay Lý Vân Thiên bắt chước động tác giao hợp trừu sáp hậu huyệt y, tiết tấu của Lục Á Sanh liền chạy theo tiết tấu trừu sáp của Lý Vân Thiên.
Khi Lý Vân Thiên dùng sức niết viên thịt trước ngực Lục Á Sanh, thanh âm của Lục Á Sanh sẽ cao ngất, ngón tay đỉnh đến điểm mẫn cảm, y sẽ phát ra tiếng kêu rên đáng yêu, lúc trừu sáp thần tốc, tiếng ca của Lục Á Sanh sẽ run rẩy theo.
Có cảm giác như đang điều khiển tiếng hát của ca vương…
“Ngươi dựa vào ca khúc như vậy đoạt thưởng sao?” Lý Vân Thiên nghiêm khắc nói.
Lục Á Sanh vì bị đỉnh đến điểm mẫn cảm, hô hấp nặng nề, chớ nói chi y còn phải phân tâm hát, đành phải lung tung lắc đầu. Nhìn trên mặt ca vương còn có nước mắt và nước bọt chưa kịp lau, Lý Vân Thiên tăng nhanh tốc độ ngón tay trừu sáp.
Lục Á Sanh ngẩng đầu lên, tựa như con cá thiếu dưỡng khí, há to miệng lại phát không ra tiếng. Ngay khi y ngân câu cuối trong bài, liền bị Lý Vân Thiên dùng ngón tay sáp bắn!
Lý Vân Thiên nhanh tay nhanh mắt đón được JING ‘YE bắn ra, bôi lên mặt Lục Á Sanh.
“Nếm thử hương vị của mình.” Ngón tay lưu luyến trên mặt lại xâm nhập vào trong khoang miệng có thể cất ra tiếng ca tuyệt vời của Lục Á Sanh. Ca vương còn đắm chìm trong dư vị theo bản năng nghe theo mệnh lệnh của Lý Vân Thiên, vươn ra đầu lưỡi hồng phấn, từng chút từng chút liếm ngón tay.
Nhưng câu kế tiếp của Lý Vân Thiên lập tức kéo y về hiện tại.
“Không tồi, tiện nô ngươi ta đành thu vậy.”
Lục Á Sanh kinh hỉ nhìn chủ nhân của y.
Lý Vân Thiên nghiêm mặt.
“Còn không quỳ xuống!”
Lục Á Sanh bùm một tiếng liền quỳ xuống sàn nhà.
“Từ nay về sau ngươi gọi là Ca nô đi.”
Lục Á Sanh cúi thật sâu, cơ hồ cực hỉ mà khóc.
Mặt còn lưu lại mạt đỏ ửng, minh tinh một lần nữa bao kín nghiêm nghiêm thực thực đi ra khỏi phòng, đã gần chạng vạng.
Lý Vân Thiên bảo Lục Á Sanh lên xe, thuận tiện hỏi địa chỉ của y.
“Cái gì, ở nơi nào!?” Lý Vân Thiên cơ hồ không thể tin được hảo vận của mình —— địa chỉ của ca vương giống hệt khu biệt thự của tổng giám đốc, hơn nữa còn ngay sát vách!
Quả thực chính là cách một bức tường, thật đúng là quá tiện!
Lý Vân Thiên trong lòng cao hứng, lái xe chạy về phía công ty của tổng giám đốc.
“Hát cho ta nghe đi.” Lý Vân Thiên một bên lái xe, một bên sử dụng quyền lợi làm chủ nhân của hắn.
Tới cửa công ty, tổng giám đốc đã sớm đứng đợi. Trước kia đều là Lý Vân Thiên lên mời xuống, hiện tại đương nhiên không cần, Tư Đồ Trường Phong cũng không có lá gan ấy.
Tổng giám đốc mới định ngồi vào ghế phó, liền phát hiện nơi đó đã có người. Lý Vân Thiên một bên lái xe, một bên nhàn nhã đùa bỡn nam nhân sắc mặt đỏ bừng lại vẫn ca hát ngồi ở ghế phó.
“Chủ nhân…” Tư Đồ Trường Phong có chút ủy khuất nhìn Lý Vân Thiên.
“Đừng tranh sủng, tổng giám đốc của ta.” Lý Vân Thiên mỉm cười, giọng điệu cảnh cáo.
Tư Đồ Trường Phong cả kinh, bản thân tựa hồ có chút được sủng mà kiêu, chủ nhân tuyệt đối sẽ chán ghét vứt bỏ mình a!
Y gục đầu mở cửa sau xe, ngồi lên, trên đường về nhà không ngừng nghĩ vạn nhất chủ nhân không cần mình nữa phải làm sao bây giờ.
Lý Vân Thiên đánh xe về nhà tổng giám đốc.
Lục Á Sanh còn nghi hoặc nhìn nhà mình ở cách vách.
“Hôm nay trước ở đây.” Lý Vân Thiên vỗ vỗ mông Lục Á Sanh, “Hiện tại, Tư nô, Ca nô của ta, các ngươi cởi hết quần áo ra!”