Viên Bằng Phi hiểu được phản kháng tuyệt không cho mình trái lành, nhưng lòng tự trọng của y vô luận thế nào cũng không cho phép bản thân bày ra tư thế như vậy.
“Phi nô không ngoan a.” Thanh âm Lý Vân Thiên mang theo ý cười khiến y mao cốt tủng nhiên. Bởi vì mắt còn bị che, Viên Bằng Phi chỉ có thể thông qua thính giác và xúc giác cảm nhận ngoại giới.
“Cần ta giáo dục ngươi làm một con chó chân chính là thế nào không? Cho ngươi ăn ngủ với chó, lại bị cự bổng của chó sáp nhập…”
Trước mặt hiện lên cảnh tượng ma quỷ mà nam nhân miêu tả khiến Viên Bằng Phi không rét mà run, nếu thật sự bị một con cẩu sáp vào…
Viên Bằng Phi đành dựa theo phân phó của Lý Vân Thiên đi làm. Cẳng chân kề sát đùi, còn dùng tư thế bàn chân chấm đất gắt gao kẹp đuôi chó sáp nhập hậu huyệt y, Viên Bằng Phi hít sâu một hơi, chưa từng có thứ gì lớn như vậy, bị đỉnh sâu như vậy.
Đeo hạng quyển cho Viên Bằng Phi xong, Lý Vân Thiên kéo một đầu dây, “Phi nô, bò về phía trước.”
Viên Bằng Phi vẫn không nhúc nhích.
“Ngươi cho rằng ta vừa mới nói chỉ là uy hiếp? Hay ngươi tình nguyện cảm thụ một chút khoái cảm thú giao?”
Đã thỏa hiệp một lần, thỏa hiệp lần nữa sẽ đến rất nhanh.
Viên Bằng Phi cúi đầu, nhận mệnh dùng tay và đầu gối chấm đất, bò về phía trước.
“Vẫy vẫy cái đuôi của ngươi.”
Lý Vân Thiên lôi ra một cái roi ngựa, quật mông Viên Bằng Phi.
Viên Bằng Phi phát ra rên rỉ như sắp chết, lay động cái đuôi sáp nhập phía sau.
Lý Vân Thiên hạ roi ngựa trên eo Viên Bằng Phi, mang theo uy hiếp để y hạ thấp thắt lưng, mông nâng lên.
“Cái đuôi rủ đến tận chân ngươi rồi, giống con chó mất nhà. Cong mông lên, ta muốn xem cái đuôi cao kiều của ngươi.”
Viên Bằng Phi chết lặng nghe theo.
Cảnh tượng hiện tại là, một nam nhân lộ ra trọn vẹn kiều mông, phía sau cắm đuôi chó, hơn nữa phe phẩy như một con chó thực sự. Y tứ chi chấm đất, chậm rãi bò về phía trước, trên cổ đeo hạng quyển, đầu dây bị người phía sau y nắm trong tay.
“Dần dần có điểm giống cún rồi.” Lý Vân Thiên vừa lòng nói.
Viên Bằng Phi bò đến vị trí vừa lòng, Lý Vân Thiên kéo dây, ý bảo y ngừng bò.
“Nâng một chân sau lên đi tiểu.”
Mệnh lệnh vừa ra, Viên Bằng Phi toàn thân cứng ngắc.
Lý Vân Thiên nhìn con mồi lòng tự trọng mãnh liệt trước mắt, “Không muốn sao? Đừng quên, ngươi đã ở trước mặt ta đồng thời bài tiết trước sau, nhưng mà tiểu huyệt của ngươi còn chưa hưởng qua tư vị cự trụ của chó đi?”
Viên Bằng Phi thống khổ cúi đầu xuống đất.
“Chọn một trong hai, chẳng lẽ ngươi tình nguyện thân thiết với chó?” Lý Vân Thiên tiếp tục hỏi.
“Đừng nói nữa, ta làm…” Viên Bằng Phi suy yếu nói. Y run rẩy nâng một chân, phân thân trước người nhẹ nhàng lay động.
Trên thực tế hiện tại bàng quang của Viên Bằng Phi cũng toàn chất lỏng. Lúc trước bị rót gần hai lít, không thể một lần đã bài tiết được hết. Mấy lần bị khiêu đản tra tấn mà cao trào, Viên Bằng Phi cũng đã cố nén dục vọng bài tiết.
Một dòng nước trong trẻo trút ra, ước chừng chảy gần một phút đồng hồ.
Lý Vân Thiên không hề dự báo giải khai che mắt của bộ đội đặc chủng.
Ngọn đèn cũng không chói mắt, chỉ ở biên sườn mở hai ngọn đèn nhỏ công suất thấp làm Viên Bằng Phi thời gian dài quen trong bóng tối rất nhanh thấy rõ tình huống trước mắt ——
Đó là một cái gương to chạm đất, nam nhân trước mắt toàn thân trần trụi, phía sau cắm đuôi chó, còn dính JING ‘YE tự mình bắn ra, nâng một chân, không biết liêm sỉ tùy chỗ tiểu tiện, không phải là chính y sao?
Không chuẩn bị tâm lý mà chứng kiến bản thân nhục nhã như thế, Viên Bằng Phi cuối cùng khóc lớn lên. Hành vi bài tiết nước tiểu một khi bắt đầu sẽ rất khó dừng lại, cho dù càng khổ sở, Viên Bằng Phi vẫn hai mắt đẫm lệ mơ hồ bản thân nhìn trong gương liên tục phóng nước tiểu, nước dưới thân đều tích một bãi lớn. Một ngày liên tục trải qua những chuyện này, cuối cùng áp suy sụp bộ đội đặc chủng kiên cường.
Viên Bằng Phi lúc sau giống như buông tha ngồi xụp dưới đất, mặc kệ nước tiểu chậm rãi chảy xuống dưới thân y.
Lý Vân Thiên túm dây đi về phía trước, Viên Bằng Phi cũng không phản kháng theo động tác của hắn dùng đầu gối đi theo, thẳng đến khi một dòng nước đổ ập xuống.
“Bẩn muốn chết.” Lý Vân Thiên cau mày, hắn cầm vòi nước cọ rửa Viên Bằng Phi, Viên Bằng Phi vẫn như khúc gỗ không có phản ứng gì.
Tựa hồ kích thích đắc quá mức… Lý Vân Thiên nghĩ lại.
Hắn súc sạch xong ném một cái khăn tắm lên trên người bộ đội đặc chủng toàn thân ướt sũng, cho y lau bọt nước. Sau lại mở máy sấy, bắt đầu thổi lên cái đầu bảy tấc tiêu chuẩn của Viên Bằng Phi.
Gió ấm khiến Viên Bằng Phi quay đầu qua, ngơ ngác nhìn Lý Vân Thiên, tựa hồ vì bản thân được đối đãi ôn nhu mà cảm thấy bất khả tư nghị.
“Sủng vật giao phó trung thành, chủ nhân hồi báo che chở, không phải là đương nhiên sao?” Lý Vân Thiên mỉm cười nói, Viên Bằng Phi lần đầu tiên không cảm thấy sợ hãi.
Tóc Binh ca khô rất nhanh, Lý Vân Thiên cầm cảnh quyển của Viên Bằng Phi, khiến mặt y để sát vào mặt mình.
Viên Bằng Phi cảm thấy có chút khẩn trương, tim cũng đập gia tốc. Y gắt gao nhắm mắt lại, chờ đợi nam nhân trước mắt gia thi trên người mình ——
Thanh âm cười khẽ từ nơi xa hơn tưởng tượng truyền tới. Viên Bằng Phi mở mắt ra, nhìn thấy Lý Vân Thiên đứng trước mình, cầm thủ hoàn trên tay.
“Ngươi cũng không kháng cự đụng chạm của ta như trong tưởng tượng của ngươi.” Lý Vân Thiên nói xong, “Còn nhắm mắt lại, lộ ra thần sắc chờ mong đáng yêu như vậy, quả nhiên là quân khuyển lý tưởng của ta.”
Viên Bằng Phi trầm mặc bò theo sau Lý Vân Thiên.
Vừa mới, y cho rằng sẽ là một cái hôn…
“Chuẩn bị tốt giao chính ngươi cho ta rồi chứ, cún con đáng yêu của ta.” Lý Vân Thiên quay đầu hỏi.
Viên Bằng Phi ngẩng đầu lên nhìn Lý Vân Thiên, thần sắc mê mang.
Lý Vân Thiên cười nhu nhu đầu Viên Bằng Phi.
Đây là một gian phòng trống trải, chỉ có một cái bàn và một mặt gương lớn.
Nhìn thấy gương, Viên Bằng Phi hiển nhiên nhớ tới thống khổ vừa mới trải qua.
“Cái gì cũng đừng nghĩ, ” Thanh âm của Lý Vân Thiên vang lên bên tai y, hiện tại nghe lại ôn nhu triền miên, “Chỉ cần nghe lời ta nói là được.”
Lý Vân Thiên dẫn đường Viên Bằng Phi quỳ sát trên bàn, hai chân mở lớn đỡ thân thể, mông hướng về phía sau, cái đuôi trong huyệt động phía sau đã bị lấy ra, lúc này nhục động đối diện giữa hai chân Lý Vân Thiên.
“Ngươi cần làm, là cảm thụ ta, cảm thụ ta mang đến cho ngươi sung sướng… cùng thống khổ.” Theo những lời này, Lý Vân Thiên tiến nhập Viên Bằng Phi.
Viên Bằng Phi ngẩng đầu lên, bắp thịt toàn thân buộc chặt lên. Không phải bởi vì đau, mà là hành vi nam nhân nhân lúc y mê võng mà giữ lấy y…
Bỗng nhiên ôn nhu như thế, như là một đạo quang chiếu xuống thế giới đen tối.
Đánh nát tất cả kiên trì cùng hi vọng của một người, tái tùy tiện cho y một ít ấm áp, y sẽ cho rằng đó là sợi dây cứu chuộc cuối cùng nắm chặt không buông, đây là một loại hội chứng Stockholm.
Lý Vân Thiên dùng sức trừu sáp, thân thể Viên Bằng Phi chậm rãi trầm tĩnh lại. Phía sau truyền đến khoái cảm y cũng không xa lạ, nhưng mà khiêu đản lạnh như băng sao có thể với so sánh cự vật lúc này?
Viên Bằng Phi nhìn sắc mặt của mình bắt đầu hồng nhuận trong gương, cao cao nhếch mông hàm chứa thịt trụ mang đến hưởng thụ cực lạc, hơn nữa không tự giác chuyển động theo tiết tấu.
Mà nam nhân kia… Nam nhân lấy phần eo của mình, mạnh mẽ xung kích…
Viên Bằng Phi quay đầu, lần đầu tiên dùng giọng điệu thành kính, nói: “Chủ nhân…”