*Dịch: Duẩn Duẩn*
Dương Sưu bồn chồn cắm điểm trước cửa nhà Boss. Ban nãy, chả biết Boss nổi điên gì, bỗng dưng túm anh ta đến bãi đỗ xe rồi chỉ chiếc Porsche bảo, bây giờ tôi không thể tập trung lái xe, cậu tới lái đi, chạy càng nhanh càng tốt.
Thế là, cả quãng đường không biết bọn họ đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ.
Sau khi về đến nhà, Boss chẳng nói chẳng rằng liền xộc thẳng vô nhà, làm anh ta đi không được mà ở cũng chẳng xong.
Trông Boss gấp thế, liệu có phải muốn về nhà làm chuyện đó không nhỉ. Nếu không... sao tinh thần lại không tập trung được? Suy nghĩ của Dương Sưu rất không lành mạnh. Anh ta ngửa đầu nhìn trời, nom âm u khủng khϊế͙p͙, gió thổi mạnh kinh hồn, cuốn bay mấy chiếc lá lên không trung, hàng cây trên phố bị gió tạt đụng nhau kêu xạo xạc, như báo trước một cơn giông tố sắp ập đến. Nếu Boss không có mệnh lệnh gì nữa, anh ta phải nhanh chân trở về.
Gần đây, anh ta bỗng cảm thấy mình tụt hạng không phanh từ một thành phần tri thức xuống một tên chạy vặt.
Đương lúc toan chuồn êm thì bỗng thấy cô Hạ chật vật chạy ra khỏi nhà, Dương Sưu sợ đến mức trốn vào xe.
Không thể ngờ là, cô cư nhiên lại ngã trước xe anh ta. Dương Sư tính lao ra đỡ cô dậy, nhưng ngẫm lại, việc một người lớn tồng ngồng thế này mà vấp ngã thì chẳng vẻ vang gì.
Người phụ nữ ngã nhào trên mặt đất cúi gằm đầu, một lúc lâu sau vẫn không có ý định đứng dậy. Tóc tai rối bù che khắp mặt, dưới chân còn mang đôi dép bông trong nhà, giống hệt đôi dép mà anh ta thấy Boss mang đêm đó. Chỉ mỗi tội đôi này nhỏ hơn nhiều.
Hồi lâu sau, Dương Sưu mới thấy cô ngẩng đầu lên, hai cổ tay bị trầy đến rớm máu. Nhưng cô chẳng hề để ý, cứ ngơ ngác nhìn nó không thôi.
Thấy thế anh ta chẳng thể ngồi nổi nữa, liền cầm khăn giấy xuống xe.
"Cô Hạ à, có nặng lắm không?" Anh ta đắp khăn giấy lên tay cô.
Nhưng cô vẫn chẳng nhúc nhích gì.
Dương Sưu đành cầm khăn giấy lau những vết máu rỉ ra chỗ cổ tay cô: "Tôi gọi điện thoại cho Mông tổng nhé!"
"Đừng!" Bấy giờ pho tượng bất động mới hoàn hồn, sống chết lắc đầu: "Đừng, đừng mà, tôi xin anh..."
Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt tái nhợt, càng lúc lại càng nhiều, rồi cuối cùng trút xuống như cơn mưa rào xối xả.
Dương Sưu ngây người nhìn cô. Lúc này anh ta không thể không thừa nhận người phụ nữ này được đúc thành từ nước. Nếu không cô lấy đâu nhiều nước mắt đến thế? Anh ta không có kinh nghiệm an ủi phụ nữ, chỉ biết ngốc nghếch nhét từng tờ khăn giấy vào tay cô.
Cô siết chặt tờ khăn giấy đứng vụt dậy, nhìn lại căn nhà của Boss lần nữa, rồi cứ thế bước đi mà không hề ngoảnh lại.
Theo Dương Sưu, hai lần trải nghiệm tình cảm đáng thương ấy chỉ có thể là mập mờ không quang minh chính đại. Khoảnh khắc ấy anh ta đã nhận định như thế. Ông chủ của anh ta và cô Hạ đã to tiếng với nhau, hoặc lẽ đó chỉ là trò đùa bỡn giữa những người yêu nhau, thế là cô Hạ tức giận bỏ đi, ánh mắt cuối ban nãy là để xem xem người yêu của mình có đuổi theo hay không.
Nhưng ông chủ lại không đuổi theo. Chả phải Boss coi cô Hạ là báu vật sao?
Đến khi anh ta bước vào nha, trông thấy cấp trên của mình mà không khỏi hết hồn. Nom mặt Boss trắng bệch như ma ngồi thẫn thờ trên sàn nhà, cặp mắt nhìn chằm chằm phía cửa, không khác gì một người đã chết.
Tô Hồng Liên đứng ở bên cạnh, luống cuống đưa ly nước cho anh.
Ông chủ giật lấy ly nước rồi quăng mạnh vào tường, dọa cô ấy sợ đến chết khϊế͙p͙.
Sau đó giơ tay, chỉ thẳng mặt người đẹp, "Nếu nói Hạ Nhật là tai nạn thì Tô Hồng Liên chính là một tràng thảm họa. Bây giờ cô hài lòng chưa? Việc hôm nay cô làm đã biến quá khứ của chúng ta thành ký ức xấu xí nhất trong đời Mông Qua, nghĩ lại mà tởm lợm."
Mặt mũi người đẹp héo hắt hẳn đi.
Trong mắt Sương Sưu, chàng thanh niên Mông Qua thi thoảng lại trông giống một vị thần. Lần nào đó, hai người họ bị một nhóm người bao vây trên đường từ Thiên Tân đến Bắc Kinh. Thời điểm đó, T.R vừa mới nuốt chửng Nghệ Hưng lớn mạnh nhất Bắc Kinh. Vì thế, ông chủ của Nghệ Hưng tuyên bố, nếu ai lấy được tay Mông Qua giao đến trước mặt ông ta sẽ được thưởng 50 triệu nhân dân tệ (*).
(*) 1 RMB ~ 3,285 VNĐ. Năm mươi triệu tệ là khoảng 165 tỷ.
Đêm đó, hai người họ bị dẫn đến một căn nhà đổ nát. Mông Qua trông vẫn tự nhiên như thường, đặt hai tay lên bàn, lạnh giọng bảo, "Chúng mày muốn thì lấy đi."
"Nhưng trước khi chúng mày chặt tay tao, để tao nói cho chúng mày biết. Tao sẽ đòi lại hết tất cả, có điều không phải ở chúng mày, mà ở trên người nhà chúng mày. Thân nhân hai bên họ chúng mày càng nhiều thì tỉ số bồi thường càng lớn. Tao nói được là làm được. Giờ muốn chặt thì chặt mau cho tao, đừng giở cái thói lề mề như lũ giẻ rách mạt hạng."
Bằng cách ấy, họ đã chuyển nguy thành an ngay tức khắc.
Tên này rất giỏi thuật đọc tâm, cậu ta nắm bắt được bản chất yếu đuối của con người, cộng thêm cả sự tàn nhẫn thâm căn cố đế. Dương Sưu còn tưởng rằng cả đời cậu ta sẽ chẳng bao giờ nếm được mùi thất bại.
Vậy mà hôm nay Dương Sưu đã nhìn thấy sự thất bại trong mắt cậu ta, hay chăng còn được gọi là sự thống khổ.
Khi sắc trời càng lúc càng tối sầm, cơn mưa nhỏ rả rích biến thành cơn mưa to mù mịt. Hạ Thiên không ngừng đi qua đi lại, bồn chồn nhìn chiếc điện thoại trong tay. Khoảng nửa tiếng trước, Mông Qua đột nhiên kéo cậu ra ngoài, vội vàng hỏi có liên lạc được với chị của cậu không, nghe cậu bảo không thì anh ta hấp tấp chạy đi mất.
Cậu gọi điện cho chị, nhưng không ai nghe máy.
Đến hơn chín giờ tối, điện thoại của cậu cuối cùng cũng reo lên.
Lúc Hạ Thiên nhìn thấy chị mình ướt đẫm như chuột lột đứng trong bốt điện thoại dột nước, Hạ Thiên bỗng thấy hận bản thân mình tột cùng. Tại sao cậu lại phải thay Mông Qua chịu tiếng xấu? Tại sao lại ngủ sâu trong một thời gian dài đến vậy? Tại sao lại ngu ngốc gửi gắm chị mình cho Mông Qua?
Nếu không bất hạnh gặp phải những chuyện xảy ra ấy thì cuộc đời của chị đã không tàn tạ đến thế. Chị sẽ giống với bao người phụ nữ bình thường khác, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ quen biết một người thật lòng yêu chị, để rồi cùng người ấy kết hôn và hạnh phúc bên gia đình nhỏ đầm ấm, nói không chừng, có lẽ bây giờ chị đã được làm mẹ.
Chứ không phải như lúc này.
Chị của cậu, người chị luôn xinh đẹp dũng cảm lại đang ngồi xếp xó trong một góc của bốt điện thoại dột nước. Nước mưa dính ướt tóc chị, quần áo chị và cả đôi dép bông trên chân chị.
Nhìn thấy cậu, chị ngẩng mặt lên, đau khổ nói rằng.
A Thiên à, em dẫn chị đi với, miễn là không phải Bắc Kinh, đi đâu cũng được. Ở đây, chị không sống nổi nữa rồi. Chị không muốn gặp lại hai người đó nữa. Chị không thể chịu nổi, thực sự không thể chịu nổi, không thể chịu nổi nữa A Thiên ơi...
Hạ Thiên ngồi xổm xuống và ôm chị vào lòng, khe khẽ vuốt lưng chị, nhẹ nhàng nói, "Không sao cả, chị à. Không sao cả. Chị còn có em mà không phải ư? Em sẽ mãi ở bên cạnh chị, em thề."
Vào cái năm bố ra đi mãi mãi, cậu của tuổi mười bốn vô cùng bàng hoàng và bất lực, vậy mà Hạ Nhật dũng cảm của tuổi mười sáu đã ôm cậu vào lòng, dịu dàng an ủi bên tai cậu, "Không sao cả, A Thiên à. Không sao cả. Em còn có chị mà không phải ư. Chị sẽ mãi ở bên cạnh em, chị thề."
Thiếu nữ mười sáu tuổi ấy có một vòng tay cực kỳ dịu dàng, dịu dàng giống chiếc chổi lồng gà mỗi khi chạm nhẹ vào mặt cậu.
Cuối cùng chị cũng khóc nấc lên, hệt như đứa bé chịu ủy khuất, lẩm bẩm trên bả vai cậu, "Sao bọn họ có thể như vậy? Sao bọn họ có thể?"
Hạ Thiên không biết chuyện gì đã xảy đến với chị, nhưng cậu biết, trên thế giới này chỉ có mỗi Mông Qua mới có thể làm chị đau lòng đến thế.
Hạ Thiên đưa Hạ Nhật đến một quán trọ dành cho thanh niên gần đó. Chỗ này chi phí không đắt đỏ mà môi trường lại rất tốt. Cậu bảo Hạ Nhật đi thay đồ rồi nấu cho chị một bát canh gừng.
Uống xong, chị thϊế͙p͙ đi trong cơn mê man.
Sau khi Hạ Nhật ngủ một lúc, Hạ Thiên cầm điện thoại của mình đến một tiệm điện thoại cũ bán đi. Cậu cầm tiền đứng trước một cái thùng rác, sau đó móc sim điện thoại ra ném vào.
Tạm biệt, Mông Qua. Lần này tôi sẽ không bao giờ đưa chị tôi cho anh nữa, không bao giờ.
Hạ Nhật ngồi trên bệ cửa sổ, vươn tay chạm vào ánh mặt trời rơi xuống phố, gương mặt chìm trong ánh sáng không thấy rõ biểu cảm. Lúc tỉnh lại, Hạ Thiên đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Cậu bước tới, dõi theo ánh mắt của chị thì thấy khung cảnh dưới phố rất nhộn nhịp. Có tiếng người bán hàng rong rao hàng và tiếng mọi người cò kè mặc cả mua đồ khiến cho cả khu chợ bừng bừng sức sống.
"Hạ Thiên, chị muốn ăn cái đó." Hạ Nhật vừa làm bộ quẹt nước miếng, vừa chỉ vào tô mì lớn mà cô nàng béo đang bưng: "Giờ chị đói đến mức không nói nổi nữa rồi."
Không đói mới lạ. Một người ngủ một ngày hai đêm không đói mới lạ.
Sau một hồi ăn ngấu ăn nghiến, Hạ Nhật nói với em trai mình, "Hạ Thiên à, bây giờ em phải làm giúp chị một chuyện."
***
Mông Qua phát hiện hộ chiếu, thẻ căn cước, quần áo và tất cả những thứ có liên quan đến Hạ Nhật đều tự dưng biến mất. Rõ ràng sáng sớm nay lúc đi làm anh còn nhìn thấy chúng kia mà.
Quần áo của họ để cùng một chỗ, bàn chải đánh răng nằm cạnh nhau, ngay cả cốc nước cũng đặt chung với nhau. Mỗi khi nhìn những vật nhỏ tượng trưng cho cuộc sống ấy, Mông Qua lại không khỏi thỏa mãn, vui vẻ chẳng khác gì đứa trẻ. Những thứ ấy như đang nói với anh rằng họ đang sống cùng nhau.
Nhưng hiện tại, cô đã mang tất cả những thứ tượng trưng cho cuộc sống của họ đi mất rồi.
Anh vung tay, phá hủy hết tất cả. Những gì có thể phá anh liền đập bể hết. Không thành vấn đề, anh sẽ đưa cô trở về bên anh lần nữa, để cô mang tất cả những thứ thuộc về cô trở lại.
Trong ba ngày ấy, cơn ác mộng của năm năm trước lại tái diễn. Chị em họ dường như đã bốc hơi khỏi Bắc Kinh. Suốt ba ngày ấy anh tìm kiếm bọn họ như phát điên.
Mông Qua của tuổi mười tám không bao giờ nghĩ rằng mình của tuổi hai tám sẽ yêu Hạ Nhật quê mùa, đầu đất, lại không có chút bắt mắt nào, sâu đậm đến vậy, yên đến mức muốn móc tim óc phổi ra dâng lên trước mặt cô.
Mông Qua lấy điện thoại gọi cho Trâu Vi.
Nhưng khi Mông Qua đang gọi cho Trâu Vi thì Hạ Nhật đã ở độ cao 10.000 mét.
Người phụ nữ năm mươi tuổi ngồi bên cạnh đang trò chuyện với cô, thao thao bất tuyệt những việc trong nhà làm bà ấy đau đầu thế nào, rồi lại đến chuyện cô con gái lớn lấy chồng ở Mỹ ngày nào cũng thúc giục bà ấy đến chăm con cho cô ấy.
Sau khi máy bay hạ cánh, Hạ Nhật giúp bà ấy lấy hành lý. Người phụ nữ có chút ngượng ngùng bảo: "Cháu à, có phải bác nói nhiều quá không."
"Không đâu bác ạ." Hạ nhật cười lắc đầu. Kỳ thực cô ước gì mình cũng được như vậy, ước chi mình cũng có một người nhà thế ấy.
"Bình thường bác không nói nhiều thế đâu. Chỉ tại bọn họ ép bác phải nói ra. Mỗi khi bác phàn nàn gì về họ, nếu họ không lơ đi thì cũng chạy biệt tích." Bà ấy nhìn Hạ Nhật, thở dài một hơi: "Thanh niên bọn cháu không hiểu đâu."
Thanh niên bọn cháu? Có lẽ người phụ nữ ấy không hiểu, có những người dù bên ngoài trẻ trung nhưng trong lòng lại cất giấu một trái tim già cỗi.
Bầu trời bên ngoài sân bay Chicago vẫn còn mờ tối. Hạ Nhật ngồi một bên nhắm mắt.
Dường như cô đang trong một giấc mơ, mơ thấy cậu bé tên Mông Thạc ấy. Lần đầu tiên trông thấy cô đã có cảm giác rất quen thuộc, hóa ra cậu bé có đôi mắt giống hệt Tô Hồng Liên. Lúc cô cõng cậu bé vào thang máy gặp phải Tô Hồng Liên, cô đã ngu ngốc nói với cô ta những lời tự cho mình là đúng. Trước đây, cô không hiểu tại sao cô ta lại tự tin đến vậy.
Bây giờ, cuối cùng cô cũng hiểu.
Cũng hiểu tại sao Thành Chí Cao lại ngắt lời khi Mông Qua bảo mình có một bí mật lớn, hiểu vì sao cô gái kia lại xem thường cô đến vậy. Thì ra có rất nhiều người biết chuyện ấy, bao gồm cả vợ chồng Mông Hữu Bác mà cô nhất mực tôn kính, hoặc lẽ cũng có cả ông nội.
Nếu vậy, ông nội đã nói về đám cưới của cô và Mông Qua với tâm trạng thế nào? Tại sao ông có thể nói một cách hiển nhiên đến thế?
Trong giấc mơ, tất cả những người biết chuyện đều nhìn cô bằng ánh mắt trào phúng và thương hại, xung quanh cô đầy rẫy những tiếng xì xào bàn tán.
Mười hai vị thần trên đỉnh Olympus rõ ràng mặt mũi rất hiền lành. Lúc còn nhỏ xíu, bọn họ đã cám dỗ cô bằng một quả táo đỏ mọng làm người ta thèm đến chảy nước miếng, bảo rằng muốn ăn được táo thì phải trở thành một đứa bé ngoan.
Ban đầu, trái táo ấy thoạt nhìn chỉ khiến người ta nghĩ nó rất ngon và rất ngọt.
Nhưng dần dà, theo năm tháng dần trôi trái táo ấy lại càng trở nên phong phú hơn. Trên thân xác của nó ký thác tất cả những tưởng tượng về hạnh phúc mà cô hằng khao khát.
Để có được quả táo ấy, cô luôn luôn nỗ lực làm một đứa bé ngoan.
Cho đến khi cô nghĩ nó sắp thuộc về mình, thì không biết từ khi nào, các vị thần đã học được cách lừa dối con người.
Có một đôi bàn tay vuốt ve mặt cô, dịu dàng như bàn tay của cha nhiều năm trước. Có âm thanh đang gọi cô, Hạ Nhật, Hạ Nhật.
Trong một thoáng mông lung, Hạ Nhật nhìn thấy Trình Như Thánh. Như Thánh...
Bấy giờ, bầu trời ở Chicago đã sáng rỡ.