*Dịch: Duẩn Duẩn*
Hạ Nhật vẫn duy trì thói quen trước kia, sau khi khóc mệt xong, cô liền lăn ra ngủ.
Ôm lấy Hạ Nhật đang cuộn tròn trong lòng mình, Mông Qua nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó lấy khăn mặt dịu dàng lau đi vệt nước mắt trên mặt cô. Anh lại ngắm cô hồi lâu, cuối cùng đặt làn môi nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt cô, đầu tiên là cái trán bướng bỉnh, tiếp theo là đôi mắt tinh nghịch, rồi lại đến chóp mũi xinh xắn, sau cùng là đôi môi phớt đỏ.
Cởϊ áσ khoác ra, Mông Qua nằm xuống bên cạnh Hạ Nhật, ngửi mùi hương của cô, trong đầu không nhịn được nhớ tới hình ảnh của cô trong quán rượu ban sáng, toàn thân không khỏi nóng lên, anh đem thân thể dịch sang bên cạnh một chút, điều chỉnh lại hơi thở rồi nhắm mắt lại.
Thời khắc này, cứ tĩnh lặng như vậy, thật tốt biết bao*.
(*) Nguyên văn là 岁月静好 tuế nguyệt tịnh hảo: năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên.
Tình cảnh này vẫn diễn ra ấm áp cho tới lúc hoàng hôn, khi Hạ Nhật tỉnh lại chỉ thấy ánh sáng của ngọn đèn nhỏ le lói như hạt đậu.
Hạ Nhật vừa khẽ động, Mông Qua liền mở mắt, tay ôm cô vào lòng.
Hạ Nhật kinh ngạc: "Sao anh lại ở đây? Sao anh lại ngủ chung với tôi?"
Ngủ chung? Nói như thế quả thực rất hợp ý Mông Qua, đúng là làm cho anh mở cờ trong bụng.
"Đây là phòng của anh, anh đương nhiên là ở đây rồi. Hơn nữa, cũng chẳng phải trước đây chúng ta chưa từng ngủ chung, em ngạc nhiên gì chứ?" Mông Qua kéo hai chữ "ngủ chung" kéo ra thật dài, muốn có bao nhiêu ám muội liền có bấy nhiêu.
Mặt cô đỏ lên, trước đây tiểu thiếu gia nhà anh mới có mười mấy tuổi đầu chứ. Hạ Nhật nằm trong lòng Mông Qua giãy dụa muốn thoát ra, nhưng Mông Qua không cho, cuối cùng, anh nhấc chân lên, đem Hạ Nhật áp dưới thân thể mình.
Hai người bây giờ trông rất mờ ám, cực kì mập mờ, không những thế không biết ai trong hai người lại còn liên tục thở dốc. Hạ Nhật chịu không nổi không khí như vậy liền giãy dụa, muốn thoát khỏi chiếc giường nguy hiểm này.
"A Nhật..." Mông Qua đè nén thanh âm: "Xin em đấy, đừng cử động mà."
Cô còn động nữa, phía dưới của anh sẽ nổ tung mất.
Hạ Nhật không còn là thiếu nữ ngây thơ mười mấy tuổi nữa, đương nhiên cô biết tình trạng hiện tại là thế nào, thế nên cũng không dám động nữa, mặc cho Mông Qua ép lên người cô thở hổn hển.
Chờ Mông Qua vừa mới rời khỏi, Hạ Nhật liền vội vàng nhảy xuống giường, lúng túng sửa lại quần áo.
"Tôi phải về đây." Hạ Nhật thấp giọng nói, trong phòng như có như không vương vẩn mùi mờ ám khiến cho cô cảm thấy bất an.
Mới vừa đi được mấy bước, liền bị Mông Qua ngồi trên giường kéo lại, trầm mặc một lát, anh nói.
"A Nhật, ở lại bên anh đi."
Trong phòng như chết lặng, Mông Qua đang nói...
"Trở lại bên anh được không em, sau này, chúng ta cùng nhau chăm sóc Hạ Thiên, chuyện của Hạ Thiên hãy để anh nghĩ cách khác."
Hạ Nhật lấy tay níu lấy tóc mình, người này vẫn giống như trước đây, chưa bao giờ quan tâm đến cảm giác của người khác.
"Mông Qua, anh cảm thấy có khả năng sao?"
"Vì sao không, Hạ Thiên không phải vẫn còn sao?" Mông Qua cố chấp nói.
Hạ Nhật giận quá hóa cười: "Anh nghe cho rõ đây, Mông Qua. Chuyện tình cảm không phải trò chơi con nít, không phải anh nói bắt đầu là bắt đầu, nói kết thúc liền kết thúc, anh đã nghe người nào nói chưa? Phàm là đi qua rồi thì chỉ lưu lại vết tích, mà anh, Mông Qua, anh đã để lại trong lòng tôi dấu vết quá sâu rồi. Em trai của tôi vì anh ngồi tù hai năm, lại tiếp tục năm năm, hơn một ngàn ngày trải qua thời gian sống mà không có chút ý thức nào, anh tự hỏi, chúng ta còn có thể sao?"
“Hiện giờ tôi sắp đi rồi. Và rồi tôi cũng phải kết hôn. Nên Mông Qua à, anh đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa."
"Em cho rằng mình đi được sao? Cấp trên của em không nói cho em biết à? Công ty của anh đã hợp tác với công ty của em, mà em chính là cố vấn hợp tác phải ở lại."
Mông Qua lạnh lùng nói. Hạ Nhật ngẩn người, cô tức giận cầm gối trên giường hung hăng đánh lên đầu anh.
"Anh là đồ tồi, đồ điên, đồ bệnh hoạn, tên cặn bã..." gối đầu điên cuồng rơi xuống người Mông Qua: "Tại sao anh lại vô lý như vậy? Tại sao anh lại làm vậy? Sao anh dám, anh cho rằng anh là ai? Anh dựa vào cái gì, hả?"
Mông Qua giữ chặt thắt lưng Hạ Nhật, vùi đầu trước ngực cô, anh cũng không muốn đi đến bước này, anh cũng không muốn bức Hạ Nhật vào góc chết, nhưng anh sẽ không để cho cô rời đi, càng không để cô kết hôn với người đàn ông khác.
"A Nhật, lần này em nghe anh được không, về sau mọi chuyện anh đều nghe em hết, được không em?" Giọng Mông Qua như thể cầu xin.
Cái tên này đúng là xem tình cảm là trò đùa, anh chỉ cần bản thân anh vui vẻ mà thôi.
Hạ Nhật hung hăng cắn lên cổ anh một cái, Mông Qua bị đau, nhẹ buông tay, Hạ Nhật thừa cơ tránh thoát.
"Mông Qua, về sau tốt nhất anh đừng nên xuất hiện trước mặt tôi, nếu như còn đối xử với tôi như bây giờ, đừng trách tôi liều mạng với anh."
Trước khi đi, Hạ Nhật oán hận bỏ lại những lời này.
Sau khi Hạ Nhật đi được năm phút, Mông Qua cầm điện thoại lên, yêu cầu Đinh Đương đặt cho anh một vé đi Mỹ sớm nhất.
Vài ngày sau, Ken hứng khởi nói với Hạ Nhật, ông ta sẽ cùng T.R hợp tác sản xuất một bộ phim tương tự với bộ phim nhựa "Chicago" dạng ca vũ kịch điện ảnh đã giành giải Oscar, sân khấu trong phim sẽ để cho ông ta tự mình thiết kế. Mà cô, Hạ Nhật, sẽ trở thành cố vấn hợp tác ở lại Trung Quốc.
Cuối cùng, tên chân chó A Thụ còn nhảy vô giúp vui: "Hạ Nhật à, thật là vui nha! Tiền lương tăng gấp đôi rồi nè, gấp hai lần lận đó."
Mông Qua vừa mới về tới, đã nhìn thấy Hạ Nhật đứng trước cửa nhà anh, gương mặt cô ẩn dưới ánh hoàng hôn, nghe tiếng bước chân, cô ngước mắt lên nhìn anh, trong đôi mắt mang theo sự mệt mỏi, còn có chút mờ mịt.
Nắm chặt túi hành lý, anh không muốn mềm lòng, Mông Qua đưa tay mở khóa cửa.
"Em đợi lâu chưa?"Mông Qua nhấn mật mã mở cửa.
Hạ Nhật không trả lời, theo Mông Qua đi vào nhà, đến thẳng ghế sô pha ngồi xuống, tìm một vị trí thoải mái dựa đầu vào. Hôm nay cô đi tìm Mông Qua cả ngày, thư ký của anh nói anh đi Mỹ rồi, sau đó cô lại tìm Thành Chí Cao, cậu ta nói đêm nay anh sẽ về. Vì vậy, cô liền đến đây chờ anh.
Mông Qua rót một ly nước đặt trước mặt cô: "Đã đói bụng chưa? Có muốn anh làm chút đồ ăn cho em không?"
Đây chính là Mông Qua, sau khi làm một loạt các động tác như vậy, nhưng vẻ mặt vẫn rất thản nhiên.
"Mông Qua" Hạ Nhật uống một hớp nước: "Đừng làm rộn nữa được không? Chúng ta cũng đều có suy nghĩ của người trưởng thành cả rồi, cho nên anh buông tay đi được không? Anh cũng biết, Hạ Thiên đang ở Mỹ mà, tôi cũng không thể ở đây mãi được. Anh đi nói lại với Ken đi, được không?"
Rõ ràng là lỗi của anh, kết quả cô vẫn phải đi cầu xin anh.
Mông Qua pha cho mình một ly cà phê, anh cũng mệt mỏi lắm chứ. Trong vòng mấy ngày qua đối với anh mà nói không khác gì một trận chiến. Thời gian ngủ của anh trong mấy ngày nay cộng lại còn chưa được mười tiếng. Hơn nữa bay mười mấy tiếng làm cho anh vô cùng kiệt sức. Trong mấy giờ đồng hồ kế tiếp này đối với anh mà nói là thời khắc rất quan trọng, anh phải xốc lại tinh thần, vùi đầu trong việc đàm phán này thôi.
Tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống, Mông Qua hỏi: "Hạ Nhật, em có biết Donnie, Gerald Donnie không?”
Cái tên này phút chốc khiến cho Hạ Nhật mừng rỡ, tiếp đó, tim cô điên cuồng nhảy lên. Làm sao có thể không biết, người đàn ông này đem lại cho người ta cảm giác như được cứu thoát khỏi tận thế vậy, cô đã truy đuổi anh ta trong suốt một năm.
Gerald Donnie sinh ra trong một gia đình y học nổi tiếng ở Mỹ, là một trong những chuyên gia về não uy quyền nhất trong những năm gần đây. Từng làm phẩu thuật mở não cho những bệnh nhân hôn mê dài hạn, đã thành công lấy ra tụ máu đông trong não của bệnh nhân. Anh ta từng phẫu thuật cho bốn người, trong đó ba người đã hồi phục trở lại, người còn lại trực tiếp qua đời trên bàn mổ. Tại thời điểm đó, bác sĩ của Hạ Thiên đề nghị cô đi tìm người này, bởi vì những bệnh nhân mà bác sỹ Donnie phẫu thuật đều có tình trạng tương tự như Hạ Thiên.
Vì vậy, Hạ Nhật vừa lúc không có việc gì làm liền đứng canh trước cửa nhà người ta. Thế nhưng, mỗi lần cô muốn tiến vào đều bị chặn lại, sau đó, có người nói cho cô biết vị bác sĩ Donnie này chỉ làm phẫu thuật cho những nhà triệu phú mà thôi. Hơn nữa, tính cách lại cổ quái, đôi khi, ngay cả tiền cũng không nhận. Cô vẫn không tin, cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Trình Như Thánh, cô rốt cuộc cũng được gặp anh ta.
Hạ Nhật còn nhớ rõ ngày ấy, thời tiết hôm đó đậm cái lạnh của mùa đông. Trong nhà hàng Trung Hoa vàng son rực rỡ, vị tiên sinh Donnie kia đang chậm rãi uống trà chiều, trên bàn bày một quyển tạp chí. Sau khi nghe cô nói xong ý đồ, anh ta cầm lấy tạp chí mở ra, chỉ vào một trang rồi nói tiếng Anh với giọng thuần Mỹ, "Cô có thể mua cho tôi tấm vé này không? Nếu như có thể, tôi sẽ đồng ý giúp cô."
Hạ Nhật lúc đó chỉ biết chảy nước mắt.
Không thể, cô đương nhiên không thể, cô không có bản lĩnh đó, giá vé đó là một con số khổng lồ.
Cô chỉ là nhân viên quèn trong một công ty thiết kế, cô làm sao làm được. Hôm đó, Trình Như Thánh bị hộ vệ của anh ta mời đi ra, bởi vì anh đã chửi ầm lên với ông chủ của bọn họ.
Từ ngày đó, Hạ Nhật cũng không nghĩ tới vị Donnie kia nữa.
"Mông Qua" Giọng nói Hạ Nhật không tự chủ được hơi run rẩy, cô thận trọng hỏi: "Anh, anh biết anh ta sao?"
"Ừ." Mông Qua gật đầu: "Hôm trước bọn anh có gặp mặt, còn ăn chung bữa cơm. Anh đã nói cho anh ta nghe về tình hình bệnh của Hạ Thiên rồi."
Hạ Nhật lập tức ngồi xuống cạnh Mông Qua, tay nắm chặt cổ áo anh.
"Thật sao? Mông Qua? Anh thật sự biết anh ta sao? Anh thật sự ăn cơm với anh ta sao? Anh thực sự nói đến bệnh của Hạ Thiên sao? Mông Qua, xin anh, anh đừng có gạt tôi."
Lời nói của Mông Qua như cho cô một hy vọng rực rỡ, Hạ Nhật thật sự hoài nghi giờ phút này có phải là cô đang nằm mơ hay không.
"Tất cả đều là sự thật, A Nhật." Mông Qua nắm lấy vai Hạ Nhật: "Hơn nữa, bọn anh cũng đã đi gặp Hạ Thiên, anh ta còn trả lại kết quả kiểm tra toàn thân của Hạ Thiên nữa."
"Thế nào?" Giọng nói Hạ Nhật run rẩy lợi hại.
"Vì hiện tại Hạ Thiên còn trẻ, thân thể bẩm sinh lại tốt, vậy nên Donnie nói phẫu thuật lần này có đến tám mươi phần trăm thành công."
Hạ Nhật lập tức nhảy cẫng lên từ trên ghế, không ngừng phe phẩy thân thể trước mặt Mông Qua: "Mông Qua, thật tốt quá, Mông Qua, thật sự là quá tốt, Mông Qua, Mông Qua..."
Cô bắt đầu nói năng lộn xộn, đây là một niềm vui bất ngờ, niềm vui sướng như sóng triều ùn ùn kéo đến.
Trong đầu thanh tỉnh một chút, cô liền ôm lấy Mông Qua: "Mông Qua, Mông Qua, anh làm giỏi lắm, cám ơn anh, Mông Qua."
Mông Qua hít sâu một hơi: "Hạ Nhật, lần này phẫu thuật cho Hạ Thiên là có điều kiện."
Trong nháy mắt, khuôn mặt kia đột nhiên trắng bệch, Hạ Nhật nhớ lại lần đó cũng gặp phải trắc trở, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Mông Qua.
"Điều kiện là em, Hạ Nhật." Mông Qua nói từng câu từng chữ: "Cái giá để Hạ Thiên được phẫu thuật là... Hạ Nhật phải trở thành vợ của Mông Qua."
Hạ Nhật cảm thấy bản thân mình như đang nghe một câu chuyện cười vô cùng hoang đường, một chút cũng không buồn cười. Thế nhưng nó hoàn toàn là một câu chuyện cười, giống như A làm hư vật mà B yêu thích nhất, cuối cùng A nói có thể giúp B khôi phục lại vật đó như nguyên trạng ban đầu, nhưng hắn sẽ độc ác đưa ra những điều kiện vô lý đến cùng cực.
"Mông Qua, anh điên rồi..."
"Đúng vậy, anh đúng là điên rồi..."
Thời gian tàn khốc như vậy, đã đem hết thảy những tình cảm tốt đẹp tiêu tan hầu như không còn. Bọn họ đã từng là thanh mai trúc mã, đã từng tin tưởng lẫn nhau*.
Còn nhớ năm ấy, cảnh xuân tươi đẹp, anh nắm tay cô đi tới dưới chân Trường Thành, lúc ấy cô mệt đến không nhúc nhích nổi nữa, đã nói với anh, "Mông Qua, cậu đi đi, tớ chờ cậu ở chỗ này, sau khi cậu đi xem về, hãy nói cho tớ biết được không."
Chàng thiếu niên tuấn tú kia liền trả lời cô, "Không được, phong cảnh đẹp như vậy nhất định phải xem cùng nhau." Sau đó, liền cõng cô đi dọc hết đoạn Trường Thành.
Cô vẫn luôn nhớ, nhớ kỹ những việc tốt mà anh đã làm với cô.
Thế nhưng, ngày hôm nay, người này đã hoàn toàn thay đổi rồi.
P/s: Đọc xong chương này muốn khóc quá, tự do của Hạ Nhật nay còn đâu~