Nếu như thời gian có thể trôi ngược, Hạ Nhật thường tự hỏi mình, khi đó, bản thân vẫn sẽ kéo theo người con gái tên Tô Hồng Liên kia mà đẩy cánh cửa của công xưởng ước mơ vào ngày xuân năm ấy chứ? Có lẽ là sẽ, từ đầu đến cuối cô vẫn kiên định tin rằng, là của bạn thì chung quy sẽ là của bạn, không phải của bạn thì mãi mãi sẽ không phải của bạn.
Cô quen Tô Hồng Liên vào một dịp cuối tuần, như thường lệ cô đến chơi nhà cụ ông Tô, đó là một buổi chiều, quán trà của cụ ông Tô vào lúc ấy thường chẳng có nhiêu khách. Vừa đẩy cửa, Hạ Nhật liền nghe thấy một tràng tiếng nhạc ngoại vui tươi tràn đầy phong tình.
Trong đình viện yên tĩnh chỉ có âm nhạc và cô gái vận váy đỏ đang xoay tròn theo tiếng nhạc. Hạ Nhật lặng lẽ đứng đấy, nhìn cô gái trên sân khấu nhảy múa đến quên mình, chiếc váy đỏ bung ra theo từng vòng xoay người, hệt như một đóa hồng đỏ đang nở rộ. Hạ Nhật nhất thời ngây ra, người con gái mỹ lệ kia với điệu nhảy tuyệt vời đã mê hoặc cô. Về sau, cô biết được cô gái kia đã nhảy điệu thịnh hành nhất của Tây Ban Nha, điệu Flamenco.
Khi nhạc ngừng, cô gái trên sân khấu mới phát hiện không biết từ lúc nào mà dưới sân khấu đã có thêm một khán giả, cô nàng cũng không kinh ngạc, chớp chớp đôi mắt to mà hỏi: “Chị là ai?”
Người con gái ấy cực kì xinh đẹp, mái tóc dài ngang lưng chẻ đôi hơi xoăn để xõa trên vai, gương mặt nhỏ chừng bàn tay phối thêm ngũ quan tinh tế, chiếc váy liền thân màu đỏ mặc trên người cô nàng trông kiều diễm mà không dung tục, Hạ Nhật cảm thấy người con gái đó trông rất giống với chiếc cầu vồng rực sắc mà mình đã vẽ ở công xưởng ước mơ.
“Tôi…” Hạ Nhật giật mình nhận ra sự thật thố của bản thân, mở miệng định trả lời câu hỏi của cô gái.
“Chị chắc là Hạ Nhật?” Cô nàng ngắt lời cô: “Em đoán, chị nhất định là Hạ Nhật, đúng chứ?”
“Đúng vậy, tôi là Hạ Nhật, cô là?” Hạ Nhật rất tò mò về thân phận của người con gái này.
“Em tên Tô Hồng Liên.” Cô nàng bước từ trên sân khấu xuống, đến bên cạnh Hạ Nhật mà thấp giọng nói: “Là cháu gái của ông cụ Tô.”
Hóa ra là đứa cháu gái nhỏ hơn mình một tuổi mà cụ ông Tô thường nhắc đến, Tô Hồng Liên. Hồng Liên, cái tên này rất phù hợp với cô bé trước mặt, người cũng như tên, hệt như một đóa sen hồng nở rộ.
“Cụ ông Tô thường nhắc em với tôi.” Có lẽ do cụ ông Tô thường nhắc đến, nên Hạ Nhật có cảm giác thân thiết bội phần với Tô Hồng Liên.
Tô Hồng Liên cũng cảm thấy người con gái tên Hạ Nhật này có một loại sức hút, khiến người ta không nhịn được mà muốn đến gần: “Nhất định là nói em rất xảo quyệt, rất lì lợm nhỉ.”
Với chất giọng trong trẻo, Tô Hồng Liên nhại lại ông nội mình: “Cái con bé Hồng Liên nhà ông đấy hả? Cả ngày chỉ lo chơi phần mình, quên mất lão già đây rồi, cũng không nghĩ thử xem ông đã nuôi nó lớn như thế nào.”
Học giống cực, Hạ Nhật bật cười, cụ ông Tô đích xác đã nói như vậy.
Vì thế, Tô Hồng Liên mười sáu tuổi và Hạ Nhật mười bảy tuổi cứ như vậy mà thân với nhau. Hạ Nhật rất vui khi quen biết Tô Hồng Liên, đó là một cô bé chân thành. Ở trường, bạn cô bề ngoài đối xử với cô rất tốt, nhưng họ luôn lén mỉa mai cô, nói cô là chân theo hầu của Mông Qua, giễu cợt cô là chim sẻ cũng muốn biến thành phượng hoàng, giễu cợt cô ôm mộng lọ lem hão.
Mông Qua rất vui mừng, vì hơn một năm nay, nụ cười của Hạ Nhật đã từng chút một nhiều thêm, cho dù làn mây mù giữa vầng trán vẫn chưa tan đi, nhưng Mông Qua biết đó chỉ là vấn đề thời gian. Hạ Nhật giống như cái tên của cô vậy, là ánh sáng, là rạng ngời.
Cả ngày Chủ Nhật, cậu và Hạ Nhật trốn trong phòng mình xem phim, đó là một bộ phim chiến tranh, Hạ Nhật xem được một lúc thì ngủ quên mất. Cô cuộn người trên ghế sô pha, bộ dáng nhỏ bé, đôi mi dài vệt thành một cái bóng nhỏ trên mặt. Đầu ngón chân nhỏ nhắn trắng muốt một nửa giấu trong ống quần, một nửa lộ ra bên ngoài, cả người trông giống hệt một chú mèo nhỏ không nhà để về. Nhìn Hạ Nhật như thế, trong lòng Mông Qua vô cùng thương xót, cậu biết cô đang cố gắng đóng tốt vai người chị. Ở trước mặt Hạ Thiên, cô lúc nào cũng cười hì hì, dịu dàng nói chuyện với nó, thỉnh thoảng lại giả vờ tức giận để dọa nó. Một người con gái mười bảy tuổi ở trước mặt em trai mình một bên vào vai người mẹ, một bên vào vai người bố.
Nhìn người con gái như vậy làm sao mà không thương chứ? Mông Qua nhẹ nhàng bế cô lên, cẩn thận đặt cô lên giường, lần đầu cậu nhìn rõ bộ dáng của cô gái này, đường nét của Hạ Nhật ngoại trừ đôi mắt to lanh lợi ra, những điểm còn lại đều nhàn nhạt, nhưng khuôn mặt không đẹp lắm kia vào lúc này đây lại cứ phảng phất như tỏa ra mị lực, khiến người ta không dời nổi mắt. Mông Qua nghĩ, Giang Hạo Thiên si mê Hạ Nhật cũng không phải không có lý do.
Mông Qua tìm một chỗ nằm xuống bên cạnh Hạ Nhật, thoạt đầu do bị mùi hương trên người cô khiêu dẫn. Cậu biết Hạ Nhật không phải loại con gái biết chăm chút cho bản thân, ví như cô rất ít khi mua đồ mới, ví như tóc của cô luôn dùng một sợi dây thun để buộc thành đuôi ngựa, ví như Hạ Nhật trước giờ đều không dùng nước hoa, nhưng Mông Qua vẫn một mực cho rằng trên thế giới có một loại mùi hương độc nhất vô nhị thuộc về riêng Hạ Nhật, mùi hương ấy giống như hương thơm của cánh đồng lúa mạch mênh mông bát ngát khi được mặt trời ngày thu chiếu vào.
Nhiều năm về sau, Mông Qua luôn nhớ đến khung cảnh lúc đó, đầu của cậu gác trên đỉnh đầu Hạ Nhật, bọn họ ngủ thϊế͙p͙ đi trong tiếng nhạc phim “Trân Châu cảng”.
Hạ Nhật gặp được mẹ của mình vào một năm hơn sau khi bố cô mất, bà ấy ngồi trong đại sảnh của tòa nhà, còn cô kéo lấy tay em trai mình đứng nghiêm ngay cửa vào.
Trông thấy hai chị em họ, người phụ nữ đã không còn trẻ nhưng vẫn xinh đẹp đó đứng dậy khỏi sô pha mà chạy về phía họ, trong phim mẹ con chia xa sau cùng đều nhận nhau trong cái ôm mà.
Hạ Nhật từng tưởng tượng ra khung cảnh khi gặp mẹ, nhưng cứ luôn càng nghĩ càng thấy lẻ loi.
Con người đó đưa cô và Hạ Thiên đến với thế giới này, cũng là con người đó lần lượt vắng mặt trong mỗi một giai đoạn trưởng thành của cô và Hạ Thiên, bà ấy đứng ở đó trông thật xa lạ.
Mẹ của cô cô vừa nhìn đã nhận ra, từng chút thiên tính mẹ con cộng thêm thật ra trong lòng cô đã tưởng tượng vô số lần về bà ấy thông qua những bức ảnh cũ. Cho nên, Hạ Nhật từ ánh nhìn đầu tiên đã nhận ra mẹ của mình, nhưng trong lòng đã không còn xúc động nữa. Cô đã từng tưởng tượng rằng mẹ mình sẽ mặc một bộ đồ trắng, mặt đầy nước mắt mà xuất hiện trong tang lễ của bố mình, nhưng bà đấy từ đầu đến cuối chưa từng đến, dù có mong ngóng thế nào cũng đều không đến, đó là lần đầu tiên cô mong mỏi bà ấy đến như thế.
Khi đó, bản thân vô cùng sợ hãi, sợ đến không biết phải làm sao mới tốt, nhưng, cô không thể để Hạ Thiên nhìn thấy nỗi sợ của mình. Hạ Thiên nhỏ hơn cô mà, chẳng phải sao.
Bà ấy nói, “Hạ Nhật, Hạ Thiên, xin lỗi, mẹ đến muộn rồi.”
Hạ Nhật biết cụ ông Mông vẫn luôn tìm kiếm bà ấy, thông qua đại sứ quán của Austria, thông qua những Hoa kiều ở đó, vẫn luôn tìm kiếm bà ấy, nhưng lại nhận được tin bà ấy đã gả đi nước Mỹ xa xôi. Nói cái gì mà Vienna là giấc mơ của bà, cuối cùng chẳng phải vẫn theo người đàn ông khác đến Mỹ sao. Sau đó, Hạ Nhật nói, “Ông nội, sau này đừng tìm bà ấy nữa.”.
Cứ như vậy đi, Hạ Nhật nghĩ, nhưng hiện tại cớ sao còn phải tìm về?
Bà ấy nói lôi thôi dài dòng rất nhiều, nhưng Hạ Nhật một chữ cũng chẳng nghe lọt, trong trí nhớ chỉ có gương mặt lạc lõng của bố và ánh mắt ngây ngốc nhìn hình của vợ mình vào thỉnh thoảng mỗi khi say.
Người đàn ông to cao ngồi bên cạnh cũng đứng dậy, ông ta đỡ lấy thân thể run rẩy của bà. Người đàn ông đó có gương mặt của người châu Á, dùng vốn tiếng Trung lưu loát để tự giới thiệu với cô. Người đó tên Trình Thư Vũ, là Hoa kiều mang quốc tịch Mỹ, cũng là người mà mẹ cô lấy. Chuẩn xác một chút thì nên xem là cha kế của Hạ Nhật và Hạ Thiên.
Ông ta nói, “Mẹ của các con trước giờ chưa từng quên các con.”.
“Hạ Nhật, Hạ Thiên, đi cùng mẹ được không? Về lại bên cạnh mẹ được không?” Bà van nài họ.
Mông Qua ở bên cạnh thấy căng thẳng, cậu sợ nghe thấy chữ “Được” từ miệng Hạ Nhật, cậu cũng biết người mẹ đưa con mình đi là việc chính đáng trên đời, cậu cũng biết như thế hoàn toàn là điều tốt cho hai chị em Hạ Nhật, cậu hiểu rõ tất cả, nhưng cậu không muốn Hạ Nhật đi, cậu đã quen có cô ở cạnh mình.
Mông Qua ngồi hộp nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Nhật, Hạ Nhật nhìn em trai của mình một cái rồi ánh mắt dừng trên mặt Mông Qua, qua rất lâu mới nói, “Con nghĩ thử đã.”
Kì thực, Hạ Nhật không muốn rời khỏi nơi đây, nơi đây có cuộc sống mà cô quen thuộc, nơi đây có cụ ông Mông đối xử với cô rất tốt, quan trọng hơn là nơi đây có Mông Qua. Nhưng cô không thể không nghĩ cho Hạ Thiên.
Mông Qua nghe câu trả lời của Hạ Nhật, trong lòng thở phào một hơi, còn may, cậu nhất định sẽ dụ Hạ Nhật ở lại, bất kể là dùng cách gì, cậu cũng không hiểu được vì sao mình lại sợ Hạ Nhật rời đi. Vào lúc đó, cậu nhớ đến việc Hạ Nhật bình thường đối xử tốt với cậu, lúc cậu bệnh cô sẽ túc trực bên cậu tùy ý cậu sai khiển, cô là một thính giả rất tuyệt luôn yên lặng nghe cậu than vãn, lúc chỉ có hai người cậu thường không hề che giấu mà lên cơn với cô nhưng cô cũng không hề giận, mỗi lần đánh rơi thứ gì đó cô luôn sẽ đặt nó lại vào tay cậu, Hạ Nhật luôn dùng một phương thức đặc biệt để dung túng cậu như thế.
Vận dụng miệng lưỡi giảo hoạt, Mông Qua nói với hai chị em về một đống những lý do để đừng theo mẹ họ đi Mỹ, chẳng hạn như ngôn ngữ bất đồng, chẳng hạn như người phương Tây khinh thường người châu Á, chẳng hạn như ở đâu cũng sẽ bị người ta bắt nạt, chẳng hạn như ở nơi đó độc phẩm tràn lan, chẳng hạn như ở bên đó thường xảy ra cướp giật, đọ súng, bạo lực học đường,...
Hạ Nhật chỉ yên lặng lắng nghe Mông Qua ở một bên om sòm múa mây, sau khi nghe xong thì nói với em trai mình rằng, “A Thiên, em đừng nghe cậu ấy nói xằng nói bậy.”
“A Thiên, em có muốn đi không?”- Cô đặt tay lên vai Hạ Thiên.
“Chị, chị thì sao?”- Hạ Thiên mười lăm tuổi đã cao hơn chị mình một chút.
“Nếu như em muốn đi, vậy thì,” Hạ Nhật ngừng lại: “Chị sẽ đi cùng với em. Nếu như em muốn ở lại, vậy thì chị sẽ ở lại với em.”
Vào cuối thu năm mười bảy tuổi, Mông Qua cùng hai chị em họ đưa mắt nhìn theo chuyến bay có mẹ của họ vụt ngang qua bầu trời Bắc Kinh.