Ngày thứ hai mở mắt ra, sắc trời đã sáng rõ.
Ta vươn vai duỗi mình, từ trong phòng thong thả đi ra, ngó sang đình viện. Không một bóng người.
A, quái. Ngày thường thức dậy chẳng phải đã thấy Hàn Huyền ở ngoài này luyện kiếm sao?
Nghĩ nghĩ, ta ra ngoài đại sảnh khách *** xem thử. Liếc qua một cái, quả nhiên trông thấy Hàn Huyền đang ngồi ăn sáng.
Ta cười thầm, tiêu sái bước tới, ngồi xuống cạnh y xong tựa cằm lên tay, nhìn y chằm chằm.
Thấy ta xuất hiện, Hàn Huyền đến mí mắt cũng không động, không nhanh không chậm ăn hết một cái màn thầu*, uống cạn một bát canh, nhất cử nhất động thong dong tao nhã, làm như kẻ giương cung bạt kiếm với ta đêm qua không có can hệ gì đến y vậy.
Ăn xong, y cư nhiên còn nhìn ta cười cười, nhã nhặn chào như không có việc gì: “Hôm nay ngươi dậy muộn thế.”
Ây da, quả nhiên là kẻ lòng dạ khó lường. Ta biết ngay Hàn Huyền không dễ dàng bị ta chọc tức chết vậy đâu.
Có người như vậy làm đối thủ mới thú chứ.
Ta cười áy náy đáp lễ: “Ta vốn không định dậy muộn thế này, nhưng đêm qua tâm tình sảng khoái nên ngủ rất ngon, thật có lỗi.”
Hàn Huyền liếc ta một cái, thản nhiên nói: “Ngủ ngon là tốt. Nói vậy, thương thế của ngươi hẳn đã hoàn toàn khôi phục rồi? Chúng ta cũng không cần trì hoãn ở nơi này nữa.”
A? Trong lòng ta bỗng nhiên gióng lên một hồi kẻng báo động giòn giã. “Không biết Hàn đại đương gia muốn sắp xếp hành trình như thế nào?”
Nụ cười của Hàn Huyền đầy thâm ý. “Ngươi theo ta từ Bắc xuôi Nam nhiều ngày như vậy, hẳn đã vất vả không ít, sau này nếu không ngại, ngươi có thể quyết định hành trình.”
Có chuyện tốt vậy sao?! Hôm nay trời đổ huyết vũ không biết chừng?
Được lắm, đã vậy nhất định phải khoa môi múa mép sao cho y không có cơ hội đổi ý.
Ta cười mỉm. “Luận thân phận hiển hách của Hàn đại đương gia, một lời nói ra đương nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, Trầm Nghi xin được khắc ghi trong lòng, dù chết cũng không dám bất tuân.”
Hàn Huyền ắt hiểu được ý của ta, khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Quá lời, quá lời. Không biết Trầm công tử hôm nay muốn đi đâu?”
Còn hỏi đi đâu? Nơi ta muốn đi nhiều vô số kể. Mấy ngày nay lẽo đẽo theo y, nếu không phải gấp rút lên đường như chạy giặc thì bị cừu gia đuổi giết, đánh xong lại phải lê lết tìm chỗ dưỡng thương, cẩn thận nhẩm tính đã qua hơn một tháng.
Tên hỗn đản này, lãng phí của ta nhiều thời gian như vậy!
Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, ta vô duyên vô cớ bị hụt mất ba mươi đêm xuân có lẻ, y phải bồi thường cho ta bao nhiêu lượng vàng mới đủ đây?
Cúi đầu nửa ngày, cuối cùng hạ quyết định – nếu đã đến Hồ Nam mà không ghé qua địa phương gần đó thì thật đáng tiếc.
Ta ghé sát vào tai Hàn Huyền, thấp giọng nói: “Đại đương gia, ta nghĩ kỹ rồi, chúng ta đến Trường Sa đi.”
Nghe xong “Trường Sa” hai chữ, mắt Hàn Huyền đang nhắm hờ bỗng nhiên mở ra, dùng một loại ánh mắt cổ quái không ngừng xem xét ta từ trên xuống dưới, xem một trận thật lâu rồi mới chậm rãi mở miệng: “Trầm Nghi, ngươi đi Trường Sa là vì muốn gặp Khúc Vân Thường ư?”
Ta ‘a’ một tiếng, cười nói: “Thì ra ngươi cũng biết.”
Hàn Huyền hừ nhẹ: “Việc của ngươi và Khúc Vân Thường, trên giang hồ chỉ sợ không ai không biết thôi!”
Ta nhếch môi cười khẽ, trong đầu không khỏi nhớ tới dung nhan diễm lệ yêu kiều kia.
Vân tưởng y thường hoa tưởng dung*
Mang câu thơ tuyệt diệu như vậy cô đọng thành khuê danh, quả thật xứng với sắc đẹp tuyệt thế của nàng. Nghĩ đến gương mặt thập phần tinh xảo khi hờn dỗi khi tươi cười, thân mình lả lướt uyển chuyển như bay như múa, thầm khen không hổ là đệ nhất mỹ nhân được võ lâm xưng tụng.
Lại nói tiếp, đã lâu lắm rồi không gặp Vân Thường, thật là nhớ quá. Chia tay lần trước, nàng khóc rất thương tâm, không biết bây giờ đã ra sao?
Ta còn đang ngơ ngẩn xuất thần, thanh âm lạnh như băng của Hàn Huyền lôi tuột ta xuống từ chín tầng mây: “Ta dĩ nhiên biết Khúc Vân Thường đối với ngươi một lòng một dạ, nhưng cũng biết thân phụ của Khúc Vân Thường hận không thể đem ngươi nghiền ra thành tro. Nếu ta nhớ không lầm, có một lần ngươi bị hắc bạch lưỡng đạo phía Nam đồng thời truy nã, chính là do Khúc Thương Hải bày mưu đặt kế đúng không?”
Ta bất đắc dĩ thở dài. “Khúc bá phụ thân là thủ lĩnh của Tứ Hải minh*, nhưng lại có chút nóng nảy lỗ mãng.”
Hàn Huyền thản nhiên nói: “Bất luận là ai, chỉ có độc nhất một nữ nhi nâng niu như châu báu lại bị hái hoa tặc thăm viếng, không nóng nảy lỗ mãng cũng khó.”
Y nghiêng đầu, ánh mắt tự tiếu phi tiếu quét qua ta: “Khúc Thương Hải tầm nã ngươi mấy tháng, hận không thể bắt sống ngươi đem về lột da rút gân, ngươi còn có gan tự chui đầu vào lưới ư?”
Gì đây, muốn cướp lời của ta à?
Ta gục mặt lên bàn, miễn cưỡng đáp: “Hàn đại đương gia huyên thuyên nửa ngày, có phải là không dám đi Trường Sa không?”
“Ô?” Hàn Huyền nhướng mày. “Vì sao lại không dám?”
Ta nghiêng người lại gần, thì thầm: “Kỳ Lân xã cùng Tứ Hải minh, một xưng bá đất Bắc, một hùng cứ trời Nam, đối với nhau như hổ đói rình mồi, phân tranh liên miên, là đối thủ sống mái nổi danh khắp giang hồ. Nếu lúc này ngươi đơn thân độc mã xông vào sào huyệt của Tứ Hải minh, chẳng phải cũng như đưa dê vào miệng cọp a? Ta mà là ngươi, ta cũng không dám đi đâu.”
Hàn Huyền cười lạnh nói: “Ngươi ít dông dài khiêu khích ta đi. Ta đây là cái gai trong mắt Khúc Thương Hải, vậy còn ngươi dẫn xác vào Trường Sa, chẳng lẽ so với ta sẽ khá hơn?”
Ta phì cười: “Ngươi đã quên thuật dịch dung của Trầm gia ta rồi sao? Hôm trước bị Tề Chiêu Thần bắt được là vì hắn từng gặp qua ta, nhớ rõ dáng hình của ta, còn Khúc Thương Hải thì chưa từng. Ta mà dịch dung, trong thành Trường Sa ngoại trừ Vân Thường ra, chỉ e không ai có thể nhận ra được.”
Hàn Huyền ngưng thần nhìn gương mặt đang dịch dung của ta, trầm ngâm không nói.
“Đại đương gia vẫn muốn đi cùng ta sao?”
Ta vô cùng khẩn thiết nhìn y, trong lòng lầm rầm niệm tới niệm lui: “Khích tướng kế khích tướng kế khích tướng kế, có âm mưu có âm mưu có âm mưu, nhìn ra đi nhìn ra đi nhìn ra đi, không cần theo không cần theo không cần theo…”
Hàn Huyền trầm tư một hồi, khẽ gật đầu nói: “Thôi được. Trên đường đi ngươi chịu trách nhiệm giúp ta dịch dung, ta liền theo ngươi xông pha Trường Sa.”
… Trời cao sao nỡ đối với ta như vậy! Hàn Huyền nhà ngươi rốt cuộc là dốt nát hay thông minh?!
Ta nhất thời vô lực, đập đầu xuống bàn.
Điều duy nhất có thể xác định chính là, bất luận chuyện gì, y cũng phải hành hạ ta mới vừa lòng.
Bên tai vẫn truyền đến thanh âm nhã nhặn ung dung của Hàn Huyền: “Ngươi bị gì, đang khỏe mạnh bình thường sao đột nhiên lại gục xuống?”
Làm như quan tâm ta lắm a? Sao nghe ngữ khí của y chẳng khác gì đang cười trên nỗi đau của người khác vậy?
Qua nửa ngày, ta rốt cuộc vận sức trấn tĩnh lại, ngồi thẳng dậy mà thở dài sườn sượt: “Ta từ nhỏ huyết khí không đủ, nhất là vào sáng sớm bệnh trạng càng nặng. Vừa rồi nghe Hàn đại đương gia nói muốn cùng ta đi Trường Sa, phấn khích quá độ khiến bệnh cũ tái phát, một trận đầu váng mắt hoa… Ai!”
Hàn Huyền liếc xéo, mỉm cười nói: “Lại là đầu váng mắt hoa, tay chân bải hoải ư? Chứng huyết khí không đủ này của Trầm công tử sao nghe quen thế.”
Ta cười gượng hai tiếng, liếc mắt nhìn y, âm thầm kêu khổ.
Kỳ thật đòi đi Trường Sa chỉ là nói suông mà thôi. Nếu Hàn Huyền đáp ứng cho ta quyết định hành trình, mà nơi ta muốn đi y lại không chịu đi, ta với y tự nhiên có thể quang minh chính đại mỗi người mỗi ngả rồi. Chứ đang bình yên vô sự, ai lại nguyện ý chạy đến sào huyệt Tứ Hải minh cho người ta chém a?
Làm sao bây giờ?
Còn đang mải phiền não, ta nghe Hàn Huyền khoan thai nói: “Vốn không biết Trầm công tử thể hư khí yếu, liệu có thể đến Trường Sa được chăng? Nếu ngươi không thể thì chi bằng chúng ta đổi nơi khác vậy.”
Thấy khóe miệng y nhếch lên một tia chế giễu, lòng ta phừng phừng căm tức.
Y đã không sợ, ta sợ cái gì!
Mặc kệ y ôm mưu đồ gì đến Trường Sa – mượn đao giết người cũng được, tiếp tục lấy ta thử kiếm cũng chẳng sao – dù sao nơi đó thị phi bất phân, chấp y trắng trợn coi trời bằng vung cũng không dám đâu.
Ta trừng mắt nhìn Hàn Huyền, trong lòng hừ lạnh một tiếng. Ngươi không sợ chết thì cứ theo. Bao nhiêu ngày qua ngươi đày đọa ta nhiều rồi, vẫn chưa diện kiến công phu đày đọa người khác của ta mà? Một khi tới Trường Sa, chúng ta từ từ tính toán sổ sách.
Nhìn bên ngoài sắc trời không còn sớm, mặt trời đã lên cao, Hàn Huyền cùng ta mỗi người một bụng mưu ma chước quỷ, nhìn nhau tươi cười, đứng dậy tính tiền ra đi.