Ta hít sâu một hơi, thở ra, lại hít vào, lại thở ra, sau đó xoay người đi thẳng. Ngự Vương một phát bắt được ta, khó hiểu nói, “Thanh Hòa, ngươi đi đâu đấy.”
“Ta đi kiếm Bạch Liên Hoa, ta muốn động phòng với hắn.”
Ngự Vương tức thì giận tái mặt, thấp giọng giận dữ nói, “Ngươi dám!”
“Ngươi xem ta có dám hay không!” Ta gạt phăng tay hắn, “Không chỉ Bạch Liên Hoa, yêu tinh quỷ quái trong viện này đều là mỹ thiếu niên, tất cả đều ngóng trông có được một đêm xuân cùng ta, hơn nữa đối với ta bảo sao nghe vậy, chưa tính ở trên ở dưới, chí ít cũng thổi tiêu cho ta, còn tính toán cái gì.”
“Không được!”
Ngự Vương lần thứ hai dang tay bắt được ta, sau đó dùng sức đẩy, đẩy một phát lên giường.
Ta nặng đầu hẫng chân ngã xuống giường, cảm thấy thân thể hắn đã dán ngay lên, đầu áp sát trên đùi ta, tức thì mở cờ trong bụng, càng thêm táo tợn vờ vờ vịt vịt nói, “Thả ta ra, thả ta ra, ngươi không thổi tiêu cho ta! Ta liền ra ngoài yêu đương vụng trộm!”
“Câm miệng!” Ngự Vương mạnh mẽ giật tung đai lưng ta, thò tay vào dò xét, vừa chạm tới ta, ta liền tinh thần hăng hái mà run run rẩy rẩy, chống tay lên, cúi đầu nhìn hắn.
Đúng lúc hắn ngẩng đầu nhìn ta, cái biểu tình này thật là không hề tình nguyện, cứ y như ta là tú bà bức gái lành thành kỹ nữ, hắn là con nhà tử tế sa chân lạc bước hồng trần không bẳng~
Lặng im chốc lát, Ngự Vương thình lình đứng dậy.
Sau đó bước nhanh tới buồng bên, lục lọi mất nửa ngày, không biết moi ra từ đâu một thanh trường tiêu chính cống, trở lại trước người ta, nói, “Ngươi biết đấy, bản vương không giỏi âm luật.”
Nói đoạn bèn đưa tiêu tới đặt bên miệng toan thổi.
Ta vội vàng đứng dậy, phẫn nộ giằng xuống, vứt trên mặt đất giẫm bèm bẹp.
Sau đó lao về phía cửa, hô toáng, “Bạch Liên Hoa ~ Bạch Liên Hoa ~ “
Ngự Vương bổ nhào tới, từ phía sau bịt chặt mồm ta.
Ta liều mạng vùng vẫy, Ngự Vương bị ta tha đi xềnh xệch tới cạnh cửa, mắt thấy sắp không giữ ta được, bèn trực tiếp tuột phéng quần ta ra, thuận thế ấn ta lên cửa. Ta còn chưa phản ứng lại, hắn đã một tay nâng eo ta lên, chầm chậm đâm vào.
“Ưm! Ngươi đồ…!” Ngươi đồ tiểu súc sinh! Dĩ nhiên cứ bắt đầu trực tiếp như thế hả.
Ta tức thì đau đến toàn thân run bắn, hà miệng hớp hớp không khí chờ cho hắn đi vào toàn bộ.
Sau ta chẳng phát nổi ra âm thanh nào nữa, chỉ biết cúi đầu nghẹn ngào, lại sau nữa quần áo đã bị hắn tuột sạch từ bao giờ, cũng như huyết thạch bọc ở bên trong, cùng nhau cuộn đống vứt trên mặt đất.
– ――――――――――――――――― ――――――――――
“Bản vương không dự định dây dưa thêm nữa.”
Mặt trời lên cao, ánh dương tươi sáng.
Ngự Vương gối đầu lên cánh tay ta, hai người còn nằm ỳ trên giường.
“Mẫu phi đã gây sức ép về phía bản vương, hối thúc bản vương tuyển phi. Hiện nay tín vật đã mất. Bản vương rất cần thân phận của ngươi, làm minh chứng đanh thép nhất.”
Ta đang chực kể chuyện huyết thạch cho hắn. Thế mà vừa nghe hắn nói muốn tuyển phi, trong lòng run lên, bèn lập tức nuốt ngược trở lại.
“Như vậy được không.” Ta vuốt mái tóc dài rối tung của hắn, “Làm sao đại thần chịu tin một tên sủng thần mị chủ bao năm là hoàng tử, còn phải bái làm chủ thượng.”
“… Kỳ thực tín vật là một khối huyết thạch, vào thời điểm mỗi vị hoàng tử đầy tháng, lấy tinh huyết từ cổ tay hòa máu huyết phụ hoàng chế thành, chỉ có máu của chính bản thân hoàng tử mới hòa tan được vào trong huyết thạch. Chỉ cần trước mặt chúng thần và mẫu phi trích máu nhận chủ, ngươi là hoàng tử, chính là sự thật bất kỳ ai cũng không thể chối bỏ. Theo tuổi tác, tính vai vế, ngươi đều là trưởng hoàng tử, là kẻ xứng đáng leo lên hoàng vị nhất.”
“Ngươi tính toán thế nào vậy hả?” Ta đứng dậy, niết cái cằm nhọn của hắn, “Nếu ta là đại hoàng tử, ngươi và ta liền là thân huynh đệ, tội danh hoàng tộc loạn luân, ngươi có thể gánh nổi hay không?”
“Nói cho cùng, chẳng qua là mấy chuyện đồn thổi vớ vẩn sau lưng, tuy rằng bản vương đối với ngươi rất mực cưng chiều, thế nhưng đại thần trong triều, có mấy người thực sự từng thấy hai ta thân mật?”
Ngự Vương cười khẩy, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong vô cùng duyên dáng, “Kể cả có kẻ nào từng thấy… Trước khi diễn ra nghi thức trích máu, kẻ nào gặp qua, kẻ đó sẽ chết!”
Ta vội vàng ngồi xuống, “Không được đụng tới Tử Du và Tiểu Mai.”
Nghĩ nghĩ ngợi ngợi, lại nói, “Cũng không được đụng đến mấy thứ không phải người trong viện này của ta.”
“Là ngươi không nỡ, hay là tính lưu lại dự phòng, sau lưng bản vương yêu đương vụng trộm.”
Ta âm thầm lau lau mồ hôi lạnh đầy trán. “Đương nhiên không phải.”
Ngự Vương trở mình, hừ lạnh nói, “Điều chúng ta nên lo lắng, chính là nhân ngôn khả úy1, còn như mấy thứ chẳng phải người kia, bản vương vẫn chưa có tâm tư này… Về phần Tử Du và Tiểu Mai, bọn chúng như thế nào, bản vương rõ ràng không kém ngươi đâu. Thanh Hòa à, cái họa sát thân người ta bảo, toàn chính là do tự rước vào thân đấy, chỉ cần sau này bọn họ tiếp tục hầu hạ ngươi, thành thành thật thật an phận thủ thường, bản vương tuyệt sẽ không làm khó bọn họ.”
Ngự Vương đứng dậy, thông thả mặc quần áo, “Bản vương về phủ tắm rửa, trước cuối tháng, sẽ không thể quay lại đây nữa.”
Ta đè tay lên trán, cảm thấy eo mỏi lưng đau, cắm đầu ngã vật ra giường. Duỗi lưng một cái.
Ngự Vương mặc quần áo xong xuôi, cúi người hôn chụt ta, “Lần tiếp tới tìm ngươi, đó là ngày trích máu nhận chủ. Về phần đối sách, bản vương đã suy nghĩ đâu đấy, ngươi không cần phải lo lắng. Thập lục vệ vừa trừ, tâm phúc mẫu phi ở bên người bản vương, đã tức khắc thanh lọc sạch sẽ. Đến trước cuối tháng, bất kể trong triều phát sinh chuyện gì, ngươi cũng không được lại vào cung chịu hiểm.”
Hôm nay mùng mười, tháng ngày an ổn hiếm hoi này phải chịu khó hưởng thụ.2
Ta toàn thân khoan khoái từ nhà xí chui ra, quyết định trước lượn trong sân một vòng.
Hạnh hoa, đã có chút lụi tàn, song cành lá rung rinh mướt mát3, phóng mắt khắp nơi, đều là hoa thơm chim hót. Ta phi thân lên cây, tay trái nắm một con sẻ nhỏ chưa kịp đào tẩu, tiện thể ngồi luôn trên cây, vê vê cái bụng xù lông của nó.
Liếc qua khóe mắt liền thấy một con sâu róm rơi bụp xuống vai, ta dùng lá cây khều lên, đưa đến bên miệng con chim sẻ, con sẻ ngậm lấy bay đi mất.
Con sẻ vừa bay, con sâu nữa lại rơi bụp xuống vai, ta nhíu nhíu mày, búng một ngón tay văng đi, ngửa đầu nói, “Tử Vi, đừng quậy nữa.”
Tử Vi chẳng biết khi nào, đã ngồi ngay trên đầu ta. Đang rung đùi, thấy ta ngửa đầu, liền quẳng về phía ta một con sâu róm.
Ta vội vàng né tránh, “Sao trên cây nhiều sâu róm thế.”
“Sâu róm cũng là sinh linh, có khí báu ở đâu, tự nhiên sẵn lòng tiếp cận, tiếc là tử khí của đại nhân không vẫy tới hồ điệp dập dờn, ngược lại rước lấy cả cây sâu róm… Tử Vi khuyên đại nhân… sau nay bớt lên cây thì vẫn tốt hơn.”
Ta rùng mình một cái.
“Đại nhân. Chuẩn bị tiến cung chưa?”
“Có lẽ cuối tháng thôi.” Ta khựng một chút, “Ngươi biết rồi?”
“Mọi người đều biết tuốt tuột rồi.”
Còn nhân ngôn khả úy gì chứ, ta thấy cái bọn không phải người này mới là những kẻ lắm miệng kìa, chỉ có điều không ai nghe thấy mà thôi.
“Các ngươi truyền tin nhanh thật.”
“Đấy là đương nhiên. Dù sao cả nhà đại bộ phận đều là tôi tớ bị ngươi đặt tên, tự nhiên ngươi đi đâu, thì phải theo đấy. Mới rồi Ngự Vương vừa đi, tất cả đã bắt đầu âm thầm thu dọn hành lí4 rồi.”
Ta líu lưỡi, sờ soạng san hô bên hông, “Tiểu San Hô, còn ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
U quang chợt lóe, Tiểu San Hô bay ra, vẫn bé xíu xìu xiu. Ngồi xổm trên chạc cây, ôm một cái bọc nho nhỏ, dáng dấp nhỏ xinh đặc biệt khiến người ta thương yêu.
“Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.” Tiểu San Hô vỗ vỗ cái bọc, chớp chớp cặp mắt như hồng ngọc, hưng phấn nói, “Nghe đâu trong hậu cung có rất nhiều phương pháp nở ngực bí truyền…”
“Khụ khụ.” Tử Vi che miệng nói, “Đại nhân, ngươi xem Bạch Liên ở cạnh ao, cũng không còn nở xòe nữa.”
Ta thuận thế ngó sang, đúng vậy, tất cả cánh hoa đã khép lại rồi.
“Ủa?”
“Đại nhân chưa ban tên cho y, y không thể ở lỳ bên cạnh đại nhân, nghĩ đến đại nhân tiến cung thể nào cũng gấp gáp, nhất định không thể ôm cả chậu hoa sen mà chạy, cho nên y đã giáng yêu thành mị, quyết định vứt bỏ một phần pháp lực, một lần nữa biến thành mị liên hoa. Chỉ cần thành mị, thì không bị trói buộc vào bản mệnh liên hoa, đi đâu cũng được hết. Kiểu như con nhỏ đó.”
Ta nhìn San Hô, Tiểu San Hô còn đang một mình tự sướng với phương pháp nở ngực bí truyền trong cung.
Lại liếc Tử Vi, ta thở dài.
“Đại nhân số mệnh đã định, đào hoa lan tràn, điều Tử Vi có thể làm được, cũng chỉ có chút ít này thôi.” Nói đoạn, đem một khối ngọc bội bạch liên dúi cho ta, “Chờ Bạch Liên hóa thân thành mị, sống mái chớ bàn, cứ bảo y nương thân vào khối ngọc bội này đã, về phần ta…”
Tử Vi bỗng nhiên lấy viên tử minh châu ta đưa cho hoàng đệ dạo nọ, cũng dúi cho ta, “Vậy nên cuối tháng đại nhân rời khỏi đây, khắp người nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ cần trên cổ đeo tử minh châu, bên hông treo San Hô Bạch Liên lủng lẳng5, bả vai mỗi bên phải trái lại ngồi chồm hỗm một con tiểu hồ, sau lưng ngoắc một con oán linh…”
Ta tức thì hai mắt tối sầm, mất thăng bằng một cái, từ trên cây ngã cắm xuống dưới, đục một cái hố trên mặt đất.
Trong vòm cây truyền đến tiếng cười sằng sặc của Tử Vi và Tiểu San Hô.
Đằng xa, con thỏ nhãi ranh gập lại công văn, nhìn thấy ta đang xoa mông trong sân, không nhịn nổi khẽ mỉm cười, giơ quạt lên che mặt.
…………………………………………………..
1. Nhân ngôn khả úy: miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ.
2. Bản gốc đoạn này rất kỳ quái. Câu thoại của Ngự Vương không có điểm kết thúc, ngắt câu ngắt dòng loạn xị. Ta mạn phép tự thêm thắt và sửa lại cho… có vẻ hợp lý, có gì sai đừng chửi!
3. Nguyên bản là 匆匆盈盈 (thông thông doanh doanh), ta ứ hiểu nên chém.
4. Nguyên bản là 行礼 (hành lễ), dưng mờ ta nghi là 行李 (hành lí).
5. Nguyên bản là 坠子 (trụy tử), tức là vật treo lủng lẳng như hoa tai hoặc mặt dây chuyền. Dưng mà khối san hô bạn Thanh Hòa đeo hông cũng bị gọi là “trụy tử”, mà hai món này vào cùng một xâu thì phải, nên ta sẽ tùy ngữ cảnh mà dịch là ngọc bội hoặc cái gì đấy lủng lẳng cho cả nhà cùng dễ hiểu, nha.