“Quý đại nhân, Quý đại nhân!” Dạ hung hăng nghìn cân giáng xuống, xếp bằng ngự trên cái mông ta, biểu diễn tư thế đả tọa, “Quý đại nhân!! Xin chào!!!!”
“Ôi ôi! Ngươi đừng động đậy nữa! Eo ta sắp gãy mất rồi.”
“Ngươi xem chưa gãy được đâu này.” Dạ lại hung ác nhấn xuống một phát. Ta lập tức đau đến nắm tay giộng đất bồm bộp, “Ta sai rồi, sai rồi.”
Tay kia tưởng tìm đến cầu cứu Quan m trên cổ, nào biết ngay sau đó, đã bị Dạ nhanh tay lẹ mắt, bỗng dưng kéo đứt phựt sợi dây đỏ, đoạt lấy mặt ngọc Quan m nắm trong tay, “Quan m ngàn năm thì thôi vậy, ngươi lại đi trông vào cái tòng teng tí tẹo thế này trấn trụ ta sao, hở?”
“Ôi! Eo eo eo!!!!”
Ngón tay Dạ lần lên môi ta, khều ra vói vào trong.
Ta há miệng kiên quyết cắn xuống, kết quả bỗng chốc xuyên qua ngón tay hắn, phập nát chính môi của mình, mùi máu tươi tức thời tuôn trên đầu lưỡi.
“Sách!” Dạ vội vàng bay lên, nâng ta vừa tê liệt ngã vật ra dậy lại, một mặt hơi có chút đau lòng xoa xoa thắt lưng ta, mặt khác xán vào, liếm liếm lên khóe miệng chảy máu của máu, ta rùng mình một cái, toàn thân đều đau, khói phụt lên đầu, không nhịn được hung tợn trợn mắt với hắn.
“Đại nhân, bộ dạng ngươi lườm ta như vậy, quả đúng là lẳng lơ quyến rũ nha.” Dạ ép ta ấn vào ngực hắn, ta bị thân thể lạnh băng của hắn làm cho cóng đến mức bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
“Đừng nhúc nhích.”
Dạ sống chết đè chặt ta, quấn lên lưng ta, “Sinh tiền đều bị người ta ôm vào trong lòng, thì ra ôm người khác ở trong lòng mình, cũng là một việc rất thoải mái hớ.”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi để ta mặc cái áo bông, ngươi cứ ôm ôm ôm ta…” Hàm răng bắt đầu va lập cập.
“… Cóng chết ngươi.”
Đầu ta bị hắn ghì vào ngực, vừa giương mắt liền nhìn thấy vết máu đỏ sậm trên vạt áo hắn.
Bên tai tựa hồ lại vang lên âm thanh lửa cháy lốp bốp, trong nháy mắt, ta dường như bị lửa vây quanh, không phân rõ, là lạnh hay là nóng.
“Dạ.”
“A?”
“Vì cớ gì ngươi hy vọng ta nằm dưới đến thế.”
Dạ khựng một chút, buông lỏng ra ta, quay đầu đi chỗ khác, chả hiểu làm sao bắt đầu lên cơn hờn dỗi.
“Ngươi đặt tượng Quan m lại đại đường đi… Sau này ta không gây chuyện với ngươi, cũng không bắt nạt ngươi nữa, nhưng mà ngươi không được, không được cấm ta tới gần ngươi như thế.”
Không biết vì sao, hắn nói như vậy, tự nhiên ta lại có phần hoảng hốt, trong lòng không khỏi nảy ra một câu, không khống chế được liền buột ra khỏi miệng.
“Trên áo ngươi… Có phải là máu của ta hay không…”
Dạ giật nảy mình, kinh ngạc nhìn ta, đột nhiên thét lên the thé, vung xuống một trảo, “Oa oa! Ngươi là đồ con rùa! Không phải nói đã quên hết chuyện trên cầu Nại Hà sao! Quả nhiên ngươi đã nhìn! Đã nhìn có phải hay không!”
Ta bị trảo này của hắn đập đến nỗi đầu óc choáng váng, nhất thời lại cảm thấy mơ hồ, xoa xoa bên má vừa bị tát, uất ức khôn tỏ, “Cái… Cái gì hả.”
“Hứ!!”
Dạ bay lên, bay tới cửa lại cào vài nhát, hình như mới giải tỏa được chút bực bội, sau đó liền xuyên cửa bay mất.
Từ vệt cào chảy xuống máu đen, tí tách tí tách dây bẩn thảm Ba Tư. Ta thở dài, tìm mảnh khăn, bắt đầu lau cửa, thế nhưng máu càng lau càng nhiều, khiến cho ta khắp người là máu, cuối cùng ta ném luôn mảnh khăn xuống đất, dựa vào cạnh cửa, bắt đầu thở dài.
“Ô ô, thế này là làm sao vậy.” m thanh quen thuộc truyền đến.
Có người đẩy cửa sổ ra, ngồi trên bệ cửa nhìn về phía ta, cười đen tối, “Làm sao mà làm đến kịch liệt như vậy, còn ra nhiều máu thế này?”
“Nói bậy cái…!”
Ta xoay về phía cửa sổ phẫn nộ nói, thế nhưng vừa mới nói ba chữ, liền kinh dị đến nói không ra lời.
Ta nhìn thấy người đang ngồi trên cửa sổ, khoanh tay, chân vắt chéo, tà áo đen bị gió thổi bay phần phật, tóc bới cao búi rối, gài một cây trâm màu trắng như tuyết, trên tai trái xuyên ba lỗ, xỏ vào ba cái khuyên bạc lớn nhỏ không đều.
Cũng chẳng biết cởi giày, giẫm luôn một cước lên thảm của ta, xoay người đóng cửa sổ, tiến về phía ta, ngồi xổm xuống, một tay khều cằm ta, đôi mắt hạt hạnh híp lại, “Thế nào, nhiều năm không gặp, không nhận ra ta nữa sao?”
Thân thể cứng ngắc của ta run lẩy bẩy, rụt lui ra sau, “Sao… Sao có thể chứ… Cơn gió nào thổi ngài tới đây…”
“Mấy ngày nay nghe nói triều đình âm thầm dò la ta trên giang hồ, ta bèn vào kinh thuận tiện xem ngươi một cái, xem nào, ngươi nhất định có chuyện rồi nhờ. Ai da, có điều nhắc đến, mấy năm nay ngươi thật đúng là càng lớn càng quyến rũ này.”
Ngón tay chà xát cằm ta, hắc y nhân đứng dậy, đạp giầy, bò lên giường của ta, chui vào chăn của ta, ngáp một cái, “Rót cho ta chén trà.”
Ta áo quần xộc xệch bò dậy, chùi chùi máu trên tay, vội vàng rót cho hắn một chén trà, đưa tới bên miệng lão nhân gia hắn, “Sư huynh. Trà.”
“Ờ.” Lười biếng nói, “Trước để đó đi.”
Ngón tay ngoắc ta một cái, “Tới đây.”
Ta vội vàng buông trà bước lại, “Sư huynh có gì dạy bảo.”
“Lên giường.”
Ta nhanh nhảu chui vào ổ chăn, sư huynh nghiêng người, ôm ta vào trong lòng, tay bắt đầu sờ soạng, từ trên đầu sờ thẳng xuống phía dưới.
“Không tồi, đều đã lớn rồi. Bên dưới cũng đã lớn. Khi còn bé hệt như viên thịt, ôm đi ngủ thật là thoải mái, về sau cũng miễn cưỡng coi là ôn nhuyễn như ngọc, làm sao bây giờ lại cao như vậy.”
“…” Ta khắp trán mồ hôi lạnh.”Sư huynh dạy rất phải.”
Sư huynh buông ta ra, chỉ nhấc nửa người dậy, “Ta nghe nói ngươi thành sủng thần trong triều đình, ngươi thật đúng là có tiến bộ!”
Ta cuống cuồng đứng lên nói, “Sư huynh, trước tiên huynh đừng cáu, đệ cũng thân bất do kỷ.”
“A ha ha! Ngươi khẩn trương cái gì!” Sư huynh cười lớn vỗ mạnh vai ta, “Tiểu sư đệ à! Sư huynh ta nói ngươi làm rất đúng, làm cực kỳ đúng. Tốt nhất là ta khiến sư phụ tức chết, ngươi lại khiến ông ấy đội mồ bật dậy! A ha ha.”
Ta lặng lẽ chùi chùi mồ hôi lạnh. “Sư huynh, huynh vào kinh, vậy… giáo chủ ca ca…”
Sư huynh tức thì làm mặt lạnh, “Đừng nhắc đến hắn với ta.”
“Được, được.”
Ta vội duỗi cẳng nằm ngay đơ, mặc sư huynh ôm ấp nắn bóp.
Sự xuất hiện của sư huynh, với ta quả là nỗi kinh hoàng cực đại.
Trước mười hai tuổi, hằng đêm ta đều ngủ chung giường với sư huynh, sư huynh bảo bưng trà rót nước đổ bô, ta nào dám không làm, không làm là bị ăn đòn liền!
Thử tính tuổi tác, sư huynh cũng đã ba mươi, thế nhưng nhìn qua vẫn mang dáng dấp hai mươi mấy, tà khí quá chừng.
“Nào. Nói cho sư huynh xem, tên kia nhà ngươi, thế nào.”
Ta phản ứng lại, sư huynh đang hỏi về Ngự Vương, “Hắn… Coi như cũng được đi.”
“Cái gì gọi là coi như cũng được đi.”
“Trước đây đối với đệ không tốt, hiện tại tốt rồi.”
Sư huynh ngồi phịch xuống, “Cái gì. Ngươi lặp lại lần nữa, hắn dám đối xử không tốt với ngươi!” Nói đoạn bắt đầu lột quần áo của ta, “Hắn không tốt với ngươi như thế nào, lấy roi quất ngươi hả? Xài nến? Châm ngươi? Hay là đeo khuyên nhũ?”
Ta xấu hổ toát mồ hôi, “Không không, không có không có.”
Tay vô lực đẩy hắn ra, hắn lại tóm luôn cổ tay ta, nắn nắn, tức thì sắc mặt đại biến, “Sao, ai làm đây.”
Lúc này có người gõ cửa.
“Đại nhân.” Là con thỏ nhãi, “Oa Quốc phái một đoàn văn tăng, tháng sau sẽ tới Trường An, đại nhân? Công văn này, đại nhân ra đây giải quyết nhanh một cái. Đại nhân? Đại nhân, người vẫn đang ngủ à?”
Ta nhìn sang sư huynh, “Đệ đi ra ngoài một chuyến.”
“Không được!” Sư huynh đã phát hiện vết sẹo trên ngực ta, sắc mặt càng lúc càng khó coi, “Ngươi giải thích rõ ràng cho ta trước.”
“Đại nhân?” Con thỏ nhãi ranh lại gõ cộc cộc, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
…………………………………………………………….
Tiểu kịch trường
Ngự Vương ôm ta, dịu dàng nói, “Thanh Hòa, nói cho bản vương, nụ hôn đầu tiên của ngươi là ai thế ~ hửm?”
Ta nói, “Sư phụ nói lúc ta còn bé, cho sư huynh.”
Ngự Vương sựng một chút, thu hồi vẻ mặt tươi cười, “Ai là người đầu tiên vuốt ve thân thể ngươi?”
“Sư huynh hằng đêm đều xoa cho ta ngủ.”
Sắc mặt Ngự Vương dần trầm xuống, “Vậy lần đầu tiên của ngươi là ai hả!”
Ta run rẩy, “Phía sau lần đầu tiên là ngươi.”
“Phía trước thì sao!”
“Hức, đêm đó ta bắt gặp sư huynh cùng giáo chủ ca ca, ta bị huynh ấy tóm được… liền cho… Hức…”
Ngự Vương đẩy phắt ta ra, rút kiếm xông thẳng ra ngoài.