Quốc tang ba tháng. Dân chúng chỉ được mặc đồ trắng, không được treo đèn màu.
Ta được nuôi ở Thiên điện mấy ngày, rồi bị Ngự Vương tống về Ngoại Ti Tỉnh.
Tử Du tưởng chừng sắp điên. Tiểu Mai hai mắt vẫn sưng húp, bữa bữa làm canh táo đỏ bổ huyết cho ta.
Trên người ta đã trúng ba đao, chân trái cũng bị thương một chỗ. Toàn thân tất cả mười mấy vết thương lớn nhỏ, vết dài nhất phải đến bảy tấc, cũng may vết thương tuy dài, nhưng không sâu, ngoại trừ mất máu quá nhiều, so với lần trước bị thiết châm đâm thủng ngực thấu xương, vẫn còn dễ chịu hơn nhiều lắm.
Huống chi ta ở Thiên điện mê man mấy ngày, vết thương đã bắt đầu khép miệng, thời điểm trở về Ngoại Ti Tỉnh trên cơ bản đã không còn đau mấy.
Vào ban ngày con thỏ nhãi ranh mang theo tiểu hỏa cầu tới chơi với ta từ sáng đến tối, còn không biết liên tục lôi ra từ đâu rất nhiều đồ chơi Oa Quốc nho nhỏ.
Dạ thì cứ nửa đêm lại bay vào phòng ta, để ta gối đầu lên chân hắn ngủ.
Nói tóm lại, ngoại trừ Ngự Vương vẫn bị quốc tang vây hãm trong cung, không tới tìm ta đánh đàn thổi tiêu, khoảng thời gian đó, cũng không khác lúc trước ta dưỡng thương bao nhiêu.
Chỉ có điều, mỗi đêm, luôn luôn không mộng thấy hoàng đệ.
Khi tỉnh lại, ta đã nghĩ, hắn không muốn báo mộng cho ta, là hy vọng ta đừng thương tâm nữa sao. Ta cũng từng đi qua cầu Nại Hà, Dạ nói nhược thủy có thể nhìn thấy mọi chuyện lúc sinh tiền. Vậy hoàng đệ… có thể hay không thấy được khoảng thời gian kia ta bị Ngự Vương bắt nhốt, sau đó đã tha thứ cho ta rồi nhỉ.
Hay là sự hiện diện của ta, đối với hoàng đệ mà nói, cũng là loại ràng buộc biến tướng…
Sớm tinh mơ ngày thứ năm trở về Ngoại Ti Tỉnh.
Tiểu Mai vừa bưng cháo thừa đi, Tử Du liền gõ cửa, lúc tiến vào còn lúng túng gượng gạo dắt theo một thứ.
Khi đó ta đang nửa tựa ở đầu giường, kết quả cứ như thế không để tâm nghiêng mặt nhìn một cái, thiếu chút nữa sợ đến chết khiếp.
“Đại nhân.” Tử Du vẻ mặt khó xử nói, “Đứa nhỏ này bám ở cửa đại đường Ngoại Ti Tỉnh suốt hai ngày, cứ nói nó là thân thích của đại nhân…”
Ta xoay đầu liền trông thấy một đôi con ngươi màu tím, đang nháy nháy một cách giảo hoạt.
“Tử…!” Ta thiếu chút nữa cả kinh ngã từ trên giường xuống, “… Phải… Phải… Nó là em họ xa của ta…”
Tử Vi lập tức kéo kéo tay áo Tử Du, cười nói, “Ngươi xem, đã bảo ta là Quý Tử Vi rồi mà, bây giờ đã tin chưa.”
Lại còn Quý Tử Vi!
Sau đó hết hoảng rồi, liền tống cổ Tử Du, chờ Tử Du tiện tay đóng cửa đi xa, ta tức khắc nhịn không được giận tái mặt trừng y, “Sao ngươi lại hiện thân ra hả, cho dù Trường An này mấy ả người Hồ tóc vàng mắt xanh chỗ nào cũng có, nhưng sắc tím nhà ngươi vẫn nổi bần bật. Bị người ta cho là yêu quái bắt lại, có thể sẽ bị thiêu chết đó.”
“Đại nhân thật là vô tình mà.” Tử Vi tự rót cho mình chén trà, “Tử Vi vì đại nhân chống lại thiên mệnh, vừa phải chịu phạt. Còn bị thượng tiên nộ khí xung thiên một cước đạp thẳng từ trên trời xuống, đến bây giờ mông vẫn đau đây này.”
Ta sửng sốt, “A?”
“Tiên phẩm của ta cũng bị giáng cấp rồi, thượng tiên tịch thu mất pháp lực của ta, phạt ta dùng nhục thân bảo hộ ngươi đến khi thoái vị, cho ta khỏi lạm dụng tiên lực, lại phạm phải tội nghiệp bóp méo thiên mệnh. Đại nhân, ngươi đã nợ ta một cái nhân tình, sau này Tử Vi nhất định phải đòi lại.”
“A??”
“Thế đấy cứ như vậy đi.” Tử Vi buông trà, phất phất tay, “Đúng rồi, đại nhân, cái cây bạch liên Thiên Trúc trong hồ ấy, bảo ta giúp nó hỏi ngươi một chút, ngươi thích nam, hay thích nữ vậy.”
“A???” Đợi y hoàn tất bài diễn thuyết, ta đã hoàn toàn dại ra rồi.
Tử Vi vui vẻ, “Đại nhân còn không biết? Hoa sen thành mị, thời điểm hoa chưa nở, thì vẫn chưa xác định giới tính đâu.”
Đúng lúc này con thỏ nhãi ranh ôm tiểu hỏa cầu bước vào, nhìn thấy Tử Vi chợt sững sờ, Tử Vi khoanh tay, hất cằm uy nghiêm nói, “Tiểu hồ ly tinh, thấy bản tiên sao không hành lễ.”
Con thỏ nhãi ranh lập tức cong môi nói, “Ta là hồ ly ngoại quốc.”
Tử Vi khép tay nói, “Cũng phải. Mà thôi mà thôi, ta cũng quên mất bản thân giờ đã là nhục thể phàm thai. Đại nhân, Tử Vi ra ngoài trước.”
Con thỏ nhãi ranh lập tức xoay người đóng cửa, ta cười, “Ngươi không thích y?”
“Ai bảo y gọi ta là tiểu hồ ly.” Con thỏ nhãi ranh ngồi xổm bên người ta, nhẹ nhàng giúp ta xoa bóp cổ tay phải, “Ta đã không còn là con non nữa.”
“Phụt!” Con non.
“Đại nhân ngươi cười cái gì.”
“Khục khục. Không có gì cả. Đúng rồi, mới vừa rồi Tử Vi nhắc đến bạch liên.”
Sắc mặt thỏ nhãi ranh tức thì trầm xuống, nheo mắt liếc xéo ta, “Thật đúng là Dạ nói không sai, đại nhân thật đúng là phong lưu há.”
Cái… Cái này thì liên quan gì chớ.
“Nói cho cùng lại làm sao vậy.”
“Đại nhân còn nhớ cây sen đỏ đã cứu ngài một mạng chứ.”
“Ngươi nói gốc hồng liên hiến cho Ngự thái phi kia?”
“Đúng vậy. Một gốc bạch liên1 khác cùng tiến cống ngày ấy, đang chuẩn bị nở hoa ở trong sân Ngoại Ti Tỉnh chúng ta kìa.”
Nhắc tới ngày đó, Tử Du gọi người bưng hai bồn hoa sen tiến cống vào phủ, một hồng một bạch, bạch còn chưa thành hình, hồng cũng đã rộ lên như lửa. Khi ấy Tử Du hỏi ta, ta liền nói, đương nhiên là tiến cống hồng liên, Ngự thái phi xem cũng thích mắt, về phần gốc bạch liên kia, cứ trồng trong sân được rồi.
Con thỏ nhãi ranh nghe xong, chải chải vuốt vuốt mớ lông tiểu hỏa cầu, “Đại nhân, hôm nay chính là thời khắc mấu chốt bạch liên từ mị hóa yêu. Mị liên hoa này không giống với mị thông thường khác, đến khi nở rộ hóa yêu mới có thể định tính. Đại nhân không đành lòng để hồng liên chịu nỗi khổ bạt căn, cứu nó, chuyện nó vì báo ân đại nhân, liên hợp San Hô cản thay đại nhân một kiếm, đã cho gốc bạch liên trong sân kia biết. Bạch liên kia cảm thấy đại nhân là một đại thiện nhân, bèn quyết định lấy thân báo đáp.”
Ta bị sặc nước bọt của chính mình. Chấn động mạnh ho khan một cái.
“Loại… Loại chuyện này…”
Con thỏ nhãi ranh xòe quạt, vui sướng khi người gặp họa nói, “Loại chuyện này? Bạch liên Thiên Trúc tinh tế ân cần, biết rõ đại nhân khó xử, liền tận lực kéo dài hoa kỳ, quyết định đợi đại nhân trọn đời trọn kiếp, cũng không nở hoa… Chuyện này toàn bộ yêu tinh quỷ mị ở Trường An đều biết cả… Đại nhân ngài cứ từ từ dưỡng thương cho tốt, sau đó cho bạch liên hoa một câu trả lời thỏa đáng nhé!”
“Ôi. Như vậy làm sao được, đồ thỏ nhãi ranh ngươi thử nghĩ cách đi.”
Con thỏ nhãi ranh xòe quạt che khuất nửa khuôn mặt, vui sướng nói: “Tuyệt đối không giúp, ta còn chờ xem trò hay của đại nhân mà.”
Con thỏ nhãi ranh đi rồi, ta tâm phiền ý loạn lại nằm xuống, kết quả vừa định ngủ bù, đã bị một tràng tiếng khóc đánh thức. Trợn mắt nhìn lên, Tiểu San Hô đang ngồi xổm trước giường ta, khóc rấm ra rấm rứt.
“Tiểu San Hô?”
Tiểu San Hô vẫn mang hình dạng bốn năm tuổi, ngồi xổm bé thu lu trên mặt đất, đôi mắt như hồng ngọc sưng đỏ, đáng thương không thốt nên lời.
“Đại nhân.” Tiểu San Hô khịt khịt mũi. Thanh âm thẽ thà thẽ thọt, mềm mại êm ái.
“Ơ kìa, thế này là làm sao vậy.” Ta đưa tay xoa đầu con bé, “Đứa nào ức hiếp Tiểu San Hô nhà ta vậy.”
“Đại nhân, người làm chủ cho ta!” Tiểu San Hô thút tha thút thít đáp, “Ta vì cứu đại nhân mà bị thương, mấy ngày nay khó khăn lắm mới hóa lại hình người, còn biến thành nhỏ xíu thế này. Nếu như gốc bạch liên trong sân kia mà biến thành nữ, bộ ngực sẽ lớn hơn của ta. Hu hu… Như vậy không chịu đâu… Đám yêu tinh cũng đã bắt đầu cười nhạo sau lưng ta rồi, hu hu…”
Tay ta cứng đờ, cả người mồ hôi lạnh.
Vì thế Tiểu San Hô cứ nhè thời điểm ta phòng không gối chiếc lại tiếp tục, bám riết không tha khóc liền năm ngày, cuối cùng ta thảm bại xin tha, mang cặp mắt gấu trúc hướng con bé xin thề trước trăng, ta muốn cho bạch liên biến thành nam nhân.
Lúc này vết thương trên người đã bắt đầu đóng vẩy, ta cũng đạt được sự cho phép của Tử Du, có thể ra sân hóng gió.
Một lần hành xác này đã sang đến tháng tư, hoa đào đã tàn, hoa hạnh lại nở. Trong sân vạn vật tốt tươi hòa hợp, cỏ mọc chim bay.
Trong hồ mới thả một đàn cá chép đỏ, ta lắc lư bước tới bên hồ, liếc mắt liền thấy gốc bạch liên ấy.
Lá xanh như ngọc bích, hoa trắng muốt như tuyết, chỉ một điều hoàn toàn ngoài dự liệu, là sen kia không ngờ đã nở rộ.
“Đây…”
“Đại nhân.” Sương trắng từ trong bông sen tuôn ra, chậm rãi hóa thành một nam tử áo trắng tinh khiết, tóc trắng mắt bạc, thực sự là sạch không như băng thanh ngọc khiết, băng cơ ngọc cốt. Khách quan mà nhìn, tựa như một khối tuyết trắng tinh khôi.
“Đại nhân. Bạch Liên đã theo ý nguyện đại nhân biến thành nam tử…” Y đi tới, ta ngẩng đầu lên nhìn y, mới phát hiện y cao hơn ta hẳn một cái đầu! “Đại nhân, chờ thương thế của người tốt lên, chúng ta liền động phòng được không.”
Ta lùi ngay một bước, “Xin… Xin lĩnh tấm lòng.”
“Bạch Liên nhất định sẽ chờ đại nhân.” Y nhẹ nhàng cười, lại bay trở về trong bông sen, cánh hoa trắng khẽ khàng run rẩy, rơi xuống một hạt thủy châu.
“Ô làm sao ngươi không đáp ứng!” Dạ bay tới, cười trên nỗi đau của người khác, “Bạch liên hoa bị ngươi cự tuyệt như vậy, sẽ mất mặt lắm đây.”
“…” Ta gãi gãi đầu, cuối cùng thở dài một tiếng.
Dạ cười ngặt nghẽo.
“Bản vương vừa đến, ngươi liền chạy ra sân trốn, không muốn gặp ta như vậy thì sao không nói sớm.”
Ta đang định răn dạy Dạ, không nghĩ tới Ngự Vương đến bất thình lình.
Vừa thấy mặt đã lôi ta trở về phòng, Dạ trôi nổi giữa không trung, cũng trôi vào theo.
Ngự Vương một tay ném ta lên giường, “Vết thương khép miệng sao có thể ra gió. Thanh Hòa ngươi cũng lớn rồi, chút đạo lý cỏn con ấy cũng không hiểu?”
Ta cuộn mình, muốn hỏi hắn những chuyện trong cung, lại không biết làm thế nào mở miệng.
Ngự Vương ngồi xuống, rút từ trong lòng ra một cái bọc giấy, chậm rãi mở ra, là một đống tro tàn đen nhẻm.
“Đây là cái gì.”
“Ngươi đoán xem.”
Khỏi cần đoán ta cũng biết rõ, “Chiếu thư truyền ngôi của hoàng đệ?”
Ngự Vương hất đám tàn tro xuống đất, đè chặt ta lại, bắt đầu kéo đai lưng ta, “Ngươi còn không có ngốc như vậy.”
“Đáng giá sao.”
Ngự Vương đưa tay lần mò vào ngực ta, “Thanh Hòa, tâm tư của bản vương, ngươi cũng dám vọng tưởng phỏng đoán?”
Hắn mò tới vết sẹo, vừa đau lại ngứa, ta không khỏi bắt đầu thở gấp.
Ngự Vương lấp kín môi ta, điên cuồng cắn xé.
Ta bị hắn thô bạo, khiến cho khẽ giãy giụa, lọt ra âm thanh thảm thiết nghẹn ngào, Dạ ở một bên, rút cuộc không nhịn được nữa.
Ta chỉ cảm thấy áp lực trên người chợt tan biến, vội vàng ngồi dậy, phát hiện Ngự Vương bị Dạ đè sấp mặt trên giường, hiện đang giãy giụa.
“Quý Thanh Hòa! Ngươi làm trò quỷ gì!”
Ngự Vương không thể động đậy, cảm thấy cả người lạnh băng băng.
Ta kinh hồn chưa định ngồi dậy, “Dạ, ngươi ngươi ngươi làm gì thế.”
Dạ cố sức giữ chặt Ngự Vương, quay đầu lại hung hăng trừng ta, âm thanh giận dữ, “Ngươi còn ngẩn ra làm gì hả! Ta giữ hắn cho ngươi đè lại! Ngươi mau thượng hắn! Thượng!! Thượng mau!!!”
“Thượng… Thượng cái gì…”
“Đương nhiên là lột sạch hắn! Tiếp theo đó… Giời ạ! Làm sao thời khắc mấu chốt mà ngươi còn đần ra thế! Mau thượng a!! Vuột mất cơ hội lần này, cả đời này ngươi đừng mong trở mình!”
Cả… Cả đời này…
Ta nuốt ực nước miếng, run rẩy tới gần Ngự Vương. Ngự Vương quay phắt đầu lại nhìn ta hằm hằm, ta thấy hắn giãy dụa đến độ hai mắt đỏ bừng. Phát quan2 cũng xiêu vẹo.
“Quý! Thanh! Hòa! Ngươi dám đụng bản vương thử xem!”
Ta khiếp đảm nói, “Làm… Làm sao không dám đụng.” Nói đoạn phình gan hết cỡ, giật phát quan của hắn.
Mái tóc đen của Ngự Vương thoáng chốc xõa ra, tóc trước trán phủ xuống, che khuất đôi mắt hắn, ta chỉ nhìn đến được đôi môi đỏ mọng run rẩy vì tức giận, cùng cái cằm gầy nhọn trắng nõn.
Ma xui quỷ khiến ta hệt như mê muội, vô thức tránh khỏi Dạ lạnh như băng, theo bên cạnh bò lên trên giường, niết cằm hắn, không chút do dự hôn lên môi.
Thời điểm hắn hôn môi ta có thể rất thô bạo. Mà sao ta hôn môi hắn, cũng chỉ dám hết sức cẩn thận ngậm vào, chẳng dám day cũng không dám cắn.
Ta nghe hơi thở hổn hển của Ngự Vương, ta nghe lũ chim sẻ ồn ào ngoài cửa sổ, còn có tiếng thét vang của người hầu chuyển cống phẩm vào kho từ nơi xa hơn nữa.
Ta nhắm nghiền hai mắt, chuyển hướng mục tiêu, muốn luồn đầu lưỡi vào trong, kết quả Ngự Vương nghiến chặt khớp hàm, không chịu mở miệng.
Ta lại thử liếm liếm, nạy không ra được.
Cuối cùng ta buông môi hắn ra, nhưng bàn tay vẫn niết lấy cằm. Từ lúc chào đời, đây là lần đầu tiên ta niết cằm hắn, chẳng hiểu vì sao, tự nhiên kích động muốn sụt sịt.
Sắc mặt Ngự Vương phi thường không tốt, hắn lườm xéo ta, từ trong kẽ răng rỉ ra mấy chữ, “Chơi đủ chưa.”
Ta ngồi xuống, luyến tiếc buông tay, “Chưa.”
Ngự Vương nói nguội lạnh, “Ngươi có thể chơi tiếp, nhưng nên hiểu rõ kết cục của việc chơi với lửa.”
Ta rùng bắn mình. Dạ lại bắt đầu rít lên the thé, “Đồ đần nhà ngươi! Còn cù nhây làm gì nữa! Sợ quái gì! Sau khi hắn bị ngươi thượng rồi, thì sẽ không nỡ hoạn ngươi đâu!”
Phụt.
Ta nhận được cổ vũ, tức thì tự tin gấp trăm lần, cắn cắn môi quyết chí.
Trước khi lý trí ta kịp nói ‘Buông hắn ra’, thân thể đã nhào tới.
Ta một mặt xé rách quần áo Ngự Vương, một mặt tự nói với bản thân, Quý Thanh Hòa, ngươi to gan lắm, ngươi nhất định điên rồi. Ngự Vương sẽ hoạn ngươi đó! Hắn sẽ giết ngươi!
Tay xuyên qua Dạ lạnh buốt, thò vào trong vạt áo Ngự Vương, Ngự Vương bỗng sợ run cả người, rên hừ một tiếng.
Một tiếng rên này, đã cho bay sạch chút xíu lý trí còn sót lại của ta.
Ta bắt đầu cong mông vẹo người quỳ trên lưng Ngự Vương, cố hết sức dùng góc độ không tiếp xúc với Dạ, bắt đầu cầy bừa trên người Ngự Vương.
Ngự Vương nhắm chặt hai mắt, một mực quay đầu sang một bên, thỉnh thoảng bị ta niết cho run rẩy một chút, nhưng đến cùng vẫn không hé răng.
Ta phỏng chừng hắn đang suy nghĩ, sau khi xong chuyện này, phải làm thế nào chơi chết ta đây.
Đáng tiếc, ngay khi bàn tay ta di chuyển xuống phía dưới, ta rút cuộc cảm thấy không đúng chỗ nào rồi.
Trong cơn động tình, chẳng biết từ bao giờ ta đã lật người Ngự Vương lại. Hắn lúc này đang ở dưới thân ta, híp con ngươi hung hãn trừng ta, toàn bộ áo trên đã bị lột sạch, trực tiếp lộ ra cả bụng.
Không đúng.
Ta nhất thời u mê, nếu như thân thể hắn đang lật ngửa, vậy… Dạ đang đè sau lưng hắn thì sao…
“A ha ha ha! Ngươi còn thượng thật nhá!”
Dạ chẳng biết từ khi nào đã trôi sang bên cạnh, giữa không trung ôm bụng cười lăn lộn.
“Ngươi chết chắc rồi! A ha ha! Ngươi chết chắc rồi!! A ha ha ha ha!”
Ta sửng sốt, còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy trời đất chao đảo, bị Ngự Vương đè một phát dưới thân, rút đai lưng, lập tức trói nghiến hai tay.
Sau đó hắn giật chân ta ra, thoắt cái đâm thẳng vào.
Ta đau đến toàn thân run bắn, liều mạng ngửa cổ ra sau.
Dạ mừng rỡ ở trên không xoay tít thò lò, “Đáng đời ha ha! Quý đại nhân! Cái này là báo ứng! Cả đời này ngươi đừng hòng mong trở mình!”
Giỏi cho ngươi đồ cái bô.
Ngươi đợi đấy cho ta.
“A! Đau đau đau!”
“Đau chết ngươi đi.” Ngự Vương nghiến răng nghiến lợi ra sức đâm ta. “Bả vai dài rộng rồi, lá gan phình to rồi, cánh cũng cứng cáp rồi, dám thượng bản vương, sẽ phải trả giá rất đắt!”
“Không… Không phải là chưa thượng được sao… ô ô… Ngươi nhẹ một chút, nhẹ một chút.”
Tiếp theo ta bị Ngự Vương giày vò phi thường thảm.
Thảm đến mức thậm chí ta còn nghĩ, thế này không bằng hoạn ta đi.
Đến khi kết thúc, mặt trời đã lặn về tây.
Ta mệt mỏi rã rời ngã xuống giường, nhìn Ngự Vương đứng dậy mặc quần áo, lại nhìn sang Dạ vẫn đang cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Ta nói, “Các ngươi thoả mãn chưa?”
Dạ và Ngự Vương song song ngẩng đầu nhìn ta.
Ngự Vương nói, “Tự ngươi chuốc lấy.”
Dạ nói, “Tự ngươi báo ứng.”
Ta! Ta đột nhiên cảm thấy vô cùng uất ức.
Ngự Vương lập tức phản ứng kịp thời, nghiêm mặt nói, “Ngươi vừa bảo ‘các ngươi’?”
Đã đến lúc nên thẳng thắn, “Trong phòng này còn có một con quỷ, ngày ngày nhìn ngươi ta yêu nhau, thấy không, thứ vừa rồi áp ngươi, chính là hắn, ngươi bị quỷ áp thân, đương nhiên không nhúc nhích được.”
Ngự Vương ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ mặt ta, “Thanh Hòa, bị ta chơi đến choáng rồi sao.”
Ta phát hiện Ngự Vương nói chuyện ngày càng hạ lưu rồi, “Lời này ai dạy ngươi.”
Ngự Vương quay mặt qua chỗ khác, “Hừ.”
Ta híp mí, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Dạ trôi giữa không trung, “Dạ, Ngự Vương điện hạ không tin kìa, ngươi cào một cái để ngài ấy xem đi.”
“Cào?”
Dạ cười xấu xa, chỉa chỉa cửa phòng, lại chỉa chỉa mặt Ngự Vương, “Ngươi bảo ta cào cái nào?”
Ta giận tái mặt, chỉ vào cửa phòng, “Đương nhiên là cái đó!”
Nhưng Dạ lại hướng thẳng đến Ngự Vương, thổi luồng hơi lạnh vào bên tai hắn.
Ngự Vương rùng bắn mình một cái, giận dữ nói, “Quý Thanh Hòa! Ngươi làm trò quỷ gì!”
“Cái hắn làm chính là quỷ đó~~ “
Dạ vui vẻ cười lớn, bay tới cửa, cào một nhát.
Phía trên cửa tức khắc từ khoảng không nứt ra ra vài vệt máu nhoen nhoét, máu đen ghê rợn quỷ dị theo vết cào chảy xuôi, rơi vào trong thảm.
Ngự Vương hít một hơi khí lạnh, đứng bật dậy, xem ra lần này hẳn là tin thật rồi.
…………………………………………………………………………..
1. Nguyên văn 芬陀利花 (phân đà lợi hoa): pundarika – hoa sen trắng trăm cánh.
2. Phát quan: vật dùng giữ búi tóc ở trên đầu.